Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 74



“Vậy ta đi Hộ bộ, bảo đảm tra bằng được tổ tông mười tám đời của tên chó má kia!” Viên Tâm chống nạnh, gương mặt tràn đầy sự tức giận, cả người là hai chữ bực bội!

Hắn thật muốn giết người!

“Ta tự mình đi”, Cố Tu phất trường bào màu đen lướt đi.

Tịch điền bị thu giữ, lao dịch thuế má, phân phối nô dịch, tất cả đều tập trung ở Hộ bộ. Cố Tu vừa vắt chân ngồi xuống, Hộ bộ thị lang đã cảm thấy căn phòng lạnh toát, nghe thấy yêu cầu của Cố Tu liền lập tức nói: “Đại nhân chờ một chút, chỉ trong thời gian uống cạn chung trà, hạ quan sẽ mang sổ sách tới”

“Nhanh lên”, Hộ bộ thị lang muốn vắt chân lên cổ, phân phó trung thư lệnh phụ trách sao chép: “Tìm hộ tịch của hai người”

Trung thư lệnh vừa nghe, vội vàng tìm kiếm thông tin hộ tịch của hai người từ dãy trên cùng của kệ.

“Đây là cái tịch khế gì? Ai cho ngươi cái gan làm hộ tịch giả?”

Cố Tu đập tay lên bàn, mặt bàn gỗ đen lập tức có vết nứt, thảo nào hắn không thể tìm được Thẩm Tinh Ngữ!

Ra vào cổng thành Đại Khánh đều cần có giấy đi đường cùng hộ tịch, hoá ra có người nhận bạc của nàng để đánh tráo, đưa toàn thông tin giả!

Tin tức về cái tên Lăng Hàn chó chết đó cũng mới giống như Thẩm Tinh Ngữ, sợ rằng cũng là giả.

“Đại nhân bớt giận”, trung thư lệnh cố gắng nhớ, trên trán đổ mồ hôi: “Hạ quan nhớ ra rồi, hạ quan là phụng mệnh làm việc, hạ quan cũng không có cách nào”

Cố Tu nheo mắt nhìn, đôi môi mỏng phun ra một chữ: “Ai?”

Trung thư lệnh: “Là Duệ bối tử.

“Duệ bối tử phủ Di thân vương”

Trong đầu Viên Tâm thoáng qua hình ảnh trên thảo nguyên, Duệ bối tử trúng tên cũng vẫn khẩn khoản xin đế vương thu hồi tứ hôn, miệng há to như quả trứng gà, suy nghĩ lan ra, không phải Thẩm Tinh Ngữ có đến hai tình lang đấy chứ?

Gương mặt hắn phồng lên như gan heo, bắp chân đột nhiên bị quất một cái, đối diện ánh mắt sắc lạnh của Cố Tu: “Ngươi đang nghĩ cái gì”

Viên Tâm rét lạnh, cảm giác ánh mắt Cố Tu như đang muốn băm nát hắn!

“Ta đang suy nghĩ, Duệ bối tử thu của hai người đó bao nhiêu bạc,

“Duệ bối tử lợi dụng thân phận hoàng tộc, mua bán tịch khế phi pháp, đại nhân nên tố cáo hắn!”

Cố Tu nhìn hắn một cái thật sâu, bỏ tịch khế vào trong ngực, đứng dậy đi ra nghị sự đường.

Viên Tâm âm thầm thở dài một cái, bàn tay nắm chuôi đao trong túi đuổi theo: “Đại nhân, chúng ta đi tìm Duệ bối tử sao?

“Hắn chắc chắn biết gì đó”

Cố Tu nhìn ánh trăng đang dần tối lại, nói: "Trước tiên bắt tên chó má đó tra hỏi."

Đi ngang qua một y quán, Cố Tu xuống ngựa mua thuốc, Viên Tâm sờ đầu một cái, hắn không bị thương, phải một lúc lâu sau hắn mới phản ứng được..

Thẩm Tinh Ngữ tạm thời không động đến, nhưng cái tên chó má đó thì không tha được, không thể nhìn bọn họ thân mật như vậy được.

Cố Tu tuyệt không thể nào tha cho tên chó má dám động vào lão bà của hắn!

Hắn nhất định sẽ tự mình động thủ.

- --

Gió thổi vào ngọn núi xanh biếc, vầng trăng như cái đĩa bạc khổng lồ treo trên bầu trời, tinh hà như dệt cửi, Thẩm Tinh Ngữ đòi bày bữa ăn khuya trong vườn, hai cô nương kia cũng đồng ý.

Đủ các loại hoa đỏ trắng vàng hồng đan xen nhau, tầng tầng lớp lớp như mây, cành lá tươi xanh, ba người ngồi trên đệm dưới đất uống rượu hoa lê.

“Có rượu có vui có hoa, sao lại có thể thiếu nhạc được?” Thư Nhàn chống cằm nói.

“Để ta đàn”, Thẩm Tinh Ngữ hơi say, bàn tay có chút run rẩy.

“Ta đi lấy đàn cho ngươi”

Đùng đùng đạp cầu thang đi lên rồi lại đi xuống, Thư Nhàn mang đàn tới.

Thẩm Tinh Ngữ lười biếng giơ tay ra: “Đeo giáp cho ta”

Thư Nhàn đã sớm quen với thói tiểu thư của nàng, nâng bàn tay nàng lên, đeo giáp vào ngón tay. Lúc này Thẩm Tinh Ngữ mới thử dây đàn, mấy nốt nhạc theo dây đàn tuôn ra rồi dừng lại.

“Dây gân gà?”

“Ta đặt làm ở Trân bảo các”, Thư Nhàn giơ ngón tay lên: “Một ngàn lượng một dây đó”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi muốn nghe bài gì?”

Thư Nhàn nhìn trăng sáng nhô lên cao: “Đàn bài “Giang Nam xuân” đi”

Thẩm Tinh Ngữ đàn đến cao hứng, còn cất tiếng hát hoà theo, tiếng ca uyển chuyển như bách linh nhẹ nhàng. Dán người trên một cành cây ở sát tường viện, Cố Tu bám chặt vào thân cây, hắn chưa bao giờ biết Thẩm Tinh Ngữ còn biết hát!

Ánh trăng rủ trên mặt nàng như sương, nàng ngồi giữa biển hoa, những nốt nhạc uyển chuyển tuôn trào từ ngón tay, môi cong lên, gió thổi mái tóc bay bay.

Có thể thấy nàng đã trải qua 1.320 ngày rất tốt!

Bọn họ thành hôn cũng mới chỉ 288 ngày!

Nàng lại ở cùng với nam nhân này 1.320 ngày!

Thời gian hắn ở chung với nàng, chưa bằng số lẻ của bọn họ!

Cố Tu lần đầu tiên trong đời nếm được cảm giác thế nào là ghen tị.

Ghen tị như lửa đốt cháy phổi của hắn.

Trong nháy mắt, hắn thật muốn xông ra, chém chết tên chó má kia!

Kẻ không biết mình trở thành chó má, Thư Nhàn kia sờ lên cổ một cái: “Không hiểu sao ta thấy cổ lạnh lạnh?”

“Có phải bị lạnh hay không?” Thẩm Tinh Ngữ hơi say ngước nhìn lên, ánh mắt mơ màng, phản ứng cũng chậm đi một nhịp.

“Chắc là thế”, Thư Nhàn duỗi người nói: “Giờ không còn sớm, đi nghỉ thôi”

Thẩm Tinh Ngữ chống tay xuống đất muốn đứng lên, đầu giống như lơ lửng trên mây, đành ngồi xổm xuống.

“Ngươi có đi được hay không?” Thư Nhàn chống nạnh hỏi.

“Ta không có say!” Thẩm Tinh Ngữ nói: “Ta còn đi thẳng được đây này”

“A”, Thư Nhàn cười: “Quỷ say đều nói mình không say”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta thật không có say, ta đi thẳng cho ngươi xem”

Chống tay làm ra vẻ đứng thẳng, Thư Nhàn không nhịn được cười, muốn đỡ nàng, Thẩm Tinh Ngữ đẩy ra: “Không cần ngươi đỡ, ta có thể tự mình lên lầu, tự mình tắm”

Nàng vịn lan can, chậm rãi bò từng bậc, A Điều vội vàng đi lên đỡ tay nàng.

Thư Nhàn xốc áo khoác, nói: “A Điều, ngươi giúp nàng tắm đi, ta ra sau nhà lấy thuốc”

Thư Nhàn vừa bước lên ghế dài, đột nhiên miệng bị bịt chặt bằng một chiếc khăn tay, chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị người ta kéo vào một góc.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên, đối diện ngay một khuôn mặt như đúc từ băng.

Bóng đêm mỏng mảnh phản chiếu bóng dáng của nam nhân, đôi mắt lạnh khiếp người, Thư Nhàn cảm giác một luồng khí tức muốn cắt đôi nàng ra!

Đây là... Trấn Quốc công Cố Tu!

Thư Nhàn sợ đến mức muốn hét lên, nhưng miệng bị khăn tay che lại, không thở được, eo lưng có một thanh kiếm sắc dí sát vào, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Theo lưỡi kiếm đi lên, là một hán tử cao chín thước, vẻ mặt hung ác!

Thanh kiếm này trông như có thể đâm xuyên qua cổ nàng bất cứ lúc nào.

“Làm theo ta nói”, Cố Tu hạ thấp giọng: “Nếu không ta lấy mạng ngươi”

Thư Nhàn chớp chớp mắt, ý nói đã hiểu!

Lúc này, Thẩm Tinh Ngữ đã leo đến lầu hai, quay đầu lại, âm thanh vẫn đang như say: “Ngươi đâu rồi?”

Thư Nhàn đè giọng, theo lời Cố Tu nói: “Đây, ngươi tắm trước đi đã, ta nhớ có việc gấp phải ra ngoài một chút, đừng chờ ta”

“Vất vả cho ngươi rồi”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Vậy ta đi tắm đây”

Tiếng cửa phòng kêu két một tiếng, Thẩm Tinh Ngữ không biết, dưới lầu, Cố Tu tung một chưởng khiến người kia choáng váng, ném cho Viên Tâm, bay qua tường viện ra ngoài.

Viên Tâm ném Thư Nhàn xuống đất, Thư Nhàn rên lên một tiếng, toàn thân đều đau, tê dại nằm trên mặt đất. Viên Tâm không kiên nhẫn, dùng một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống:

“Tỉnh lại!”

Nước lạnh như băng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, trong mắt trong miệng đầy là nước, Thư Nhàn thật muốn mắng người!

Nàng nheo mắt, lớp nước trên mắt chảy bớt một chút, một miếng sắt nung đã ở ngay trước mặt, miếng sắt đã được nung đỏ, đang nổ tí tách: “Nói,

“Nói hết tất cả chuyện ngươi câu dẫn thế tử phi ra, dám có một lời nói dối, bổn quan để cho ngươi nếm tất cả hình cụ trong phòng này”

Thư Nhàn hơi lùi người, quay cổ nhìn một vòng, trên giá đủ các loại hình cụ không đếm hết được, roi da, thập giá trói người, trên đất có vệt máu đã khô, trong không khí bốc lên mùi tanh hôi.

“Ngươi không nói thì tiếp tục đổ nước!”

Thư Nhàn đập xuống đất, ngồi thẳng lên, rút trâm cài trên đầu ra, lắc đầu hai lần, đồng thời ngón tay bóc hầu kết dán trên cổ, chiếc cổ trơn nhẵn, có một dấu nhàn nhạt!

Viên Tâm đờ người ra!

Cố Tu bừng tỉnh nhớ lại: “Ngươi là nữ tử thanh lâu lần trước tới ngục cứu Thẩm Tinh Ngữ?”

Thư Nhàn trừng mắt nhìn Viên Tâm: “Xin hỏi một nữ tử như ta làm thế nào để câu dẫn thế tử phi?”

Viên Tâm đầu óc vẫn chưa tỉnh táo: “Lúc hoàng hôn kia ngươi nói tê chân…”

Thư Nhàn: “Cưỡi ngựa lâu không tê chân à?”

Viên Tâm: ”…”

Viên Tâm cong chân liền bị đánh một cái.

“Ai, ai, đau!” tim Viên Tâm đập nhanh hơn, miệng cũng nhếch lên cười, hắn đã nhìn thấy, dù mặt Cố Tu vẫn thẳng căng nhưng khí lạnh chết người đã không còn, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Cố Tu lại nhìn về phía Thư Nhàn: “Ngươi cùng nàng giả trang làm phu thê?”

“Ừ”, Thư Nhàn gật đầu một cái: “Nếu không một nữ tử yếu đuối như thế làm sao ở một mình được? Không phải bị người ta khi dễ thì cũng bị chú ý làm phiền”

“Ngươi đứng lên trả lời”, Cố Tu nhìn nàng đã thuận mắt hơn.

“Ta cần một cái khăn sạch để lau mặt”, Thư Nhàn hất mái tóc ướt, khó chịu nói.

Cố Tu sờ mũi nhìn sang, Viên Tâm không còn cách nào khác đành phải đưa khăn của hắn cho nàng.

Cố Tu lúc này mới hỏi: “Vì sao nàng lại chạy trốn ra ngoài, cùng ngươi giả làm phu thê?”

Thư Nhàn dùng khăn lau hết nước dính trên mặt: “Thế tử gia không biết à?”

Cố Tu: “Ngươi nói những gì ngươi biết”

“Nàng không kể với ta”, Thư Nhàn nói: “Lúc ta gặp nàng, khi đó khắp ngang cùng ngõ hẻm trên đường đều treo giải thưởng tìm nàng, nàng giả trang làm nam nhân, nghèo khổ vất vả, một chén mỳ 3 văn tiền cũng phải tiết kiệm không dám ăn”

“Ngươi nói nàng ăn chén mỳ 3 văn tiền?” trong mắt Cố Tu cuồn cuộn như muốn giết người.

Tim quặn đau, vì sao thế tử phi cẩm y ngọc thực nàng không muốn làm, lại sống khổ sở như vậy?

“Là như vậy…” Thư Nhàn đem hết những gì mình biết nói ra: “Ta chỉ biết có như vậy, nàng chưa bao giờ nói nguyên nhân nàng trốn đi, cũng không nói những chuyện trước khi gặp ta”

Thư Nhàn biết cũng không nhiều, Cố Tu chỉ có thể gom góp từ trong đó ra một ít thông tin cuộc sống trong ba năm đó của nàng.

Vậy thì rốt cuộc ngày 20 tháng 9 nàng rơi xuống nước đã xảy ra chuyện gì? Từ 26 tháng 9 đến 16 tháng 10, suốt 20 ngày không một xu dính túi nàng đã sống như thế nào?

- --

Cửa sổ phòng yên tĩnh, chỉ có ánh nến yếu ớt toả ra, trong phòng chỉ có tiếng hít thở.

Trong hành lang, tay nắm cửa được vặn ra rất khẽ, chỉ có tiếng cọt kẹt rất nhỏ, đột nhiên trong phòng có tiếng quát khẽ: “Ai?”

Thư Nhàn đẩy cửa đi vào, ánh sáng yếu ớt theo cánh cửa sáng lên một chút, nàng kinh ngạc: “Sao ngươi lại cầm dao?

“Mau bỏ xuống.

“Ta thấy đèn trong phòng còn sáng, tưởng ngươi chưa ngủ”

Thẩm Tinh Ngữ buông dao xuống, ngáp một cái: “Trước đây ta phải đi xuyên đêm qua núi, đi rất xa, trong núi đêm tối quá đáng sợ, sau này nhanh chóng hình thành thói quen, nhất định phải có đèn khi ngủ vào ban đêm, nếu không sẽ gặp ác mộng”.

Thư Nhàn: “Vậy còn dao này?”

“Cũng là thói quen hình thành khi đó. Ta qua đêm trong sơn động, về sau thuê một cái nhà cách đường lớn một đoạn, Dư nương tử ở cùng ta cũng là một nữ tử yếu đuối, ta sợ nửa đêm có trộm cướp, dưới gối luôn đặt một cái rìu để cảm thấy an toàn”

Thư Nhàn đau lòng chọc vào trán nàng: “Khổ sở như vậy tội gì phải trốn ra, ở thâm trạch đại viện làm quý phu nhân cao cao tại thượng không tốt hơn sao”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta không muốn nhắc tới”

“Ngươi thật sự một chút cũng không thích hắn?”

“Không thích”

Trong hành lang sâu thẳm, bàn tay ai nổi gân xanh lên, đang siết chặt lại.

Cách một bức tường, Thư Nhàn hỏi: “Giả sử, giả sử một ngày nào đó, tiền phu quân tìm được ngươi, mang tám kiệu lớn tới đón ngươi, ngươi có về không?”

“Vậy ta sẽ chết thật”, nàng nói.

Tình nguyện chết thật cũng không muốn trở lại bên cạnh hắn.

1.320 ngày đêm, ba năm là bao nhiêu thời gian, trải qua vô số lần hy vọng thất vọng, giống như một lần lại một lần sinh ly tử biệt, là loại cuộc sống tàn khốc đến mức nào?

Hắn rốt cục đã xuyên qua cánh đồng hoang vu thê lương không bờ bến, cả người mưa gió, nhưng nàng nói, nàng không thích hắn nữa.

Nàng đã chôn vùi toàn bộ quá khứ.

Hắn phải làm thế nào?

Thẩm Tinh Ngữ, nàng nói ta phải làm thế nào?

Ta phải làm gì để lấp đầy trái tim trống rỗng hơn một nghìn ngày đêm này?