Edit: Vua Mặt TrăngLại nói tiếp, so với cha Khương, mẹ Khương có chút không hài lòng về hai cậu con trai này.
Khương Lạc là đứa con mà bà dồn hết cả tình yêu thương vào, nói thẳng ra là còn coi trọng hơn cả tròng mắt.
Ở góc nhìn của bà, Khương Dật Thành và Khương Thước là thủ phạm bức bách Lạc Lạc của bà rời đi, khiến thằng bé ở bên ngoài phải chịu nhiều đau khổ như thế, giờ lại không biết xấu hổ lảng vảng trước mặt Lạc Lạc.
Thế là từ khi biết bọn họ có ý với Khương Lạc, mẹ Khương càng không thích hai người họ.
Không yên tâm khi để người ở nhà một mình, ra ngoài dạo phố với hội chị em cũng dắt Khương Lạc theo.
Hiện giờ quan hệ giữa bà và Hứa Á Mai đã thân như chị em, Khương Lạc đi theo hai người, quả thực là bảo vật của cả hai.
Hứa Á Mai nhịn không được nhíu mày khi nghe mẹ Khương nói về kế hoạch của cha Khương.
Bà vốn không thích Trần...... Khương Thước, trực tiếp đá người này ra khỏi danh sách ứng cử, ngược lại bà lại có ấn tượng tốt với Khương Dật Thành, mấy năm nay đứa nhỏ này đến thăm bà không ít lần, rất tri kỷ.
Có điều mỗi câu thốt lên đều kèm theo một tiếng mẹ, rất là tự quen thuộc.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là phải xem Khương Lạc có thích hay không.
Nói rồi, hai bà cùng lúc quay đầu lại nhìn Khương Lạc.
Mặt của Khương Lạc đỏ lên, lấy thực đơn che mặt của mình lại.
Hai bà mẹ đành phải ngừng hỏi, sau đó hai người tiếp tục chùm đầu bàn bạc.
Khương Lạc chỉ nghe được lưa thưa vài từ, chẳng hạn như "Hẹn hò" "Chất lượng cao" gì đó, cậu cúi đầu quẹt điện thoại.
Khương Dật Thành và Khương Thước đều đang gửi tin nhắn cho cậu.
Từ khi hai người Khương Dật Thành và Khương Thước công khai rõ ràng khúc mắc trong tình yêu của mình, hai người ngày càng trở nên ngang nhiên và cũng không hề che giấu suy nghĩ của mình. Rõ ràng có một đống việc trong công ty cần làm, hai người này sao lại thấy nhàn thế không biết.
Tâm lý của cậu có chút rối bời khi đối mặt với Khương Dật Thành.
Nhưng Khương Thước, cậu hoàn toàn coi anh ta là anh trai của mình, cho nên sau khi biết được cảm xúc mà đối phương luôn đè nén, tiêu hóa cả ngày trời vẫn chưa thể tiếp thu được.
Với lại hai người này rất cứng đầu, đã nhận định thì không thể nào thay đổi.
Cái ánh mắt nóng rực đó, khiến cậu phải né tránh khi vô tình đối diện với nó.
Nhưng trong lòng của cậu cũng có một niềm vui thầm kín, rốt cuộc ở trong mơ, cậu bị Khương Thước chán ghét nên mới rơi vào cái kết cục đó, mà hiện tại tình cảm của đối phương dành cho cậu còn vượt qua cả tình thân.
Nếu như vậy, Khương Thước chắc sẽ không ra tay tàn nhẫn với mình đâu nhỉ.
Mà cốt truyện ban đầu cũng đã sụp đổ từ lâu.
Cây đao vô hình treo trên đầu lập tức biến mất, chưa bao giờ cậu thấy thư thái hơn lúc này.
Cả nhà họ Khương đều đã nhận ra sự thay đổi này.
Từ khi Lạc Lạc về đây đến nay, trên người cậu lúc nào cũng có một nỗi buồn quấn quanh, bọn họ lo lắng nhưng lại sợ càng hỏi càng chạm đáy nỗi đau của cậu nên chỉ có thể âm thầm điều tra, nhưng mà lại không điều tra ra được gì.
Bây giờ đối phương tự mình hết buồn, mọi người đều vui vẻ thay cho cậu.
Sau khi xóa sạch mọi buồn phiền, Khương Lạc lại trở về hình dáng cậu út thích nhõng nhẽo và tràn đầy ánh mặt trời như trước.
Ai nhìn thấy cũng không nỡ làm cậu buồn.
Mà gần đây mẹ Khương và Hứa Á Mai chợt thích an bài cho cậu đi hẹn hò.
Tất nhiên việc này không hề được thảo luận với cha Khương và những người khác.
Mẹ Khương có thể nhìn ra rằng cha Khương đã bị tẩy não bởi hai thằng ôn đó, ông nghĩ rằng có thể lợi dụng điều này để giữ người nào đó ở lại đây.
Nhưng bà lại nghĩ khác, cùng lắm thì chờ đến khi Lạc Lạc kết hôn ra ở riêng, bà dọn qua sống chung với họ thôi.
Khương Lạc không biết mẹ Khương đã suy tính kỹ cuộc sống sau hôn nhân của cậu.
Cậu không muốn bội bạn ý tốt của hai bà, sau khi do dự một lúc, cậu quyết định đồng ý đi hẹn hò.
Hôm nay cậu mặc quần áo chỉnh tề hơn ngày thường một chút.
Quán cà phê đã hẹn có hoàn cảnh rất đẹp.
Vừa bước vào, cậu thấy một người đàn ông đã ngồi vào chỗ hẹn từ trước.
Nhìn từ sau lưng nên chưa nhìn ra vấn đề gì cả.
Có lẽ đã nhận ra cậu đang đi tới, người nọ quay đầu, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, Khương Lạc cảm thấy gương mặt của gã ta rất quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ từng gặp qua ở đâu.
"Mời ngồi."
Đối phương nở một nụ cười lễ phép, gọi phục vụ đến để gọi món.
Người này hiển nhiên đã soạn bài trước ở nhà, toàn gọi những món ăn mà cậu thích.
"Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa nhỉ?"
Do dự một lúc, cuối cùng Khương Lạc vẫn không nhịn được mà hỏi, vừa nói xong cậu liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, lời này nghe chả khác nào đang làm quen.
Người trước mặt bỗng cười càng thêm rạng rỡ, khác hẳn với nụ cười lễ phép vừa rồi, nó ấm áp hơn rất nhiều.
"Anh tưởng rằng em đã quên mất anh rồi chứ."
"Tự giới thiệu một chút, anh tên là Mục Thuế."
Tên này tựa như một cái công tắc, ký ức lập tức ùa về.
Hình dạng bây giờ của gã khác hẳn trong trí nhớ của cậu, chẳng trách cậu không thể nhận ra.
Đây là một kỷ niệm không vui, đối phương đã từng đánh một trận với anh của cậu.
Cậu vẫn rất lịch sự nắm lấy bàn tay đang vươn tới của Mục Thuế, vốn định thu tay lại, nhưng không biết người đàn ông này bị gì, chợt gãi nhẹ vào lòng bàn tay của cậu, khiến gương mặt của Khương Lạc lập tức đỏ chót.
Cái này là tức giận.
Người này rõ ràng đang mặc một bộ vest trông rất nghiêm trang, mở mồm lại toàn nói ra mấy câu trêu đùa.
"Em vẫn đáng yêu như ngày nào."
Mục Thuế thậm chí còn nắm lấy tay của cậu và cuối đầu in lên đó một nụ hôn.
Khương Lạc không khỏi trừng mắt nhìn gã ta một cái, sau đó vội vàng rút tay về, dùng khăn giấy lau tay.
May mắn thay, món tráng miệng được bưng lên ngay lúc này, đối phương cũng không làm thêm chuyện quá mức gì.
Cái ánh mắt rực cháy đó lại khó mà làm lơ.
Khương Lạc không có ấn tượng tốt với người này, nhưng trước mặt có món ngọt mà cậu thích, cậu cũng không lập tức rời đi ngay, chỉ cúi đầu tập trung giải quyết nó, không thèm nhìn Mục Thuế.
Hình như chọc người giận dỗi rồi.
Mục Thuế có chút bất lực.
Gã không thể cưỡng lại ý muốn đến gần khi nhìn thấy người mà mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Gã không hề có tí kinh nghiệm dỗ dành nào, thấy Khương Lạc rất thích mấy món ăn ngọt này, gã liền đẩy phần của mình qua.
Lúc Khương Lạc nhìn sang, trên mặt lập tức treo lên nịnh nọt.
Nếu để anh em của gã thấy, không biết sẽ sốc tới cỡ nào.
Mục đại ca từ đó tới nay không sợ trời không sợ đất vô cùng kiêu ngạo nào có lúc nịnh bợ người khác như vậy.
Đối phương đã như thế, Khương Lạc cảm thấy cho đối phương ăn bơ hình như có chút quá mức, cho nên cũng thỉnh thoảng đáp lời gã.
Dù vậy, Mục Thuế vẫn rất vui vẻ.
Khương Lạc ăn xong chuẩn bị rời đi, Mục Thuế theo bản năng nắm cổ tay của cậu lại.
"Anh biết một tiệm bánh ngọt làm bánh rất ngon, lần sau cùng nhau đi nếm thử nhé?"
Bọn họ đều biết rõ câu này có ý gì.
Khương Lạc chưa kịp nói lời từ chối, liền cảm giác có một người đi tới.
Thân hình cao lớn che trước mặt cậu, mạnh mẽ kéo tay của Mục Thuế ra.
Mục Thuế xoa cổ tay, trên mặt lại nở rộ ra nụ cười lang thang như trước.
"Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cậu cả nhà họ Khương. Anh vẫn đáng ghét như ngày nào."
Gã không có một chút sự tôn trọng nào đối với Khương Dật Thành.
Người sáng suốt đều biết rõ Khương Dật Thành có ý gì với Khương Lạc.
Bởi vậy người này liền nằm trong danh sách tình địch của gã.
Và tất nhiên gã sẽ không có sắc mặt tốt với địch.
Khương Dật Thành cũng không thích gã.
"Đừng làm phiền Lạc Lạc."
Sau đó hắn lo lắng nhìn trên dưới toàn thân của Khương Lạc.
"Có bị ức hiếp gì không?"
Thái độ này cứ như cậu là búp bê làm bằng sứ vậy, người ta chạm nhẹ một cái đã trầy da xước tay.
Khương Lạc dở khóc dở cười.
"Làm phiền cái gì, ứp hiếp cái gì, tôi với Lạc Lạc được công nhận là đang hẹn hò."
Khương Dật Thành chỉ nghe được hai chữ hẹn hò này, mặt của hắn lập tức đen thui, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ áo của Mục Thuế.
"Mày nói gì cơ, hẹn hò, hẹn cái gì hò?"
Khương Dật Thành còn không biết, tự giác ý thức được tất cả tâm tư của mẹ Khương, Mục Thuế đẩy tay của hắn ra, sửa sang lại cổ áo, thậm chí nụ cười trên mặt càng gợi đòn thêm.
"Anh chưa biết gì sao? Bà Khương đang cho những người trong vòng đi hẹn hò cùng Khương Lạc đấy......"
Tay của Khương Dật Thành đã nắm chặt thành nắm đấm, có thể thấy rằng trong lòng của hắn đang rất bồn chồn.
Người trước mặt còn ngại chuyện chưa lớn, còn ngồi đây thêm dầu vào lửa. Khương Lạc tức giận trừng mắt nhìn gã ta một cái, lại như trước mà kéo lấy tay của Khương Dật Thành quơ qua quơ lại.
"Anh, hai ta về nhà thôi."
Chỉ đơn giản là một cái nắm tay một cái câu nói, liền dập tắt ngọn lửa ở trong lòng của Khương Dật Thành.
Hắn hoàn toàn không có sức chống cự trước sự nũng nịu của Khương Lạc.
Hắn nắm lấy tay Khương Lạc.
"Được rồi, hai ta về nhà."
Khương Lạc thở phào nhẹ nhõm, cũng không quan tâm Mục Thuế còn đang muốn nói gì nữa, bị Khương Dật Thành kéo vào trong xe.
Vừa lên xe, Khương Dật Thành liền đè cậu ra, bá đạo hôn lấy môi cậu.
Hơi thở của người đàn ông khiến cậu bị kẹt cứng trên chỗ ngồi, cậu chỉ có thể ngửa đầu, đón nhận nụ hôn đầy trìu mến này.
Cậu ngoan như thế, làm người ta càng muốn yêu thương cậu nhiều nhiều thêm.
Khương Dật Thành nhịn không được ôm chặt lấy vòng eo mịn màng của cậu.
Trong không khí tràn ngập mùi mờ ám.
Đúng lúc này cửa sổ xe bị gõ.
Âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ để ảnh hưởng đến bầu không khí này.
Khương Lạc vội vàng đẩy hắn ra, mặt đã đỏ bừng.
Không còn cách nào khác, Khương Dật Thành đành phải hạ cửa kính xe xuống, liền đối diện với gương mặt gợi đòn của Mục Thuế.
"Em không lái xe đến, anh Thành cho em đi nhờ một đoạn đường với nha?"
Tác giả có lời muốn nói:Mục Thuế ( đã làm nóng người chuẩn bị đào góc tường thôi nào)