Sau Khi Thiếu Gia Giả Tỉnh Lại Cậu Thành Đoàn Sủng Thật

Chương 13



Edit: Vua Mặt Trăng

Khương Dật Thành cực kì chán ghét Mục Thuế.

Sau khi tình cờ gặp gã và Khương Lạc đang hẹn hò vào ngày hôm nay, cái sự chán ghét này đã lên đến đỉnh núi.

Mặc dù giữa hai công ty của họ còn có hoạt động kinh doanh, nhưng Khương Dật Thành lại không muốn khoan nhượng vào lúc này.

Không chờ Khương Lạc nói gì, hắn đã kéo cửa sổ lên, giẫm chân ga đi mất.

Về phần Mục Thuế bị khói xe phun đầy mặt, cũng chả ai quan tâm gã tức giận như nào.

Khương Dật Thành nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt không cảm xúc nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng Khương Lạc lại thấy rõ ràng gân xanh đang nhô lên trên cái tay cầm lái của hắn.

Xe dừng lại, nhưng đích đến lại không phải nhà họ Khương.

Nhận thấy được sự nghi hoặc của cậu, Khương Dật Thành giải thích: "Đây là căn nhà do anh đứng tên."

Bây giờ hắn thật sự không muốn quay về nhà họ Khương, cho nên hắn chở Khương Lạc đến nơi này, hoàn toàn là do ích kỷ.

Đây là một tòa nhà kiểu tây.

Trông rất sạch sẽ, xem ra có người thường xuyên quét dọn.

Phong cách trang trí lại là phong cách mà cậu thích.

Khi Khương Lạc tham quan đến chỗ phòng ngủ, sự yêu thích trong ánh mắt cậu đã không thể che giấu.

Tâm trạng của Khương Dật Thành cũng tốt hơn rất nhiều.

Tòa nhà nhỏ theo kiểu phương Tây này hoàn toàn được xây dựng dựa theo sở thích của Khương Lạc, do chính tay hắn sắp đặt, là tổ ấm tình yêu chỉ thuộc về hai người họ.

"Lạc Lạc muốn sống ở đây không?"

Khương Lạc vẫn chưa hiểu rõ hàm ý của câu hỏi này, cậu không chút do dự mà gật đầu, rốt cuộc đây quả thực là nơi sinh sống lý tưởng của cậu.

Khương Dật Thành không kìm nén được sự vui mừng, hắn duỗi tay ra, kéo Khương Lạc vào trong lòng của mình, cúi đầu tiếp tục nụ hôn bị cắt ngang lần trước.

Khương Lạc lại quay đầu đi, nụ hôn này rơi xuống bên má của cậu.

Ánh mắt của Khương Dật Thành lập tức trở nên tối sầm, nhưng hắn không hề lộ ra cái cảm xúc như muốn phun trào đó, cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ của một người anh trai tốt.

"Chuyện gì vậy?"

Cứ như hắn chỉ đang lo lắng cho tâm trạng của cậu.

Khương Lạc mím môi, không trả lời vấn đề này.

"Em thấy hơi đói."

Cũng may Khương Dật Thành không truy vấn đề tài này nữa, mà ân cần đi vào bếp nấu cơm.

"Sao anh không mướn người giúp việc?"

Khương Lạc ôm cánh tay nhìn hắn nấu cơm, thuận miệng hỏi một câu.

"Không sạch sẽ."

Lời hắn nói có chút hàm hồ, Khương Lạc lại chỉ nghĩ rằng người giúp việc không làm sạch sẽ bằng chính tay mình làm.

Với lại mấy bữa cơm do Khương Dật Thành nấu, cậu chưa ăn vài lần.

Nhưng trong ấn tượng những món do đối phương nấu có vị rất ngon.

Ấn tượng này được xác định sau khi cậu ăn thử một miếng đồ ăn.

Khương Dật Thành ngồi nhìn cậu ăn.

Rất khó để làm lơ đi cái ánh mắt cực kì nóng bỏng như thế.

Kỳ thật Khương Lạc từng cho rằng Khương Dật Thành sẽ ghét cậu, sẽ hối hận vì đã thích cậu, rốt cuộc cậu rời đi mà không có một lời từ biệt, không hề có dự báo trước.

Nhưng khi cậu nhìn vào đôi mắt của Khương Dật Thành, trong đó chỉ có tình yêu.

Tâm trạng của cậu có chút phức tạp, chưa gì đã thấy no, cậu đặt đũa xuống.

Khương Dật Thành giữ cậu lại, không cho cậu dọn dẹp.

Không còn cách nào, cậu đành phải đứng nhìn bóng lưng của Khương Dật Thành, tư duy của cậu chợt uể oải.

Hình như từ bé đến giờ cậu đã quá quen với sự chiều chuộng và chăm sóc của hắn.

Như Khương Dật Thành cũng đã quen với việc nuông chiều cậu.

Cậu thật sự không có tình cảm gì với Khương Dật Thành sao?

Cậu không biết.

Cậu không thể nào thản nhiên đối mặt với chuyện tình cảm này, trong tiềm thức cậu muốn lùi về sau.

Sau khi Khương Dật Thành thu dọn xong hết thảy, vừa ra đã thấy Khương Lạc đang ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, nghe tiếng bước chân của hắn liền theo bản năng quay đầu nhìn lại, ánh mắt còn hơi mê mang.

"Anh?"

Trái tim của hắn như bị lông chim cào nhẹ, có chút ngứa ngáy.

Hắn đi đến gần báu vật của mình, một bên đầu gối chen vào giữa hai chân của Khương Lạc, sau đó cong lưng, lại lần nữa hôn lên đôi môi mà hắn luôn nhớ nhung.

Lần này, Khương Lạc không đẩy ra.

Khương Dật Thành sợ cậu phản cảm, nên chỉ hôn một chút liền buông ra, trán của hai người áp vào nhau, hơi thở đan xen.

Khương Dật Thành thậm chí có thể thấy rõ hàng lông mi dài đang run rẩy của cậu, cứ như cánh bướm đang bay vậy.

"Lạc Lạc."

Hắn vừa thốt ra cái xưng hô này, trong lòng liền mềm nhũn.

"Đừng rời xa anh nữa."

Khương Lạc không trả lời.

Nhưng cậu lại vươn tay, cuốn lấy cổ của hắn, đưa họ lại gần nhau hơn.

Động tác chủ động như này làm Khương Dật Thành vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.

Bọn họ dính sát nhau mà ngã vào trên sô pha, ôm nhau hôn mãnh liệt.

Ánh đèn mờ đi, mờ đến nỗi chả nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện.

Tay của hắn được chủ nhân cho phép, tuần tra khắp mảnh đất chuẩn bị chinh chiến.

Âm thanh tuyệt diệu vang lên bên tai hắn, như một lời chào mừng.

Lòng người luôn tham lam, muốn chiếm được càng nhiều.

"Lạc Lạc, có thể chứ?"

Không có trả lời và cũng không có từ chối, đó là cam chịu.

===== kéo rèm ====

Khương Dật Thành hôn những giọt nước mắt rơi xuống vì thấy sung sướng của cậu.

Cuối cùng lại hôn lên đôi môi của cậu, môi và răng cùng hòa quyện, giống sự thân mật của nửa người dưới.

Khương Dật Thành nghĩ rằng mình đã đủ thỏa mãn.

Ít nhất ngay tại lúc này, Lạc Lạc của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn.

Lúc Khương Lạc tỉnh lại thì đã ở trên giường.

Khương Dật Thành nhìn cậu không chớp mắt, không biết đã nhìn bao lâu, thấy cậu đã tỉnh, khóe miệng hơi câu lên, cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của cậu.

Tay của cậu vẫn còn bị nắm, đã có chút nóng.

"Làm như vậy em mới không chạy được."

Khương Dật Thành vừa nói vừa quơ quơ đôi tay vẫn đang nắm nhau của họ.

Kỳ thật cả hai đều biết rằng nó chẳng có ích lợi gì, nếu cậu muốn bỏ đi, thì cậu vẫn luôn có thể đi được.

Khương Dật Thành không nỡ trói buộc cục vàng của mình, chỉ có thể khẩn cầu đối phương đừng rời đi.

Cũng như lúc này, hắn hỏi.

"Lạc Lạc, hai ta ở bên nhau đi được không?"

Khương Lạc nhớ tới giấc mơ mà mình thấy, cậu lại mơ thấy kiếp trước.

Lại đối mặt với cái chết khủng khiếp đó một lần nữa, có lẽ vì đã biết rằng mọi thứ sẽ không xảy ra trong thực tế, cậu trở nên bình thản.

Cứ như thượng đế, nhìn mình đang đứng ngay bên cửa sổ, rồi không chút do dự mà bước đến phía trước và rơi xuống.

Có điều ngay lúc này, cảnh tượng bị slow-motion, cậu thấy có một người lập tức lao ra cửa sổ, gương mặt đó dần hiện rõ, là Khương Dật Thành.

Máu chảy đầy đất.

Hòa quyện với nhau, vĩnh viễn không chia xa.

Trần Thước căn bản không giành được ai cả, cha Khương mẹ Khương quỳ rạp trên đất mà khóc, gọi tên của cậu.

Cậu nghĩ, thì ra trong sách, cha mẹ vẫn rơi nước mắt vì cậu.

Cậu không dám nhìn về phía Khương Dật Thành.

Nhảy xuống từ một tòa nhà cao như vậy, tướng chết tất nhiên không đẹp.

Cốt truyện lập tức tiến đến phần gay cấn, Trần Thước không được kế thừa nhà họ Khương, cha Khương mẹ Khương ra nước ngoài, anh ta ở trong nước bơ vơ không nơi nương tựa, mà những gì anh ta còn phải đối mặt, đó chính là sự trả thù của Khương Dật Thành.

Khương Dật Thành đã chết, nhưng những sắp xếp của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, Trần Thước không còn sự hỗ trợ của cha Khương, anh ta căn bản không thể chống chọi lại nó.

Giất mơ đột ngột kết thúc, khi mở mắt ra, cậu thấy một Khương Dật Thành hoàn hảo không bị gì.

"Được."

Cậu nghe được âm thanh trả lời đầy nhẹ nhàng của mình.

Người trước mặt chợt nở một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy, rồi ôm chặt lấy cậu.

"Lạc Lạc, anh yêu em."

Cậu nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời rất xán lạn.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

--END--

Tác giả có lời muốn nói:Mọi người muốn đọc phiên ngoại kiểu nào?

Khúc mắc của Lạc Lạc chính là, lúc cậu ấy chết, người anh trai yêu thương cậu nhất đang ở đâu, và khi điều này được làm sáng tỏ, cậu ấy đã hoàn toàn bước ra khỏi cái bóng của giấc mơ "tiên tri" đó.

Đây là lần đầu mình viết cốt truyện kiểu này, viết nó rất kém, rất cảm ơn các bạn đã tiếp tục ủng hộ!

Cuốn tiếp theo chờ mình đếm xong các lượt bình chọn trên wp, xem thử là viết bộ cậu Mộ hay là viết bộ mau xuyên kia.

Cuốn tiếp theo đảm bảo sẽ rất dày và dài!