“Cảm ơn anh, làm phiền mọi người rồi.” Kiều Tịch lễ phép nói cảm ơn, sau đó, cô chân thành hỏi vệ sĩ, “Ngày mai thiếu gia các anh sẽ trả con thỏ lại cho tôi à?”
Vẻ mặt vệ sĩ rất khó xử, “Chắc là thế.”
“Vậy thì tốt quá, ngày mai tôi tới nhận lại con thỏ của tôi.” Kiều Tịch cười rất hồn nhiên.
Sáng hôm sau, sau khi Kiều Tịch thức dậy, cô mặc một chiếc váy có chút tâm cơ.
Chiếc váy hai dây mỏng màu tím sen nhạt khiến làn da cô có vẻ càng óng oánh trong suốt, mang theo cảm giác tiên khí. Cô mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng xuyên thấu ở bên ngoài, hai cánh tay trắng tuyết mơ hồ lộ ra, rất mê người.
Từ trong phòng đi ra, đúng lúc gặp phải Triệu Vũ Tích cũng đang chuẩn bị ra ngoài. “Tiểu Tịch, chào buổi sáng.” Triệu Vũ Tích phát hiện, mấy hôm trước sắc mặt của Kiều Tịch tái nhợt, có chút ốm yếu, mà hôm nay cô đã khôi phục lại bình thường.
Lúc này sắc mặt của Kiều Tịch hồng hào, trong trắng lộ hồng, thần thái sáng láng, ngay cả đôi mắt to cũng sáng ngời có thần.
Ánh mắt Triệu Vũ Tích tối lại, trong lòng tự nhiên nảy sinh sự thất vọng, cô ta còn tưởng rằng gần đây Kiều Tịch sẽ tái phát bệnh, chịu không nổi rồi chết đi.
Không nghĩ tới mới một ngày ngắn ngủn, đối phương lại biến về bộ dạng khỏe mạnh.
Triệu Vũ Tích thất vọng đến tận cùng.
Kiều Tịch đánh giá cách ăn mặc của đối phương, cô cười ý vị thâm trường, “Chị lại muốn đi ra ngoài vận động? Vẫn đi trồng cây à?”
Mỗi lần Triệu Vũ Tích đi trồng cây đều sẽ mặc đồ thoải mái hoặc đồ vận động quần dài áo dài, đội mũ lên, hận không thể bọc chính mình chặt chẽ lại, cô ta phải chống nắng, còn phải phòng ngừa muỗi ở vùng ngoại ô. Bây giờ Bạo Phú không thu được thông tin của đối phương, nhưng căn cứ vào cách ăn mặc của Triệu Vũ Tích, cô cũng biết hôm nay đối phương muốn đi trồng cây.
Xem ra, Triệu Vũ Tích đã tìm được đối tượng công lược mới rồi.
Kiều Tịch nghĩ tới Trần Tuyết mà cô gặp được hôm trước, cũng không biết đối tượng công lược lần này của Triệu Vũ Tích có khi nào trùng hợp là cô ấy không.
“Đương nhiên là đi vận động.” Triệu Vũ Tích nghe thấy Kiều Tịch nhắc tới trồng cây, cô ta vội phản bác, “Chị chỉ trồng cây một lần, Tiểu Tịch, em không cần cứ nhớ mãi chuyện đó.”
Kiều Tịch cười cười, “Phải không?”
“Đương nhiên, chị không có chuyện gì sao tự nhiên đi trồng cây.” Triệu Vũ Tích vội làm sáng tỏ.
“À.” Kiều Tịch tùy ý trả lời, cô vòng qua Triệu Vũ Tích, xuống lầu. Đi đến phòng bếp, Kiều Tịch sai người chuẩn bị một chút bánh ngọt.
Khi đầu bếp đang làm thì cô đứng một bên học tập, còn bắt tay vào làm một chút.
“Tiểu thư, hay là để tôi làm đi, cháu cần bao nhiêu, tôi làm nhiều thêm một chút nhé.” Đầu bếp Lý thấy Kiều Tịch tự tay làm, chú ấy vừa kinh ngạc lại lo lắng, e sợ viên minh châu Kiều Tịch này sẽ khiến bản thân bị thương trong phòng bếp.
Đầu bếp Lý không còn cách nào khác, chỉ có thể dạy Kiều Tịch từng bước.
Lúc xe sắp chạy đến biệt thự thì Kiều Tịch gặp phải Trần Tuyết ở trên đường.
Tài xế dừng xe lại.
Cho dù đã vào thu nhưng mặt trời hôm nay vẫn rất gay gắt. Trần Tuyết đứng ở ven đường, đôi tay đan chéo ôm lấy chính mình, vẻ mặt u buồn.
“Trần Tuyết, chúng ta lại gặp mặt.” Kiều Tịch đi đến trước mặt đối phương, cô cười chào hỏi.
Trần Tuyết ngẩng đầu, phát hiện là cô gái rất xinh đẹp mới gặp hôm qua, cô ấy có chút kinh ngạc, “Thật trùng hợp, cậu tới tìm bạn trai?”
Kiều Tịch gật đầu, cô thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay của đối phương đã giảm bớt, từ 50 % biến thành 30 %, “Xảy ra chuyện gì à?” Từ vẻ mặt của đối phương, cô cũng có thể nhìn ra sự u buồn giữa chân mày của Trần Tuyết.
Trần Tuyết hơi sửng sốt, kinh ngạc khi Kiều Tịch hỏi cô ấy như vậy, ngay sau đó, cô ấy vô thức nắm chặt hai tay của mình, lắc đầu, “Không có gì.”
Kiều Tịch không truy hỏi, cô đưa một cái túi nhỏ đang cầm trên tay cho đối phương, “Tặng cho cậu.” “Đây là……” Trần Tuyết nghi hoặc nhìn cái túi nhỏ tinh xảo mà Kiều Tịch đưa qua, có chút chần chờ.
“Tôi giúp cậu?” Trần Tuyết nhớ rằng cô ấy chỉ là chỉ đường cho Kiều Tịch, cũng không làm gì cả.
Kiều Tịch chân thành nói: “Đúng vậy, hôm trước cậu chỉ đường cho tôi là đã giúp tôi rất nhiều, sau này cậu có khó khăn gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi có thể giúp cậu.”
Trần Tuyết có chút mờ mịt, lại có chút ngượng ngùng, “Đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cậu không cần để trong lòng.” Kiều Tịch cười cười, cũng không giải thích nữa.
Không có Trần Tuyết giúp đỡ, cô sẽ không tìm được Lục Hoặc nhanh như vậy.
Sau khi Kiều Tịch rời đi, Trần Tuyết về đến nhà.
Người đàn ông trung niên ngồi trong phòng khách thấy cô ấy trở về, hắn ta buông điện thoại xuống, khuôn mặt thèm nhỏ dãi cười nói: “Tiểu Tuyết đã về rồi à? Mẹ con mới ra ngoài mua đồ ăn, không về nhanh như vậy, con nói chuyện với chú một lúc đi?”
Trần Tuyết lạnh mặt, giống như thấy được thứ dơ bẩn, “Tôi về phòng đây.”
Người đàn ông đứng dậy, đi về phía Trần Tuyết, “Đêm qua chú uống rượu, cháu đừng nóng giận, Tiểu Tuyết……”
“Chú đừng tới đây!” Trần Tuyết sợ hãi lại chán ghét trừng mắt nhìn hắn ta, vội vàng chạy về phòng, khóa cửa lại. Người đàn ông trung niên đi đến trước cửa phòng, hắn ta muốn mở cửa ra, nhưng cửa đã bị khóa lại.
“Tiểu Tuyết, để chú đi vào đi, chú sẽ xin lỗi cháu tử tế.”
“Tiểu Tuyết? Tối qua chú uống nhiều quá, không phải có ý như thế, chúng ta tâm sự đi.”
“Tiểu Tuyết……” Người đàn ông trung niên không ngừng gõ cửa.
Trong phòng, Trần Tuyết hoàn toàn không nghe tiếng đập cửa, sau khi cô ấy khóa kỹ cửa thì tránh xa cửa phòng, ngồi xuống.
Cô ấy cúi đầu, nhìn thấy cái túi nhỏ mà mình cầm về, là quà mà Kiều Tịch đưa cho cô ấy.
Bên trong có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, cô ấy mở ra, trong hộp đặt những chiếc bánh tinh xảo, cô ấy lấy ra một cái bỏ vào trong miệng, mùi vị ngọt ngào làm trái tim sợ hãi bất an của cô ấy dần dần thả lỏng. Kiều Tịch xuống xe trước, sau đó cô đi về phía biệt thự ở phía trước.
Ngày hôm qua người gác cửa đã gặp cô, lần này, anh ấy gọi điện hỏi vệ sĩ, liền mở cửa để Kiều Tịch đi vào.
“Cảm ơn anh, đây là tôi tự tay làm, mời anh nếm thử.” Lúc Kiều Tịch đi qua phòng bảo vệ thì lấy một túi quà nhỏ ra, đưa cho người gác cửa.
Thấy đối phương muốn từ chối, Kiều Tịch nói với người gác cửa, “Những người khác đều có.”
Sau khi người gác cửa nhận lấy, Kiều Tịch đi vào, cô nhìn thấy hai anh vệ sĩ đang đứng canh trước cửa nhà.
Giống như lúc nãy, cô lần lượt đưa túi quà nhỏ trong tay cho họ, “Ngày hôm qua tôi làm phiền mọi người, cái này coi như quà nhận lỗi, đều là những món bánh tự làm, không đáng bao nhiêu tiền, các anh nếm thử đi.” Cô chân thành nhìn bọn họ, “Nếu các anh không thích ăn cũng không sao, nói với tôi khẩu vị của các anh, lần sau tôi có thể làm tiếp.”
Vệ sĩ đại ca cảm giác rất đột ngột, họ không ngờ tới sẽ được người khác đưa đồ ăn, “Lần sau không cần làm, chúng tôi không thể nhận quà.”
“Đây không phải quà, chỉ là một chút đồ ăn vặt.” Kiều Tịch sợ hãi hỏi: “Thiếu gia của các anh đâu? Hôm nay tôi có thể lấy lại con thỏ của tôi không?”
“Cái này……” Anh vệ sĩ cũng không trực tiếp trả lời: “Thiếu gia ở trong phòng, cô có thể thương lượng với cậu ấy.”
Kiều Tịch đành phải gật đầu, “Được, cảm ơn anh.”
Kiều Tịch đi vào bên trong, cô đúng lúc đụng phải nữ giúp việc, cô đưa túi quà cho đối phương, “Đây là bánh ngọt mà tôi làm, cảm ơn sự chăm sóc ngày hôm qua của cô.” Nữ giúp việc rất kinh ngạc lại vui mừng, cô ấy có chút ngượng ngùng nói: “Cô quá khách sáo, hôm qua tôi cũng không làm được gì.”
Kiều Tịch kiên trì bảo đối phương nhận lấy.
“Cô tới tìm thiếu gia à?”
Kiều Tịch gật đầu, “Con thỏ của tôi ở trong tay anh ấy.”
Nữ giúp việc đồng tình nhìn cô, “Thiếu gia hình như rất thích con thỏ kia của cô.” Có khả năng, thiếu gia sẽ không trả con thỏ lại cho cô.
“Thiếu gia ở trong phòng, cô vào đi, cố gắng đừng làm ồn đến cậu ấy, thiếu gia thích yên tĩnh.” Nữ giúp việc nhắc nhở.
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô, cô thật tốt.” Kiều Tịch cảm ơn.
Mặt mày cô gái xinh đẹp, một đôi mắt đen nhánh óng oánh nhìn cô ấy, nữ giúp việc nhìn thấy cũng nhịn không được rung động, cô ấy cảm thấy, thiếu gia đối xử lạnh nhạt với cô gái như vậy, sợ là tình cảm chưa thông suốt. Kiều Tịch đẩy cửa phòng của Lục Hoặc ra.
Giống như có cảm ứng, Lục Hoặc đúng lúc ngước mắt nhìn cô, ánh mắt anh sáng lên.
Kiều Tịch đóng cửa lại, còn thuận tay khóa cửa.
Cô đi về phía anh, “Em làm một chút bánh ngọt, anh nếm thử.”
Kiều Tịch lấy ra cái hộp nhỏ trong túi quà, cô tỏ ý bảo Lục Hoặc mở ra.
Trong hộp có mấy cái màu trắng, có hai lỗ tai, xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn giống bánh hình con thỏ.
“Đây là em tự tay làm, đừng thấy nó xấu như vậy, mùi vị chắc vẫn ổn.” Kiều Tịch nói với anh, “Em còn đưa một ít cho anh vệ sĩ, chị giúp việc và người gác cửa.”
Trong giọng nói của Lục Hoặc mang theo sự ghen tuông mà anh không biết, “Vì sao bọn họ cũng có?” Anh cũng là lần đầu tiên nhận được bánh ngọt mà cô tự tay làm.
“Thứ họ nhận được đều là đầu bếp nhà em làm, chỉ có của anh mới là em tự tay làm.” Kiều Tịch dỗ anh, cái miệng nhỏ giống như dính đường mật, “Em chỉ làm cho anh ăn.”
Thiếu niên rất dễ dỗ, nghe thấy lời cô gái nói, lỗ tai của anh nóng lên, trong mắt đen nhánh hiện lên ý cười nhạt.
Anh ăn một miếng, trên đầu lưỡi đều là mùi vị ngọt ngào.
Kiều Tịch còn lấy ra một hộp khác, “Bên trong là điện thoại, bỏ sim rồi, anh phải thường xuyên tìm em.”
“Ừ, anh cũng có quà tặng em.” Lục Hoặc nói.
Kiều Tịch ngạc nhiên vui mừng, “Là cái gì?”
“Món đồ không đáng tiền thôi.” Lục Hoặc di chuyển xe lăn đi đến ngăn tủ bên kia, mở ngăn kéo ra, lấy ra một sợi tơ hồng từ bên trong, bên trên có một vật trang trí, là một chú cá vàng nhỏ. “Thật đáng yêu.” Kiều Tịch nhận lấy sợi tơ hồng, cô sờ chú cá vàng nhỏ ở phía trên, rất nhẹ, hình như làm từ gỗ, “Vì sao nó không có đuôi?”
“Cái đuôi ở chỗ anh.” Lục Hoặc lấy ra một sợi tơ hồng khác, vật trang trí phía trên là cái đuôi, “Anh tách thân cá và đuôi cá ra, ghép vào với nhau chính là cá vàng hoàn chỉnh.”
Kiều Tịch cảm thấy mới lạ, “Đây là anh làm?”
“Ừ.” Tối hôm qua anh mới học điêu khắc, sau khi thất bại vài lần mới thành công, anh còn tô màu cho cá vàng nhỏ.
Lục Hoặc cong lưng, nắm lấy mắt cá chân của Kiều Tịch, anh cột sợi tơ hồng vào mắt cá chân tinh tế trắng nõn của cô, chú cá vàng nhỏ thiếu đuôi xấu xí đáng yêu. Kiều Tịch quơ quơ chân, cá vàng nhỏ trên mắt cá chân cũng quơ quơ, rất đáng yêu.
Cô vui mừng nhào vào trong lòng Lục Hoặc, “Lục Hoặc, sao anh lợi hại như vậy, còn có gì anh không biết không?”
Lục Hoặc tùy ý để cô gái chui vào trong lòng ngực mình, “Anh không biết đi đường, cũng không biết bơi lội.”
“Nhưng anh biết bắn súng, biết chơi bài pocker, anh biết may áo, biết nấu cơm, còn biết điêu khắc gỗ, thành tích học tập của anh đứng thứ nhất, những thứ này không phải mọi người đều biết, em thì không biết đó.” Đôi mắt Kiều Tịch nhìn về phía anh lấp lánh sáng sáng, sáng rực, đáy mắt anh cũng đang sáng lên.
Lục Hoặc cúi đầu, không thể kiềm chế được mà hôn lên miệng nhỏ ngọt ngào, biết dỗ người của cô gái.
Chỉ có cô mới không ghét bỏ anh, mới có thể cảm thấy anh lợi hại. Mấy ngày nay, gần như mỗi ngày Kiều Tịch đều chạy đến biệt thự.
Mỗi lần cô tới đều sẽ đưa những món ngon đến, vệ sĩ và nữ giúp việc cũng dần dần quen thuộc với cô.
Lúc Kiều Tịch đáng thương hỏi bọn họ, khi nào Lục Hoặc mới có thể trả con thỏ lại cho cô, mấy người đều nhịn không được đồng tình cô, từ đáy lòng cảm thấy Lục Hoặc rất quá đáng.
Cô đưa bức tranh vẽ hai vệ sĩ, còn có nữ giúp việc cho họ, cô lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, thoạt nhìn ngoan ngoãn, còn rất nhiệt tình với mọi người, người ở biệt thự đều rất thích Kiều Tịch.
“Tiểu Tịch, em chỉ vẽ bọn chị, không vẽ thiếu gia à?” Nữ giúp việc yêu thích bức tranh mà Kiều Tịch đưa không nỡ buông tay, cô ấy cẩn thận cất đi. “Không có, thiếu gia hình như không thích em, còn bá chiếm con thỏ của em, em mới không thèm vẽ anh ấy.” Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Kiều Tịch không có chút chột dạ, rõ ràng ngày hôm qua cô còn ngồi trên đùi Lục Hoặc, bị anh véo cằm hôn môi.
Nữ giúp việc thở dài một hơi, “Tình tình của thiếu gia bọn chị khá lãnh đạm, đối với ai cũng lạnh lùng, em không cần để ý.”
Cô ấy đề nghị: “Nếu không, em thử vẽ một bức cho cậu ấy, dỗ cậu ấy vui vẻ, có lẽ cậu ấy sẽ trả con thỏ lại cho em.”
“Được không?” Kiều Tịch không xác định hỏi.
Nữ giúp việc gật đầu, “Hẳn là được.”
“Vậy được, em tranh thủ một chút.” Kiều Tịch cầm giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh đi vào phòng Lục Hoặc.
Cô khóa cửa lại, cười khanh khách nhìn về thiếu niên trên xe lăn, “Lục Hoặc, em vẽ tranh cho anh.” Lục Hoặc nhìn ra ý xấu trong đáy mắt cô, “Vẽ cái gì?”
Con mắt sáng ngời của Kiều Tịch nhìn chằm chằm về phía anh, “Vẽ chú cá vàng nhỏ bị ướt!”