Cô gái vừa nói xong, Lục Hoặc đột nhiên nhớ tới lúc cô ở thành phố J, từng nói với anh qua điện thoại, muốn vẽ bộ dạng của anh khi ở trong nước.
Lúc ấy quả thật anh đã đồng ý rồi.
“Chúng ta đi phòng tắm.” Kiều Tịch thúc giục anh, “Mau lên nào.”
Mỗi ngày cô đều lấy lý do muốn đòi lại con thỏ hoặc đến xem con thỏ để tới đây, thời gian ở lại biệt thự không thể quá lâu, nếu không sẽ bị hoài nghi.
Lục Hoặc sâu kín nhìn cô một cái, di chuyển xe lăn đi vào phòng tắm.
Ở căn biệt thự, nơi duy nhất Kiều Tịch vừa lòng chính là phòng tắm, bên trong lắp đặt một bồn tắm mát xa hình tròn có thể chứa đến năm sáu người, Kiều Tịch rất vừa lòng.
“Lục Hoặc, anh nằm xuống đi, em xả nước ấm giúp anh.” Còn chưa bắt đầu, con ngươi đen bóng của Kiều Tịch đã tràn ngập sự chờ mong, “Cần em đỡ anh đi vào không?”
Tay Lục Hoặc siết chặt tay vịn ở hai bên, “Không cần, em xoay người đi, đừng nhìn.” Anh không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng chật vật khi anh di chuyển.
Kiều Tịch trừng anh một cái, “Ngay cả dáng vẻ anh cởϊ qυầи áo em đều nhìn thấy, anh không cần xấu hổ.”
Cô gái nói quá thẳng thừng, nhưng cô vẫn phối hợp xoay người đi, đưa lưng về phía anh.
Xe lăn chạm đến mép của bồn tắm, cô nghe thấy tiếng thiếu niên di chuyển.
Kiều Tịch yên tĩnh chờ đợi, một hồi lâu, Lục Hoặc mới mở miệng: “Được rồi.”
Kiều Tịch xoay người, chỉ thấy thiếu niên nửa nằm trong bồn tắm, nửa người trên của anh dựa vào mép bồn tắm, hai đôi chân quá dài. Cô thấy cúc áo trên người anh được cài đến cúc cao nhất, “Cúc áo của anh phải cởi bỏ hai cái.”
Cô đi qua, ngồi xổm bên bồn tắm, cúi người cởi cúc áo giúp anh, “Lục Hoặc, anh đang khẩn trương à?”
Kiều Tịch có thể cảm nhận được cơ thể của anh dưới ngón tay cô đang run rẩy.
Hai người cách rất gần, đầu ngón tay hơi lạnh của cô gái cố ý quẹt qua xương quai xanh của anh, Lục Hoặc mím môi, “Không phải.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non hiện ra.
Kiều Tịch cười, cô không vạch trần anh, “Không khẩn trương thì tốt, bây giờ em sẽ xả nước ấm giúp anh.”
Cô mở vòi nước, chỉnh nước ở mức ấm nóng.
Đầu tóc ẩm ướt hỗn loạn rũ trên trán của thiếu niên, che đi gương mặt lạnh lùng của anh, tự nhiên có thêm cảm giác thần bí.
Nước dần dần tăng lên, quần áo trên người Lục Hoặc ướt hết.
Kiều Tịch tắt vòi nước.
Nước trong bồn tắm khó khăn lắm mới bao phủ được eo của Lục Hoặc, áo sơmi trắng của anh dần dần ướt đẫm, trở nên trong suốt, dính sát vòm ngực to rộng, mơ hồ lộ ra vẻ đẹp dưới lớp quần áo.
Một bên vạt áo bị nước cuốn lên, lộ ra vòng eo bên trái thon chắc và bụng nhỏ căng chặt của thiếu niên.
Nửa che nửa lộ, rất quyến rũ.
Cũng không biết có phải bị nước nóng ảnh hưởng hay không, Kiều Tịch cảm thấy nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng cao. Ánh mắt cô nóng bỏng nhìn thiếu niên trước mặt, “Lục Hoặc, em muốn nhìn cái đuôi của anh.”
Trong bồn tắm, tóc mái trên trán Lục Hoặc ướt đẫm, không che được ánh mắt ướt át của anh, anh duỗi tay nắm lấy cằm Kiều Tịch, lòng bàn tay hơi nóng, chủ động nói: “Tịch Tịch muốn nhìn? Vậy hôn anh.”
Ánh mắt thiếu niên sâu thẳm, anh giống như yêu nghiệt quyến rũ con người, Kiều Tịch sao mà chống cự được, cô ngoan ngoãn cúi đầu, hôn anh.
Môi mỏng của anh dính nước, có chút lạnh, mềm mại, Kiều Tịch nhẹ nhàng dán lên.
Khoảng cách của hai người rất gần, trên môi mỏng của thiếu niên có hơi thở mát lạnh mà cô thích.
Bây giờ Lục Hoặc đã không còn là nhóc ngây thơ trúc trắc mơ hồ, kỹ xảo gì cũng không biết như lúc trước, anh không nhanh không chậm miêu tả miệng nhỏ xinh đẹp của cô gái, sau đó tách môi của cô ra. Anh nếm được một mùi thơm ngọt của quả cam, trước khi Kiều Tịch tới có uống nước trái cây.
Mùi vị ngọt ngào tản ra giữa môi răng, anh nếm hương vị của Kiều Tịch từng chút từng chút một, hô hấp dần dần nặng thêm.
Nước trong bồn tắm hơi dập dờn, nổi lên gợn sóng.
Ý thức được sức lực dây dưa với cô của Lục Hoặc đang tăng thêm, Kiều Tịch thối lui, “Cái đuôi đâu? Sao còn chưa ra?”
Giọng nói Lục Hoặc khàn khàn, trên khuôn mặt lạnh lùng đỏ ửng, anh nâng cô cằm, tiếp tục hôn lên, “Chờ lát nữa sẽ ra.”
Kiều Tịch đâu biết được, dưới áo sơ mi trắng trong suốt, ngực của thiếu niên căng thẳng đến đau đớn, anh gắt gao nhịn xuống xúc động muốn biến thành cái đuôi của hai chân.
Một hồi lâu, màu môi của Kiều Tịch biến thành màu đỏ tươi, cô hơi đẩy Lục Hoặc ra, giọng nói nhẹ nhàng trở nên mềm mại giống như dính hơi nước, khiến lỗ tai người ta mềm ra. Cô nhỏ giọng oán giận: “Sao cái đuôi còn chưa ra?”
Hôn lâu như vậy, anh cũng không động tình chút nào à?
Đáy mắt Lục Hoặc rất tối, hơi thở rất nóng, giọng nói cũng khàn đến không thể tưởng tượng, “Nhanh thôi, hôn anh nữa đi, hửm?”
Cảm giác ngứa ngáy lan tràn trên hai chân đều bị anh nhịn xuống, cơ thể cũng bởi vì kiềm chế mà căng thẳng đau đớn, Lục Hoặc gần như sắp kiềm chế không được.
Kiều Tịch thúc giục anh, “Vậy anh nhanh lên chút.”
Kiều Tịch hừ một tiếng, cô ghé sát vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em không tin.” Dứt lời, môi cô khẽ mở, trực tiếp ngậm lấy vành tai giấu dưới mái tóc của thiếu niên.
“Tịch Tịch!”
Kiều Tịch không lên tiếng, hàm răng cô nhẹ nhàng cắn lấy vành tai mềm mại kia, vuốt ve qua lại.
Lục Hoặc giống như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tay anh nắm chặt, đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Cảm giác ngứa ngáy đau nhói truyền đến, anh tựa như không chịu nổi, một bàn tay đặt trên eo cô gái, tay khác đè lên gáy cô.
Lục Hoặc đè Kiều Tịch vào trong ngực, đôi tay anh dùng sức, Kiều Tịch hét ra tiếng, trong chớp mắt, cô ngã vào trên người Lục Hoặc.
Cô bị Lục Hoặc đưa vào bồn tắm!
Làn nước ấm áp nháy mắt làm ướt nhẹp váy trên người cô, dần dần ướt đẫm, vốn dĩ chiếc váy tơ tằm màu tím sen nhạt đã mỏng, sau khi bị ướt thì dính sát vào trên người Kiều Tịch. “Váy, váy em ướt.” Cô vừa dứt lời, Kiều Tịch đã cảm giác được cả người Lục Hoặc run lên, giây tiếp theo, bàn tay to của anh đè cái ót của cô xuống, hướng về phía anh.
Anh mãnh liệt hôn cô.
Ôi, nhẹ một chút, lưỡi của cô đều đau rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc tách ra lần nữa thì cả người Kiều Tịch đã ướt đẫm, ngay cả mái tóc dài cũng bị nước làm ướt.
Khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của cô đỏ ửng, trong mắt óng nước, miệng nhỏ cũng đỏ lên, vài sợi tóc dính trên sườn mặt bóng loáng của cô, vừa thuần vừa dục, đẹp đến khiến người ta không thể dời mắt.
Không kiềm chế được, Lục Hoặc lại hôn miệng nhỏ của cô.
Kiều Tịch vô lực ghé vào trước ngực anh, tức giận đến ngứa răng, “Váy em đều bị ướt rồi, lát nữa em làm sao về được, lúc đi ra ngoài làm sao giải thích với họ.” Mọi người lại không phải kẻ ngốc, nếu như bị anh vệ sĩ và nữ giúp việc ở bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chắc chắn khiến họ hoài nghi.
Thiếu niên trong nước cũng ướt đẫm cả người.
Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh dính nước, mặt mày càng thêm sâu sắc, nhưng cố tình hốc mắt anh đỏ ửng, giữa mặt có cảm giác sắc dục không nói nên lời, vô cùng quyến rũ.
Lục Hoặc rất thích dáng vẻ cô gái mềm mại ngã xuống trên người anh như vậy, anh cười khẽ, “Lát nữa anh sấy khô váy giúp em.”
Lúc này Kiều Tịch mới vừa lòng hừ hừ, cô có chút không cam lòng, làm loạn duỗi tay sờ đuôi cá của anh.
“Tịch Tịch.”
Lục Hoặc muốn bắt lấy tay cô gái, nhưng mà động tác của Kiều Tịch càng nhanh hơn, bàn tay nhỏ mềm mại của cô duỗi vào trong nước ấm, cầm lấy chiếc đuôi cá màu vàng rất lóa mắt trong bồn tắm. Thiếu niên lúc nãy còn ức hiếp cô lập tức mềm nhũn ra, “Đừng nắm nó!”
Lục Hoặc bị bắt dựa vào mép bồn tắm, trên mặt đỏ bừng, bàn tay đỡ lấy mép bồn tắm nắm chặt, cảm giác mãnh liệt khác thường truyền đến trong cơ thể, anh sắp hỏng mất rồi.
Giọng nói thiếu niên khàn đặc, “Tịch Tịch.”
Làm chuyện xấu xong Kiều Tịch hài lòng đứng lên, cô cười như chú hồ ly nhỏ, “Em đi thay quần áo trước, anh chờ em chút.”
Cô rời đi.
Trong bồn tắm, Lục Hoặc giống như đã không kiềm chế được nữa, bàn tay vịn vào mép bồn tắm của anh bao trùm lên đôi mắt, anh nhắm hai mắt, cắn răng, nhỏ giọng kêu lên một tiếng.
Đuôi cá giống như kiềm chế không nổi nữa, đung đưa trong nước một cái.
Thiếu niên giống hoàng tử cá cao quý bị kéo vào hồng trần, lây dính diễm sắc, thành yêu nghiệt quyến rũ. Kiều Tịch thay đồ của Lục Hoặc, cô mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh của anh, chiều dài vạt áo miễn cưỡng đến đùi của cô.
Màu da của cô trắng tuyết, bởi vì vừa thân mật với Lục Hoặc, nét đỏ ửng trên mặt còn chưa rút đi, mặc đồ có màu đậm như vậy khiến màu da của cô càng trắng trong óng oánh.
Kiều Tịch đi chân trần bước vào, chú cá nhỏ thiếu đuôi trên mắt cá chân của cô đong đưa theo từng bước đi của cô.
Cô nhìn Lục Hoặc trong bồn tắm, áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm, ngực phập phồng, đuôi cá ngâm trong nước, Kiều Tịch đột nhiên cảm thấy cổ họng khô rát, trái tim nhỏ nhảy loạn lên.
Cô bị anh quyến rũ chết mất!
Lục Hoặc thay một bộ đồ sạch sẽ, anh ngồi bên cạnh Kiều Tịch, dùng máy sấy giúp cô sấy tóc.
Bút vẽ trong tay Kiều Tịch không dừng lại, còn đang miêu tả thiếu niên trong tranh, ngòi bút vẽ lên màu hồng nhạt trên giấy, đuôi mắt thiếu niên lập tức lộ ra màu hồng nhạt. Kiều Tịch vẽ thêm vài nét bút, trên giấy vẽ, đáy mắt thiếu niên sáng ngời có thần, mặt mày xinh đẹp, cực kỳ giống với yêu nghiệt từ trong nước đi ra, câu hồn đoạt phách.
Cô đột nhiên để bút trong tay xuống, xoay người ôm lấy Lục Hoặc đang ngồi bên cạnh giúp cô thổi tóc, cô lẩm bẩm oán giận, “Lục Hoặc, anh tốt đến mức khiến em mê mệt rồi.”
Anh lớn lên đẹp như vậy, cái gì cũng biết, thông minh tuyệt đỉnh, quả thực chính là kho báu lớn.
Kiều Tịch thở dài, “Sau này anh không cần em, em sẽ khóc chết mất.”
Động tác sấy tóc của Lục Hoặc dừng lại, anh rũ mắt nhìn cô, “Sẽ không bao giờ không cần em.”
Cô là bảo bối mà anh không biết đã cầu xin bao nhiêu năm mới có được, bảo bối chỉ thuộc về anh, anh sẽ không bao giờ không cần cô. Lục Hoặc tắt máy sấy, căn phòng trở nên yên tĩnh, “Chỉ cần em thích anh, anh sẽ luôn ở đây.”
Hai chân anh không thể đi, so ra thì kém hơn người bình thường, điều anh có thể làm chính là dùng hết sức mình để thích cô, thương cô.
Nếu điều này cũng không làm được thì sao anh còn xứng đáng để cô thích?
Lúc Kiều Tịch đi về, váy đã được Lục Hoặc hong khô.
Cô đi ra khỏi cửa phòng, nữ giúp việc lén lút giữ chặt cô, “Em vẽ tranh cho thiếu gia?”
Kiều Tịch ở trong phòng Lục Hoặc rất lâu, nữ giúp việc mới nhìn thấy cô đi ra.
Cô ấy quan sát cô gái tỉ mỉ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhuộm màu hồng nhạt, đôi mắt óng nước, miệng nhỏ cũng hồng hồng, rất đẹp. Nữ giúp việc nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Kiều Tịch gật đầu, mất mát nói: “Em vẽ cho anh ấy, vẽ rất lâu, nhưng anh ấy không thích, xé bức tranh rồi.”
“Xé?”
Nữ giúp việc rất kinh ngạc, đáy lòng càng đồng tình với Kiều Tịch, cô ấy an ủi Kiều Tịch, “Tính cách của thiếu gia như vậy đấy, khó tiếp xúc, em không cần để trong lòng.”
Kiều Tịch gật đầu, cực kỳ giống bé đáng thương bị Lục Hoặc hung dữ, bị ấm ức, “Em đi trước, ngày mai lại đến xem con thỏ.”
Cô gái lớn lên xinh đẹp, bộ dạng ấm ức khiến người ta rất đau lòng, nữ giúp việc trìu mến nhìn Kiều Tịch, gật đầu, “Được.”
Nữ giúp việc không hề cảm thấy có gì sai, phảng phất Kiều Tịch muốn đến thì có thể đến.
“Ngày mai em làm bánh kem vị dâu tây mà chị thích, hình như mấy anh vệ sĩ thích ăn vị chocolate, hai loại em đều biết làm.” Kiều Tịch cười rất ngọt ngào. Nữ giúp việc cười nói: “Em không cần mỗi lần tới đều đưa đồ ăn, gần đây ngày nào cũng ăn đồ của em, miệng cũng ăn quen luôn rồi.”
“Không sao, dù sao em thích nấu ăn, mọi người thích ăn, em rất vui.” Kiều Tịch cười hồn nhiên, khiến người ta yêu thích, “Hình như sắp mưa, em phải nhanh về nhà.”
Nữ giúp việc có chút không nỡ, “Trên đường cẩn thận.”
Trời mưa, mưa cũng không lớn lắm.
Trong ánh sáng tối tăm, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.
Trần Tuyết ngủ cả buổi chiều, nghe tiếng mở cửa, cô ấy mở to mắt, ý thức dần dần tỉnh táo.
Lúc này, cửa hoàn toàn bị mở ra.
Bóng dáng người đàn ông thấp bé đi đến, đối phương mang theo một người mùi rượu, trên mặt mang theo vui cười, “Tiểu Tuyết, đêm nay mẹ cháu phải tăng ca, chúng ta ăn cơm trước, không cần chờ cô ấy.” Trần Tuyết sợ tới mức vội ngồi dậy từ trên giường, cô ấy lạnh mặt, lớn tiếng trách mắng: “Ai cho chú đi vào, chú mai đi ra ngoài.”
“Cháu ở trong phòng cả buổi chiều, chú kêu cháu ra ăn cơm mà cháu không nghe thấy, chú liền đi vào.” Người đàn ông trung niên cười đi về phía mép giường, “Nào, chú, đưa cháu ra ngoài.”
“Sao chú lại có chìa khóa phòng tôi, chú lập tức đi ra ngoài.” Tay Trần Tuyết nắm chặt ga trải giường, trái tim nhanh chóng nhảy lên.
Trong đôi mắt hí của người đàn ông trung niên đều là ý cười xấu, “Mẹ cháu để chìa khóa ở nhà, Tiểu Tuyết, phòng cháu phun nước hoa à? Thật dễ ngửi, tới đây, để chú ngửi xem trên người cháu có phải cũng thơm như vậy không.”
Hắn ta mang theo một người mùi rượu nhào về phía Trần Tuyết ở trên giường. “Cút ngay.” Trần Tuyết dùng sức đẩy đối phương ra, duỗi chân muốn đá hắn ta, nhưng mà chân cô bị đối phương chặn lại.
Cho dù người đàn ông trung niên có cơ thể thấp bé, nhưng sức lực của hắn ta lại không nhỏ chút nào, Trần Tuyết bị đối phương đè ép tới mức không thể nào đẩy ra được.
“Chú cút ngay, cút ngay.” Trần Tuyết điên cuồng giãy giụa, móng tay cô cào vào trên mặt người đàn ông trung niên.
Đau đớn khiến đối phương giận dữ, hung hăng tát cho cô một cái, “Đm, phản kháng nữa thì ông đây làm chết mày.”
Lực tay của đối phương rất lớn, mặt Trần Tuyết lập tức sưng đỏ lên, trên sườn mặt có dấu tay rõ ràng.
Cô vừa khóc vừa giãy giụa, “Chú đây là phạm pháp, tôi muốn kiện chú, tôi muốn kiện chú, cứu mạng, cứu mạng……” Bên ngoài đang mưa, tiếng ầm ĩ của hạt mưa rơi xuống trên cửa sổ đã át đi tiếng hét của cô.
Người đàn ông trung niên cúi đầu ghé sát vào cô, “Ai cũng không cứu được mày.”
Bàn tay Trần Tuyết mò đến chiếc gối, cô sờ thấy điện thoại ở bên cạnh, dùng sức nắm chặt điện thoại, cô hung hăng đập vào cái trán của người đàn ông trung niên.
“A.” Người đàn ông đau đến mức che lại vị trí bị đập.
Trần Tuyết liều mạng đẩy đối phương ra, không rảnh xuyên giày, cô cầm di động vội vàng chạy xuống giường, chạy ra bên ngoài.
“Đm, nha đầu chết tiệt kia, mày chạy thử xem, mày đứng lại.” Người đàn ông trung niên vội vàng chạy đuổi theo.
Mưa càng lúc càng lớn, trong khu dân cư, một bóng hình giống như đang chạy trốn, từ thang bộ chạy xuống, lao ra đường cái, phía sau có một người đàn ông lùn gầy đuổi theo. “Tiểu Tuyết, bên ngoài trời mưa, cháu đừng chạy.” Trên mặt người đàn ông trung niên có men say, đuổi theo phía sau Trần Tuyết.
Trần Tuyết dẫm chân trần lên nước mưa, điên cuồng chạy về phía đường cái.
“Kẹt” một tiếng, tiếng phanh xe chói tai truyền đến.
Trần Tuyết té ngã trước xe.
Trong xe, Kiều Tịch ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”
Tài xế nhanh chóng nói: “Tiểu thư, có người đột nhiên lao ra đường cái.”
Kiều Tịch hạ cửa kính của xe xuống, Trần Tuyết té ngã ở phía trước giống như điên rồi, lảo đảo chạy đến bên cửa sổ xe, nước mưa xối vào trên người cô ấy, làm mờ đôi mắt của cô ấy.