Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 66: Gặp lại



Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm đứng tránh một bên, nói với những học sinh phía dưới:

"Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, trong tương lai quan trọng sắp tới sẽ cùng chúng ta kề vai sát cánh chiến đấu."

Cô giáo quay lại nói với cậu trai bên cạnh:

"Em tự giới thiệu bản thân với các bạn đi."

Diệp Dạng xoay người lại, viết tên mình lên bảng đen.

"Chào mọi người, tôi là Diệp Dạng."

Cô chủ nhiệm đứng chờ một chút mới phát hiện Diệp Dạng hình như nói xong rồi.

Phía dưới có một nam sinh huýt sáo một tiếng.

"Giới thiệu ngắn gọn vậy không hay cho lắm! Cậu là người ở đâu? Có người yêu hay chưa?"

Mặt Diệp Dạng hơi đỏ lên, cô chủ nhiệm vỗ vài cái lên bàn.

"Triệu Thăng, em hỏi làm gì?"

Vừa dứt lời, cả lớp cười vang lên. Sắc mặt cô chủ nhiệm hòa hoãn lại, nói với Diệp Dạng:

"Vậy em ngồi cạnh Triệu Thăng đi."

Diệp Dạng đi đến, nhìn vị trí ghế trống bên cạnh cửa sổ, phía bên trong chỗ ngồi của Triệu Thăng.

Bị cô chủ nhiệm uy hiếp, Triệu Thăng đành uể oải đứng dậy nhường đường cho cậu.

Tiết học đầu tiên diễn ra bình thường, chuông tan học vang lên, cô chủ nhiệm không dạy quá giờ mà nói dứt khoát:

"Hết tiết Diệp Dạng lên văn phòng gặp cô chút."

Giáo viên vừa đi, phòng học đã ồ lên, nhưng không quá ồn ào. Nam sinh thì tụm thành một nhóm nhỏ ra ngoài, các bạn nữ thì ghé tai nhau nói nhỏ gì đó, thi thoảng lại nhìn về phía Diệp Dạng.

Thấy Triệu Thăng không đi đâu, Diệp Dạng đành phải mở miệng:

"Bạn này, làm phiền cho tôi ra."

Triệu Thăng cười tủm tỉm nhưng mông không nhúc nhích chút nào.

"Lúc nãy cậu làm tôi mất mặt lắm đấy."

Diệp Dạng nhíu mày, vừa định nói chuyện thì cô gái phía ngồi phía trước quay đầu xuống nói:

"Thằng Triệu kia, người ta vừa mới đến ông đã kiếm chuyện rồi, có phải cảm thấy không đẹp bằng người ta không?"

Triệu Thăng nhìn cái nhíu mày của Diệp Dạng, chậc lưỡi nhưng cũng đứng dậy.

Diệp Dạng nói câu cảm ơn, không quay đầu lại lập tức rời khỏi phòng học. Lời nói của Triệu Thăng vang lên phía sau:

"Ầy, mấy đứa con gái các bà bây giờ đều thích loại mảnh mai thanh tú như vậy, người nam tính đẹp trai như chúng tôi lại không thèm ngó..."

Nghiêm túc mà nói, ngoại hình Triệu Thăng không kém ai, chẳng qua Diệp Dạng không chú ý quá nhiều đến dáng vẻ của người ngồi cùng bàn với cậu lắm.

Tiêu chuẩn vẻ đẹp hiện tại của cậu có lẽ chỉ ưng mỗi Hạ Đông, Hạ Đông là đẹp nhất, còn những người khác đều bình thường giống nhau.

Diệp Dạng vào văn phòng, cô chủ nhiệm đang đợi cậu.

"Gọi em đến không phải chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là muốn tâm sự với em một chút. Em vừa đến có lẽ không thích nghi kịp nhưng tính cách các bạn cùng lớp không xấu. Ngồi cùng bàn với em là Triệu Thăng, bình thường nó hơi quậy phá một chút nhưng không bắt nạt ai cả."

Diệp Dạng mỉm cười, đáp:

"Em đã biết ạ."

"Cô họ Triệu, là chủ nhiệm lớp một năm tiếp theo của em, nếu em có thắc mắc gì ở vấn đề học tập hay những vấn đề khác thì có thể hỏi cô."

"Em hiểu rồi ạ, cô Triệu."

"Ừm."

Triệu Lai khá hài lòng với học sinh chuyển trường này.

"Cô đã xem qua thành tích học tập của em, rất tốt, nhất định có thể đứng top 10."

"Lớp chúng ta là lớp chọn, không khí học tập rất tốt. Cô hy vọng trong một năm tới em có thể luôn giữ vững thành tích như vậy, phấn đấu lên cao hơn nữa."

Trước khi nhập học, Diệp Dạng đã làm một bài kiểm tra năng lực, kết quả xuất sắc nên được xếp vào lớp ba, cũng là lớp chọn của khối mười hai.

(*Lớp ba ở đây là lớp 12-3, giống ở bên mình thì có lớp 12-A, 12-B,...)

"Cô xem qua thông tin cá nhân, thấy em không ở nội trú mà ở cùng anh trai phải không?"

Diệp Dạng gật đầu.

"Dạ, cách trường học rất gần."

Tất nhiên, anh trai này cũng không phải anh trai.

"Cũng tốt, chẳng qua em nên chú ý an toàn trên đường đi."

Trong lòng Diệp Dạng hơi ấm áp.

"Cảm ơn cô ạ."

"Học sinh ngoại trú ở trường ta không bắt buộc phải học tiết tự học buổi tối, nhưng cũng không nên thả lỏng quá đà, dù sao là năm cuối rồi."

Triệu Lai dặn dò thêm một ít, sau đó thả Diệp Dạng về phòng học.

Diệp Dạng vừa đến trước cửa lớp đã nghe thấy phía sau có ai đó đang gọi cậu, giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.

"Diệp Dạng!"

Diệp Dạng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn, mặc đồng phục của trường.

"Cậu là..."

"Cậu không nhớ thật à."

Cô gái có hơi giận dỗi nói:

"Chúng ta đã gặp nhau trên chuyến xe vào dịp Tết ấy."

"Tôi nhớ ra rồi, cậu đã nói cậu học ở đây."

Diệp Dạng cười xin lỗi.

"Xin lỗi cậu nha, tôi không nhớ rõ tên cậu lắm. Làm quen lại lần nữa đi, tôi nên gọi cậu thế nào đây?"

"Tên tớ là Trần Quả, Nhĩ Đông Trần, Quả của hoa quả."

(陈果: Trần Quả; 耳东陈: Nhĩ Đông Trần, 水果的果: hoa quả, trái cây)

Trần Quả đánh vào cánh tay Diệp Dạng một cái.

"Về sau không được quên!"

Diệp Dạng có hơi ngại ngùng.

"Không quên đâu."

Tiếng chuông vào học vang lên, Trần Quả và cậu không học cùng lớp, cô học lớp bốn, vì thế hai người nói vài câu thì quay về lớp của mình.

Sự xuất hiện của Trần Quả vẫn là một bất ngờ với Diệp Dạng, chuyện gặp nhau đã trôi qua hơn nửa năm. Khi ấy, trong lòng cậu ngập tràn hoảng hốt, tương lai mờ mịt, cậu không để ý đến cô gái đã nói chuyện với mình khi đó.

Lần nữa gặp lại sau tám tháng, Trần Quả vẫn là Trần Quả, nhưng Diệp Dạng bây giờ không còn là Diệp Dạng khi ấy nữa.

Bây giờ, cậu đã có tương lai, biết mình nên làm gì, muốn làm gì.

Quay lại phòng học, lần này Triệu Thăng nhanh chóng đứng dậy, nhường đường cho cậu, Diệp Dạng thấp giọng nói câu "Cảm ơn".

Triệu Thăng thấy cậu đi qua rồi thì ngồi xuống.

"Cậu khách sao quá, mỗi lần đều nói một câu cảm ơn, vậy mỗi ngày phải nói bao nhiêu lần chứ."

Diệp Dạng không biết nên trả lời thế nào, cậu cho rằng mình không nói được bao nhiêu, dù sao thì đâu cần cứ hết tiết phải ra ngoài đâu.

Cả buổi sáng, Diệp Dạng không ra khỏi lớp, chỉ chăm chú nghe giải bài và ghi chép bài vở.

Cách dạy học ở đây có hơi khác so với trường cũ của cậu, nhưng chất lượng càng cao hơn.

Chuông tan học vang lên, Triệu Thăng thấy cậu vẫn đang chép bài thì tò mò nhìn xem.

"Ghi nhiều thế... Nhưng không có ích gì đâu, lấy kinh nghiệm của tôi mà nói, mấy tên học giỏi đều không cần ghi chép nhiều, bọn nó đều ghi hết trong đầu cả."

"..."

Diệp Dạng đáp:

"Cho nên tôi không phải học sinh giỏi, chỉ có thể ghi bài nhiều hơn."

Kỳ thực, bài học hôm nay đều được Trình Lập Nhiên dạy cho cậu, viết bài chỉ để ghi nhớ lâu hơn thôi.

Cậu đã bỏ lỡ một lần, thế nên một năm tới dù thế nào vẫn muốn lấy một kết quả thật hài lòng.

Triệu Thăng hỏi:

"Có muốn xuống căng tin không?"

Diệp Dạng lắc đầu.

"Tôi ăn ngoài trường."

Nói xong, Diệp Dạng cất tập sách, bước nhanh ra ngoài.

Vài phút sau, cậu nhìn thoáng qua cổng trường, ở gốc đại thụ đối diện, Hạ Đông đứng đấy vẫn luôn nhìn về hướng của cậu.

"Anh Đông ơi!"

Hạ Đông bước đến gần, xoa đầu Diệp Dạng.

"Hôm nay có quen không?"

Diệp Dạng cọ đầu vào lòng bàn tay Hạ Đông.

"Khá ổn ạ, thầy cô và bạn học đều tốt."

"Vậy là được."

Hạ Đông dắt tay Diệp Dạng qua đường.

"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."

Hạ Đông lái xe đến, chỉ là nơi muốn đến không quá xa, qua đường là tới.

Họ vào một nhà hàng tư nhân, lúc Diệp Dạng vừa đi vào, liếc thấy có một người nhìn rất quen, trong lòng kinh ngạc quay đầu đi.

Hạ Đông nhìn theo hướng nhìn của cậu, hỏi:

"Sao vậy?"

Diệp Dạng nhìn lại chỗ cũ nhưng không thấy ai, cậu quay mặt đi, lơ đãng đáp:

"Không ạ, hình như em nhìn nhầm."

Hạ Đông nhìn về phía đó vài lần, sau khi xác định không có gì bất thường thì không để ý nữa mà mang Diệp Dạng vào một phòng riêng.

"Đến rồi sao?"

"Dì Chúc, sao dì lại ở đây ạ?"

Diệp Dạng không thể ngờ rằng, Chúc Anh sẽ đến đây.

Chúc Anh cười đáp:

"Hôm nay dì được nghỉ, trùng hợp vào ngày khai giải của con nên đến xem một chút."

Trong lòng Diệp Dạng chợt nóng lên.

"Cảm ơn dì ạ."

Chúc Anh đưa thực đơn cho Diệp Dạng chọn món.

"Dì đã chọn trước vài món rồi, con xem xem có gì thích ăn nữa không."

"Dạ, đủ rồi, nhiều quá con cũng ăn không hết."

Chúc Anh đã gọi sáu món một canh, hoàn toàn đủ cho ba người.

Quyển thực đơn được đặt sang một bên, Hạ Đông ngồi cạnh Diệp Dạng, nói với nhân viên phục vụ:

"Thêm một đĩa trứng bác cà chua."

"Vâng, xin chờ một chút ạ."

Đồ ăn ở đây được phục vụ rất nhanh, Diệp Dạng và Chúc Anh chỉ nói chuyện vài câu đã lên đủ món mà họ gọi.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Chúc Anh tặng Diệp Dạng một phần quà.

"Quà khai giảng."

Diệp Dạng có hơi xấu hổ nhưng vẫn nhận.

"Cảm ơn dì Chúc."

Chúc Anh vừa xoa đầu Diệp Dạng vừa nói:

"Cảm ơn cái gì, cố gắng thi đậu vào một trường đại học tốt là lời cảm ơn tuyệt nhất với dì rồi."

Diệp Dạng nghiêm túc nói:

"Con sẽ làm được ạ."

Ánh mắt Chúc Anh dừng trên phần da thịt bị lộ ra ở cổ Diệp Dạng một lúc, nói vài lời ám chỉ:

"Dạng Dạng đã đi học, Hạ Đông, con ấy kiềm chế lại đi, đừng bắt nạt thằng bé nữa."

"Con bắt nạt em ấy lúc nào chứ?"

Hạ Đông ôm bả vai Diệp Dạng.

"Hay là hỏi thử em ấy đi, con có bao bao giờ bắt nạt chưa?"

"... Không ạ."

Diệp Dạng hợp tác trả lời, dù sao Hạ Đông luôn nói trên giường thì không tính là bắt nạt, mà là ân ái. Trên giường càng làm cậu khóc nhiều ra sao, dưới giường lại càng thương cậu.

Chúc Anh liếc sang Hạ Đông.

"Nhu cầu thì ai cũng có, nhưng Dạng Dạng vẫn còn là học sinh, con phải chú ý nhiều hơn."

Hạ Đông có hơi bất đắc dĩ.

"Con biết ạ."

Khi Chúc Anh về, Hạ Đông hỏi nhân viên phục vụ hai miếng băng keo cá nhân, Diệp Dạng có hơi căng thẳng hỏi:

"Anh Đông bị thương ở đâu sao?"

"Không phải anh."

Hạ Đông bật cười, kéo Diệp Dạng đến gần mình, cởi hai cúc áo trên cùng, lộ ra phần xương quai xanh của cậu.

Diệp Dạng bây giờ mới muộn màng nhận ra, Chúc Anh đã nhìn thấy dấu hôn của trên người cậu mới nói như vậy!

Hạ Đông nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Dạng, cúi người hôn lên dấu hôn đó một lần nữa mới xé băng keo cá nhân, che nó đi.

Hạ Đông nhìn ngắm xương quai xanh của bạn nhỏ một lúc, nghĩ ngợi gì đó một chút thì anh đến gần, đặt môi mình lên mà mút thật mạnh.

"Anh Đông làm gì thế!"

Diệp Dạng hoảng sợ, cậu căng thẳng nhìn về phía cửa phòng riêng sợ ai đó đột nhiên bước vào.

Hạ Đông hai lòng nhìn dấu hôn đỏ thẫm vừa mới xuất hiện, sau đó xé một miếng băng keo cá nhân khác.

"Bạn nhân viên đưa anh tận hai miếng lận, nếu không dùng thì lãng phí lắm."

"..."

Diệp Dạng không còn gì để nói.

Đưa Diệp Dạng đến trường, Hạ Đông dặn dò cậu:

"Không được thân thiết với mấy bạn nữ thích em, có biết không?"

"Dạ, biết...."

Diệp Dạng trả lời rất tốt, nhưng kỳ thật cậu không nghĩ có người sẽ thích mình.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Trần Quả đã từng xuất hiện ở đầu chương 1 nha~~~

. . .

Bổ sung từ editor: Trần Quả là bạn nữ ngồi cùng chuyến xe với Diệp Dạng lúc cậu bỏ nhà đi, lúc đầu Trần Quả có chụp lén Diệp Dạng rồi nói chuyện về cậu với cô bạn thân qua điện thoại. Trong lúc xe dừng lại tại một trạm, Trần Quả đến làm quen và mời Diệp Dạng ăn bánh, cô bé ngỏ lời muốn ngồi cạnh cậu. Diệp Dạng đồng ý cho Trần Quả ngồi cùng nhưng không nhận bánh của cô. Khi chuyến xe đến trạm cuối, hai người đều xuống xe, Trần Quả giới thiệu tên và trường mà bản thân đang theo học, muốn xin số QQ và WeChat của Diệp Dạng, nhưng cậu không có nên từ chối.

Tóm tắt vậy, bạn nào không nhớ thì có thể tham khảo :)))