Cuộc sống học đường thường nhật như tô thêm cho Diệp Dạng dáng vẻ một thiếu niên hoạt bát sôi nổi. So với quá khứ, tính cách cũng cởi mở hơn, Hạ Đông vạn lần cảm tạ bản thân mấy tháng trước đã khuyên Diệp Dạng tiếp tục con đường học tập.
Ở cái tuổi rực rỡ nhất đời người này, bạn nhỏ của anh nên chìm ngập trong tiếng nói cười vui vẻ, tận hưởng sự yêu chiều không có giới hạn, cảm nhận tình bạn thời học sinh này.
Tất nhiên sẽ càng tốt hơn, nếu các cô gái ít gửi thư tình cho Diệp Dạng.
Đây đã là lần thứ ba, Hạ Đông nhìn thấy sau giờ học có một bạn nữ gửi thư tình cho Diệp Dạng, đưa xong đã chạy mất, không cho Diệp Dạng cơ hội để từ chối.
Này còn chưa tính, còn có một bạn nữ khác đứng bên cạnh Diệp Dạng, cười trêu chọc, vỗ vỗ lên cánh tay cậu.
Diệp Dạng vừa đỏ mặt vừa nói với người nọ cái gì đó, Hạ Đông chợt cảm thấy chua chua.
Hạ Đông nhìn Diệp Dạng còn chưa phát hiện ra anh, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:
"Dạng Dạng."
Diệp Dạng nghe vậy ngẩng đầu, vui vẻ hô lên:
"Anh Đông!"
Cậu nói với cô gái bên cạnh:
"Anh tôi tới đón rồi, tôi đi trước nha!"
Sau khi lên xe, Hạ Đông tỏ vẻ vô ý hỏi:
"Người vừa nãy là bạn nữ cùng lớp với em sao?"
Diệp Dạng lắc đầu, đáp:
"Không phải ạ, cùng khối, cậu ấy ở lớp bốn."
Hạ Đông nghiến răng, hay thật, chỉ mới một tháng, bạn nữ ở lớp khác cũng quen!
Diệp Dạng buồn bực nói:
"Quốc khánh lần này chỉ nghỉ bảy ngày, em còn nghĩ có thể nghỉ ngơi nhiều chút nhưng thầy cô lại cho cả một núi bài tập."
Hạ Đông đáp lại một chữ:
"Ừm."
Diệp Dạng chú ý đến vẻ lạnh nhạt của Hạ Đông, tuy không biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn muốn tìm chủ đề làm anh vui vẻ.
"Hôm nay, ở trường em có một cặp hôn nhau phía sau căng tin bị thầy giám thị phát hiện, hai người đó chỉ chạy được một lát, cuối cùng cũng bị thầy giám thị bắt..."
"Mời phụ huynh?"
"Có ạ, bạn nữ nọ khóc sưng cả mắt."
Tầm mắt Hạ Đông cũng vẫn nhìn thẳng phía trước.
"Vậy em cũng phải cẩn thận, ở gần bạn học nữ như vậy, để ngày nào đó bị giám thị bắt, anh còn phải đến cứu em."
"..."
Giờ Diệp Dạng đã hiểu, có lẽ vì chuyện ban nãy làm Hạ Đông ghen.
"Cậu ấy tên Trần Quả, em thân với cậu ấy hơn vì chúng em gặp nhau từ trước..."
Hạ Đông có vẻ không nghe lọt tai.
"Gặp nhau lúc nào? Sao anh không biết?"
Diệp Dạng dở khóc dở cười.
"Khi đó, em vừa rời quê, em và cậu ấy ngồi chung chuyến xe lên thành phố, lúc ấy em còn chưa gặp anh."
"Thế à, vậy cảm tình của em cho bạn nữ đó nhiều nhỉ, có phải anh cũng phải xếp phía sau không?"
"Đương nhiên không phải!"
Diệp Dạng vội vàng dỗ dành.
"Anh Đông à, em chỉ thích anh, không thích người khác."
"Vậy chuyện lá thư tình hôm nay em giải thích thế nào?"
Có vẻ Hạ Đông muốn tính hết nợ nần luôn đây mà, Diệp Dạng nhỏ giọng đáp:
"Em vốn không muốn nhận, nhưng bạn đó chạy nhanh quá..."
Hạ Đông hừ một tiếng, không nói gì.
"Anh Đông..."
Hạ Đông làm như không nghe thấy.
"Anh ơi..."
Vẫn không lên tiếng.
Diệp Dạng thử làm nũng.
"Anh ơi, có thể chỉnh nhiệt độ lên cao không ạ? Em thấy hơi lạnh."
Hạ Đông vẫn lo ủ bình dấm của mình, không nói câu nào nhưng vẫn vươn tay chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên.
Về đến nhà, Hạ Đông ở huyền quan khom lưng thay giày, Diệp Dạng đóng cửa xong phát hiện Hạ Đông vẫn không để ý đến cậu. Diệp Dạng ôm lấy eo Hạ Đông từ phía sau.
"Anh Đông đừng giận em."
Cuối cùng Hạ Đông cũng nói chuyện, chỉ là giọng điệu vẫn bình thản, có vẻ không quan tâm.
"Anh không."
Nói xong, anh kéo tay Diệp Dạng khỏi eo mình, đi vào phòng khách.
Diệp Dạng bắt đầu luống cuống, cậu giữ Hạ Đông rồi đến trước mặt anh, ôm chặt Hạ Đông, chôn mặt lên xương quai xanh.
"Anh Đông ơi..."
Hạ Đông kéo tay cậu ra.
"Anh muốn đi vệ sinh."
Diệp Dạng vẫn nghĩ anh còn tức giận, bèn kiễng chân lên, hôn không theo trật tự nào, giống như Khò Khò liếm láp lung tung.
Hạ Đông bị những cái hôn này kích thích, vốn dĩ chỉ có bàng quang không ổn bây giờ có thêm một thứ khác không ổn.
Anh đẩy ngã Diệp Dạng xuống bàn, bước lên chen giữa hai chân cậu, đè lên cơ thể Diệp Dạng hôn đến mức không thở nổi mới buông ra.
Hơi thở của Ha Đông dần gấp gáp, anh đứng dậy để bản thân bình tĩnh vài giây, mới muốn đến nhà vệ sinh.
Diệp Dạng cho rằng anh vẫn không vui, nóng nảy kéo cánh tay anh lại.
"Anh đừng đi, em với Trần Quả chỉ là bạn học, những lá thư đó em cũng chưa từng xem, nhận được quà gì em cũng từ chối, anh đừng giận mà..."
Không nói thì thôi, vừa nói xong Diệp Dạng chợt cảm thấy ấm ức, vành mắt hơi đỏ lên, cậu thật sự bị chiều hư rồi, không chịu nổi lạnh nhạt dù chỉ một chút.
Hạ Đông ghen thì có ghen, nhưng anh thật sự không nổi giận, cố ý làm lơ Diệp Dạng chỉ vì muốn ghẹo cậu thôi, không ngờ chọc cậu khóc.
Anh bất đắc dĩ cúi đầu xuống, hôn lên khóe mắt bạn nhỏ.
"Anh thật sự không giận, chỉ là muốn đi vệ sinh. Bé cưng còn không cho anh đi... Anh chỉ có thể đi bên trong em."
Khuôn mặt Diệp Dạng lập tức đỏ lên, theo bản năng buông tay ra.
"Vậy anh đi nhanh đi ạ..."
Hạ Đông nhịn cười, trước khi đi còn vuốt ve cậu một hồi. Anh rửa tay xong, quay đầu đã thấy bạn nhỏ đứng bên ngoài chờ anh.
Hạ Đông vừa ra đến cửa, Diệp Dạng đã nhào vào lồng ngực anh, vùi mặt vào cổ anh, Hạ Đông dở khóc dở cười.
"Ấm ức vậy sao?"
Diệp Dạng rầu rĩ đáp:
"Cho dù anh có giận thật hay không thì có thể đừng ngó lơ em không?"
Hạ Đông hôn lên tóc cậu.
"Không phải anh không giận, chỉ là muốn em dỗ anh thôi."
Diệp Dạng ôm Hạ Đông càng chặt hơn.
"Muốn em dỗ sao cũng được, giận em cũng được, muốn em làm gì cũng được. Nhưng anh không được thờ ơ với em, giả vờ cũng không được..."
Hạ Đông không nghĩ tới Diệp Dạng phản ứng mạnh như vậy, anh kéo rộng khoảng cách của hai người, nâng cằm Diệp Dạng lên.
"Được rồi, về sau không có chuyện này nữa, lỗi của anh, Dạng Dạng tha lỗi cho anh được không?"
Diệp Dạng bị giọng điệu sến sẩm của Hạ Đông làm cho nổi da gà, cậu chớp chớp mắt, hàng mi vẫn còn đọng một ít nước dính vào nhau.
Hạ Đông buồn cười hôn lên.
"Tại sao người ghen là anh, người dỗ cũng là anh?"
Diệp Dạng dính mình lên cổ anh, hôn một lát làm chỗ nào đó trên người Hạ Đông thay đổi, anh buông Diệp Dạng ra, ổn định hô hấp.
"Ăn cơm trước đã."
Cơm chiều đã chuẩn bị xong trước khi đón Diệp Dạng tan học về, Diệp Dạng do dự nhìn xuống bạn nhỏ Đông nào đó vẫn đang ngẩng cao đầu.
"Em không đói lắm..."
"..."
Hạ Đông không nhịn được nữa, lột hết quần áo trên người Diệp Dạng, chỉ chừa mỗi chiếc áo đồng phục phía trên, để cậu ngồi trên đùi mình.
"Em không đói cũng phải ăn, để lâu thức ăn sẽ nguội mất."
Hạ Đông ôm Diệp Dạng ngồi vào bàn ăn.
"Như vậy cũng tốt, em ăn cơm còn anh thì ăn em, chúng ta đều không lãng phí thời gian."
Diệp Dạng ngượng đỏ cả mặt, cảm thấy hơi khó chịu.
"Như thế này em làm sao ăn được ạ..."
Hạ Đông thong thả ôm eo bạn nhỏ.
"Sao lại không ăn được? Dùng đũa gắp thức ăn, chẳng lẽ em muốn anh đút cho em cả miệng trên lẫn miệng dưới?
Diệp Dạng định xoay người nhưng lại bị giữ cố định một chỗ.
"Biến thái!"
Hạ Đông bật cười, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng trứng cho Diệp Dạng.
"Như vậy đã là biến thái à? Vừa rồi không phải em nói muốn em làm gì cũng được hay sao?"
Bữa cơm này, Diệp Dạng ăn vô cùng khó khăn, cơ thể cậu luôn run rẩy, hơi thở không tài nào ổn định nổi, vừa mới gắp thức ăn đến miệng đã bị túm chặt eo, ép toàn thân cậu tê dại, thức ăn cũng rơi xuống sàn nhà.
Hạ Đông còn làm như không liên quan đến mình mà nói với cậu:
"Dạng Dạng của chúng ta không ngoan rồi, bây giờ còn học thói lãng phí thức ăn..."
Không lâu sau, vang lên âm thanh nức nở của Diệp Dạng.
"Anh Đông, đừng như vậy nữa..."
Thấy đồ ăn đã nguội, Hạ Đông dừng hành vi xấu xa của mình lại, không làm gì nữa để Diệp Dạng ăn xong bữa cơm này, chỉ là vẫn luôn để ở trong, vừa ấm áp lại thoải mái.
Đến khi dùng bữa xong, không ai rửa chén, tiếng nước trong phòng tắm kéo dài hơn một giờ. Khò Khò tỉnh dậy giữa chừng, phát hiện giờ này vẫn không thấy hai tên quan dọn phân của nó, trong phòng ngủ còn truyền ra tiếng khóc thút thít.
Diệp Dạng nghe được âm thanh ngoài cửa phòng.
"Khò Khò đang cào cửa... Anh, nhẹ một chút!"
"Để nó cào."
Hạ Đông ôm chặt Diệp Dạng lại vào lòng.
"Cào mệt thì tự nghỉ."
Đến khi xong việc, Diệp Dạng mệt đến mức không muốn động một ngón tay, cậu mặc kệ Hạ Đông đùa giỡn trên người mình, mí mắt khẽ rũ xuống nhìn anh.
"Ngày mai, em muốn đi thăm chị Tri Vi."
Hạ Đông sướng rồi, tất nhiên cái gì cũng nghe theo Diệp Dạng.
"Được chứ, ngày mai em muốn lên trời cũng được."
Diệp Dạng cố sức nâng một cách tay lên đánh vào Hạ Đông.
"May là mai em không có tiết học, nếu không chắc dậy không nổi mất..."
Hạ Đông nhéo nhẹ một cái trên eo Diệp Dạng.
"Nếu không phải vậy, sao anh dám chạm vào em?"
Lời nói này là thật, Hạ Đông có ham muốn thế nào cũng không bao giờ muốn trì hoãn việc học của Diệp Dạng, trừ thứ sáu và thứ bảy ra, bình thường hai người chỉ đơn thuần nằm ngủ cùng nhau, cùng lắm hôn vài cái đỡ thèm.
Lần này, Hạ Đông đã hơn hai mươi ngày chưa chạm vào Diệp Dạng, chủ yếu vì hai dịp cuối tuần đó anh phải đi công tác, giải quyết đống hậu quả của học trò mình.
Diệp Dạng nhắm mắt lại, mặc dù buồn ngủ nhưng vẫn ôm Hạ Đông.
"Lần này em nghỉ bảy ngày..."
"Bé cưng đang ám chỉ mỗi đêm sao..."
Diệp Dạng nhắm mắt lại, chôn đầu vào ngực Hạ Đông.
"Không được đâu, nhưng cách một ngày thì có thể ạ..."
"..."
Hạ Đông thật sự bị dáng vẻ đáng yêu này của Diệp Dạng đánh gục, sao lại có thể dễ thương như vậy chứ?
Hậu quả của việc buông thả bản thân là, sáng hôm sau eo mỏi chân đau, bữa sáng phải ăn trên giường.
Vất vả lắm Diệp Dạng mới ra đến phòng khách, cậu ăn vạ trên sofa không muốn động đậy nữa.
"Buổi tối hẳn qua thăm chị Tri Vi nha."
"Được."
Hạ Đông làm một ly nước ép trái cây cho Diệp Dạng.
"Ngày hôm qua quên hỏi em, điểm thi tháng này sao rồi?"
Nhắc đến việc này Diệp Dạng lập tức sống lại.
"Hạng 2 của lớp, đứng thứ 3 toàn khối ạ!"
Hạ Đông hôn một cái lên má Diệp Dạng.
"Dạng Dạng giỏi thế!"
Diệp Dạng cũng không quá tự kiêu.
"Em kém một bạn trong lớp 8 điểm, cách người hạng 2 trong khối 2 điểm, lần sau phải cố gắng theo kịp."
"Thi được kết quả như vậy đã tốt lắm rồi."
Trước khi nhập học, Hạ Đông đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm – Triệu Lai, cô giáo có vẻ sầu lo về thành tích tương lai của Diệp Dạng, bởi vì thành tích cậu khi trước tuy tốt nhưng cũng chỉ là một trường nhỏ trong huyện, trình độ giảng dạy không tốt bằng trường họ.
Điều Triệu Lai lo nhất là khi Diệp Dạng chuyển đến không theo kịp tốc độ giảng dạy của họ, nhưng rõ ràng Diệp Dạng đã thích ứng rất tốt.
Diệp Dạng dựa lên người Hạ Đông.
"Nhà người khác đều muốn con cái mình thi được hạng nhất..."
Hạ Đông nhéo nhéo mũi Diệp Dạng.
"Nếu em có thể đứng nhất, tất nhiên anh sẽ vui nhưng nếu thi không tốt cũng không sao, thời gian còn nhiều, con người đâu thế ăn một miếng là mập ngay được."
Đây là lần đâu Hạ Đông vừa đóng vai một bậc cha mẹ vừa là bạn trai, lo liệu thủ tục, chuẩn bị hồ sơ nhập học đều là anh làm.
Đến hôm nay anh mới hỏi Diệp Dạng về điểm số, trước đó anh đều trao đổi trực tiếp với Triệu Lai. Một phần, anh lo bạn nhỏ không thể theo kịp bạn học mà chán nản, phần khác sợ Diệp Dạng đã rời trường học được một năm không thích nghi kịp với cuộc sống học sinh...
Triệu Lai cũng là lần đầu thấy có người chăm chỉ gọi cho giáo viên chủ nhiệm như vậy, lại chỉ là anh trai.
Những lo lắng của Hạ Đông đều dư thừa, Triệu Lai rất thích tích cách và thái độ học tập của Diệp Dạng, nói với anh rằng cậu thích nghi rất tốt, cũng khá hòa đồng với các bạn cùng lớp.
Trên lớp học vô cùng nghiêm túc, chưa từng lười biếng, hỏi vấn đề gì cũng đều có thể trả lời.
Hạ Đông vừa cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đôi khi lại cảm thấy trống rỗng, trước đây lúc nào Diệp Dạng cũng dính bên người anh. Bây giờ, khi đi học cậu có thêm nhiều bạn mới trong cuộc sống cũng có thêm nhiều âm thanh sống động khác, thỉnh thoảng còn được các bạn học khác rủ nhau đi ăn.
Nhưng anh vẫn phải thích ứng, sau cấp ba còn đại học, sau đại học còn công việc tương lai. Dạng Dạng sẽ từng bước một đi đến một thế giới rộng lớn hơn, không thể cứ mãi làm bạn nhỏ của anh.