Khương Lan luôn luôn sinh long hoạt hổ, cực kì thích nói thích cười, yêu chạy yêu nhảy, là người có tính tình không chịu ngồi yên, bởi vậy nàng ấy mười phần khoẻ mạnh rất ít khi nhiễm bệnh, so với Yến Ninh đơn bạc, thì là người khiến người ta không nhọc lòng nhất. Chỉ là chỉ sợ Yến Ninh tự trách, A Dung liền ôn tồn nói, "Tỷ đã sớm đi thăm nàng ấy. Nàng ấy còn nói, chờ muội khỏi bệnh sẽ cùng muội cùng nhau đi ra ngoài chơi."
"Được!" Yến Ninh vội vàng dùng sức gật đầu, con mắt sáng lên.
Ở bên trong Quốc Công Phủ, nàng ỷ lại nhất là đại biểu tỷ A Dung, tiểu đồng bọn thân cận nhất lại là nhị biểu tỷ A Lan nhị phòng.
A Lan là con gái duy nhất của nhị phòng, luôn luôn cực kì cởi mở, làm người cũng cực tốt.
"Đại biểu tỷ, muội đi thăm A Lan biểu tỷ một chút được không?" Yến Ninh do dự một chút, nhỏ giọng nói với A Dung, "Hôm nay là thời gian lão thái thái lễ Phật, ngày mai muội muốn đi thỉnh an lão thái thái, để lão thái thái không cần lo lắng cho muội." Mỗi mùng một và mười lăm hàng tháng thì lão thái thái đều sẽ ở bên trong gian phòng Phật đường nhỏ ở phía sau của mình cả ngày, dốc lòng lễ Phật, bởi vậy hôm nay Yến Ninh không thể thỉnh an lão thái thái, thì lại nghĩ đi thăm hỏi A Lan trước, nói lời cảm tạ với A Lan, sau đó lại nói lời xin lỗi với Nhị thái thái nhị phòng. Bởi vì nếu như không phải bởi vì muốn cứu nàng, A Lan cũng sẽ không rơi xuống nước, cũng sẽ không bị bệnh.
Mà Yến Ninh cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với A Lan.
"Được. Làm sao lại không được. Muội đi đi." A Dung mỉm cười nhéo nhéo mặt tinh tế tuyết trắng của Yến Ninh, thấy nàng ngượng ngùng cười với mình, nghĩ nghĩ liền cười hỏi, "Gọi Phất Đông cùng muội đi nhé?"
Nàng thấy đôi mắt của Yến Ninh có chút sáng lên, quả nhiên cực lì thân cận đại nha hoàn Phất Đông bên người, như có điều suy nghĩ mà ôm Yến Ninh ở một bên ôn nhu hỏi, "Vì sao muội không thích Tàng Thu rồi vậy?" Yến Ninh là biểu muội của nàng, nàng hỏi muội ấy cái gì tất nhiên không nói bóng nói gió như khi nói với những người ngoài kia, mà là hỏi thẳng ra. Lúc đầu Yến Ninh có chút vui vẻ vì có thể đi gặp A Lan, nghe thấy A Dung hỏi cái này, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Vì sao không thích Tàng Thu?
Bởi vì nàng ta phản bội nàng, ở thời điểm nàng thương tâm nhất mà bổ thêm một đao đẫm máu.
Khi đó nàng và Thẩm Ngôn Khanh vừa mới thành thân, Thẩm Ngôn Khanh đã lộ ra chán ghét đối với nàng, dù có ở lại trong phòng nàng, cũng chưa từng đụng tới nàng.
Không chỉ như thế, hắn ta còn muốn nha hoàn bên người nàng phục thị hắn.
Thẩm Ngôn Khanh đầu tiên gọi Phất Đông, Phất Đông thà chết không chịu, Thẩm Ngôn Khanh liền gọi Tàng Thu.
Tàng Thu cứ như vậy hoan thiên hỉ địa mà phiên vân phúc vũ với Thẩm Ngôn Khanh ở giường nhỏ ngoài phòng ngủ của Yến Ninh, chờ đến ngày thứ hai, nàng ta búi cao tóc sau khi động phòng với Thẩm Ngôn Khanh, xấu hổ theo sát Thẩm Ngôn Khanh mà đi thỉnh an Trường Bình trưởng công chúa, sau này còn trở lại trước mặt Yến Ninh, lại còn có mặt mũi nói nàng ta làm hết thảy mọi thứ đều là vì giúp Yến Ninh giữ lại Thẩm Ngôn Khanh. Những lời nói như vậy như còn văng vẳng bên tai, khiến Thẩm Ngôn Khanh an trí nàng ta đi tới phòng của hắn, sau đó ơt trước mặt Trường Bình trưởng công chúa bảo phụng dưỡng mẫu tử hắn at như thế nào, người luôn miệng nói vì nàng người cũng rốt cuộc không còn bóng dáng trước mắt của nàng nữa.
Thậm chí nàng ta còn giúp đỡ Thẩm Ngôn Khanh cùng nhau nhục nhã nàng.
"Nàng. . ." Yến Ninh cảm thấy bờ môi của mình đang run rẩy.
Nàng đã không thèm để ý Thẩm Ngôn Khanh, cũng sẽ không vì nàng ta mà thương tâm.
Thế nhưng nàng không có cách nào tha thứ việc Tàng Thu phản bội mình.
"Nàng có tướng phản chủ." Yến Ninh cảm thấy lý do mình đưa ra ngây thơ đến mức buồn cười, thậm chí có chút khiến người khác cảm thấy quá hoang đường.
Nàng cũng không biết xem tướng, lại đi m=nói một đại nha hoàn từ khi đi theo nàng hầu hạ nàng chu toàn mọi thứ có tướng phản chủ, đây không phải rất buồn cười hay sao? Ai sẽ tin tưởng loại lời nói bốc đồng không có căn cứ này của nàng. . .
"Vậy thì đưa nàng ta tới thôn trang." Ngay khi Yến Ninh không biết nên giải thích như thế nào, A Dung lại không hề hỏi nhiều, chỉ sờ sờ đỉnh đầu Yến Ninh ôn hòa nói.
Yến Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ôn nhu của đại biểu tỷ mà đỏ cả vành mắt.
"Đại biểu tỷ, tỷ, tỷ tin tưởng muội à?"
"Không tin muội thì tin ai chứ? Muội không phải đứa trẻ cố tình gây sự." A Dung mỉm cười.