Thái Thượng Hoàng rất nể mặt nữ quyến của trọng thần, nếm thử ngay một muỗng, khen vài câu, xem như ân điển.
Không bao lâu sau, gia quyến của vài vị trọng thần khác cũng sôi nổi tới bái, lại có Vương gia vương tôn hằng ngày thỉnh an, một đám người chen chúc nhau trong đại điện phía tây.
Ở trong mắt Thái Thượng Hoàng nhi tử thích Thư Quân cũng không ảnh hưởng việc lập Hậu hay nạp phi từ khác. Ông tìm cớ giữ hắn không cho đi, vừa lúc Hoài Dương Vương muốn cùng Bùi Việt bàn bạc chuyện hoàng lăng, Bùi Việt mới ở lại tây điện.
Thái Thượng Hoàng đã cao tuổi, hoàng lăng đã tu sửa gần xong, việc này do Hoài Dương Vương giám sát. Dựa vào nghi thức Đại Tấn, bên trong điện có thể đặt thêm tượng đá công thần để người đời sau chiêm ngưỡng, rất nhiều thần tử cùng Thái Thượng Hoàng tung hoành thiên hạ đã qua đời, người nào có thể được làm tượng, phải để Bùi Việt quyết định.
Lý phu nhân thỉnh thoảng nói chút việc nhà với Lý Thái phi, trong lòng lại mong ngóng nữ nhi có thể nói chuyện cùng Hoàng đế.
Bùi Việt chi ở trong cung, rất ít tham gia cung yến, cơ hội Lý Anh nhìn thấy hắn vô cùng hiếm hoi.
Thái Thượng Hoàng hiền hoà, Bùi Việt lại có khí chất ưu việt. Hắn ngồi ở trong điện, không ai dám nói chuyện, cuối cùng trong đại cũng chỉ còn lại giọng Hoài Dương Vương và Bùi Việt nói chuyện với nhau. Giọng nói của hắn trong trẻo, rõ ràng âm điệu không cao, lại có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đúng vào lúc này, tiểu nội sử ở ngoài cửa vào bẩm báo.
“Bầm Thái Thượng Hoàng, bầm bệ hạ, tiểu thư phủ Đông Đình Hầu Vương Ấu Quân cô nương và Thư Quân cô nương tới tạ ơn.”
Ngón tay Bùi Việt đang vịn trên ghế bành hơi động.
Thái Thượng Hoàng chậm rãi giãn chân mày, bỗng nhiên cảm thấy có trò hay để xem. Ông cao giọng nói: “Truyền vào đi.”
Những trường hợp như này vốn không tới phiên Thư Quân xuất hiện. Nàng cùng Vương Ấu Quân được Thái Thượng Hoàng ân điển, dựa vào quy củ nên phải tới tạ ơn, nhưng cho dù là tạ ơn, con gái của một lục phẩm Tư Nghiệp chỉ cần ở ngoài điện khấu đầu là đủ rồi. Có điều nàng từng cùng hoàng gia nghị thân, Thái Thượng Hoàng lại có vài phần áy náy với nàng, cung nhân không dám xem nhẹ, cho nên mới vào điện xin chỉ thị.
Một lát sau, hai vị cô nương được cung nhân dẫn vòng qua cửa sổ chạm khắc cực lớn tiến vào.
Hôm nay Thư Quân chải búi tóc rũ xuống, một nắm tóc đen nhánh rũ xuống gò má kéo dài đến hàm dưới, vừa lúc bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn như khay bạc kia. Nàng ăn mặc cũng không quá đẹp, một bộ áo ngoài trắng, viền thêu hoa lan, phía dưới là một cái váy trơn màu hồng nhạt, nhưng mà dáng vẻ quá xinh đẹp, cho dù không trang điểm cũng khiến người khác chỉ liếc mắt thôi đã thấy kinh ngạc.
Nàng theo phía sau Vương Ấu Quân chậm rãi đi tới, ánh mắt Bùi Việt dừng lại trên người nàng.
Chỉ một chớp mắt như vậy, rất nhanh dời đi.
Hiện giờ cô nương còn chưa đồng ý, hắn nhất định phải kiềm chế.
Cả điện đầy cô nương, chỉ có nàng ăn mặc giản dị nhất, Bùi Việt bỗng nhiên có chút đau lòng.
Hoài Dương Vương gọi hắn hai tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần, tiếp tục cùng ông quyết định người được chọn còn lại.
Thái Thượng Hoàng vỗ vỗ cằm, thoải mái hào phóng đánh giá Thư Quân, đợi hai người hành lễ, cùng ban ngồi. Mẫu thân Vương Ấu Quân vẫn chưa đến, nàng ấy mang theo Thư Quân đến ngồi chung một chỗ gần trưởng tẩu. Nếu tâm tư Thái Thượng Hoàng đã ở trên người Thư Quân thì tất nhiên không tránh khỏi tìm cớ hỏi chuyện. “Ngâm suối nước nóng có thoải mái không?”
Vương Ấu Quân chỉ hận không thể khoe ra, lập tức hứng thú bừng bừng đáp: “Thoải mái cực kỳ luôn, ông ngoại...”
Vương Ấu Quân yên lặng hừ hừ vài tiếng, nhìn qua Thư Quân.
Thư Quân đứng dậy uốn gối thi lễ, mặt mày ôn hoà bình tĩnh trả lời: “Giống như Dao Trì trên trời, thần nữ tạ Thái Thượng Hoàng ân điển.”
Trong lòng Thái Thượng Hoàng lại nghĩ, suối nước nóng là Dao Trì, thì Thư Quân chính là Dao Trì tiên tử. Nếu không phải bị nha đầu Vương Ấu Quân cản trở, có lẽ nhi tử đã ăn vào trong miệng, nghĩ vậy lập tức nhìn ngoại tôn nữ này càng tem ghét bỏ.
Thái Thượng Hoàng còn muốn nói gì đó, nhi tử bên cạnh đã đẩy chén trà về phía ông. Thái Thượng Hoàng còn có thể không hiểu sao, đành phải dừng câu chuyện, quay sang hỏi Lý Anh.
“Anh nha đầu, hôm qua nghe cô tổ mẫu ngươi nói, gần đây ngươi vẽ một bức “Ngàn dặm giang sơn đồ” theo phong cách Ung Châu, có phải không?”
Rốt cuộc Lý Anh cũng chờ được Thái Thượng Hoàng chủ động nhắc tới, tao nhã đứng dậy thi lễ: “Hồi bẩm Thái Thượng Hoàng, vào hôm gia yến trung thu, thần nữ nghe phụ thân nhắc tới tình cảnh năm đó theo bệ hạ chinh chiến Tiêu Quan. Nhớ tới khi còn bé, thần nữ cũng từng đi qua Tiêu Quan, lại kết hợp lời phụ thân nói, vẽ ra ạ.”
Thái Thượng Hoàng lén nhìn thoáng qua Bùi Việt: “Vậy sao? Vậy ngươi rảnh rỗi mang tới thỉnh giáo cùng Hoàng đế, nếu có chỗ chưa đúng, ngươi có thể sửa lại.”
Đây là trắng trợn táo bạo cho Lý Anh cơ hội tiếp cận Hoàng đế.
Ngày thường Lý Anh là nữ tử cực kỳ kiêu ngạo khí phách, rất khinh thường người yếu đuối, nhưng ở trước mặt Bùi Việt, nàng ta lại nhu tình hiếm thấy. Sắc mặt nàng ta hơi xấu hổ, chậm rãi lạy một cái: “Thần nữ tuân chi,” rồi long lanh nhìn Hoàng đế: “Vậy phải xem khi nào bệ hạ rảnh rỗi, thần nữ sẽ phụng chỉ tới ngự tiền, xin bệ hạ chỉ ra chỗ sai.
Được Thái Thượng Hoàng tự mình giật dây bắc cầu, phúc phận như vậy người khác hâm mộ không thôi. Chỉ có Thôi Phượng Lâm bình thản, không hề gợn sóng.
Từ khi nàng ta nghe nói Tạ Vân bị đưa trở lại kinh thành, nàng ta biết ngay ngày Lý gia rơi đài cũng không xa.
Tạ gia vẫn luôn là quân cờ mà Hoàng đế dùng để kiềm hãm Lý gia. Nếu Hoàng đế để Tạ gia đính hôn cho Tạ Vân, cũng có nghĩa là hắn sẽ động thủ với Lý gia.
Hoàng đế lập ai làm Hoàng hậu, cũng không thể lập nữ nhi Lý gia.
Thế lực bên nhà gái tham gia vào chính sự là vảy ngược của Hoàng đế, Lý Anh là nữ tử chỗ nào cũng thông suốt, lại cứ nhìn không thấu điểm này.
Có lẽ trong lòng Lý Anh là ngưỡng mộ, sùng bái Hoàng đế, vậy thì lại khác.
Thôi Phượng Lâm nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, căn bản không để một màn này trong lòng, thậm chí không suy nghĩ làm thế nào để khiến cho Hoàng đế chú ý.
Bùi Việt nghe Thái Thượng Hoàng nói xong, theo bản năng nhìn thoáng qua Thư Quân. Lông mi tiểu cô nương đen nhánh phủ xuống như cánh quạt nhỏ, dáng vẻ đứng ngoài cuộc không quan tâm.
Bùi Việt nhìn về phía Lý Anh, giọng điệu bình thản.
“Một bức họa mà thôi, cũng không phải bản đồ khảo sát, không cần lo lắng.”
Đây là uyển chuyển từ chối Lý Anh.
Lý Anh đương nhiên là thất vọng, chẳng qua nàng ta không biểu hiện ra ngoài.
“Thật ra chuyện thần muốn thỉnh giáo không phải là họa. Năm kia bệ hạ đề nghị đưa toán học vào chương trình dạy của Quốc Tử Giám, thần nữ vừa hay có chút nghiên cứu đối với môn học này. Khoảng thời gian trước ở Anh Hoa Điện đọc sách, thần nữ có chỉnh sửa lại danh lục toán học từ trước đến nay, suy nghĩ muốn biên chế một bộ sách tra cứu toán học. Danh lục bước đầu đã định ra, muốn thỉnh bệ hạ xem qua.”
Trong điện liên tục vang lên tiếng hít vào.
Tài học của Lý Anh thật sự là khó có thể với tới.
Đến trình độ này, nếu Hoàng đế không bị nàng ta đả động thì ý chí quá sắt đá.
Ít nhất Thái Thượng Hoàng và Lý Thái phi đều nghĩ như vậy.
Nhưng Bùi Việt không nghĩ như vậy, loại hành động nhất định lấy lý do chính đáng buộc đối phương đồng ý trước công chúng này, không khác gì Lý Triệt, rất là khiến người khác khó chịu. Huống hồ, nếu hắn đã không có ý cưới nàng ta, đương nhiên cũng không cần cho nàng ta suy nghĩ lưu luyến làm gì.
“Trẫm là thiên tử, không phải người biên soạn Hàn Lâm Viện. Lý cô nương muốn biên sách tra cứu, có thể thỉnh giáo lão học giả Hàn Lâm Viện.”
Dứt lời, trong điện tức khắc yên tĩnh.
Lý Anh có chút không xuống đài được.
Nàng ta giống khối nham thạch kiên cố không phá vỡ nổi, cứ đứng đứng sững ở đó, không chịu khuất phục. Lý Thái phi nhìn dáng vẻ quật cường của chất tôn nữ, rất đau lòng, vội vàng hoà giải.
“Nhìn ngươi kìa, một cô nương ngoan như vậy mà biên cái gì sách tra cứu cái gì.” Lý Thái phi trách chất tôn nữ một tiếng, ý bảo Lý phu nhân kéo Lý Anh ngồi xuống, lại vội vàng nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi, bệ hạ. Hôm qua thiếp thân có đề nghị với Thái Thượng Hoàng, lần này tới hành cung có không ít giai lệ, không bằng để các vị cô nương hiến nghệ cho bệ hạ?”
Thái Thượng Hoàng vốn đen mặt bởi lời từ chối vừa rồi của Bùi Việt, nghe xong lời này của Lý Thái phi, ông tạm thời đè một bụng lửa giận xuống.
“Ta thấy ý kiến này rất hay.” Ông lão cố ý liếc mắt nhìn Thư Quân một cái thăm dò.
“Nha đầu Thư gia, ta nghe Hoài Dương Vương nhắc tới, ngươi tài mạo song toàn. Tối nay ta chờ xem ngươi hiến nghệ.”
Đây là ám chỉ Bùi Việt, có thể nhân cơ hội này một đường nạp Thư Quân vào hoàng cung.
Đây là ông đang cho Bùi Việt bậc thang đi xuống, hy vọng nhi tử không phá hỏng cái thang này.
Thư Quân nghe xong lời này, dịu dàng nhẹ nhàng đứng lên: “Thái Thượng Hoàng, thần nữ cũng không có tài nghệ gì, sợ làm ngài chê cười.”
Thái Thượng Hoàng chưa đáp lời nàng, Bùi Việt đã không vui mở miệng: “Phụ thân, các cô nương đều là nữ quyến đoan trang nhà quan lại. Ai lại sẵn lòng xuất đầu lộ diện? Nếu ngôi và Thái phi muốn xem nào nhiệt, ngài có thể yêu cầu chuẩn bị chuông trống vũ khúc.”
—---------
Tác giả: Ông bố nỗ lực ám chỉ rồi dựng thang, thằng con trai thì hất bay cái thang trong một nốt nhạc. Màn truy thê chưa đủ vất vả hay gì?
Thái Thượng Hoàng: “....”
Hoàng đế: *ném cho tác giả ánh mắt sắc lạnh hơn lưỡi dao*
Chương 39
Lửa giận của Thái Thượng Hoàng đã lan đến giữa mày, không đợi ông phát tác, Bùi Việt đã đứng dậy: “Kinh thành đưa sổ con tới, nhi tử muốn đi phê duyệt, thời gian trễ một chút mới có thể tới thỉnh an ngài.”
Bùi Việt trở lại đông điện không bao lâu, Thái Thượng Hoàng đã đuổi theo đến. Lão nhân gia đẩy của điện ra, đi vào trước ngự án, nổi giận đùng đùng mắng.
“Con không cho Lý Anh thể diện đấy à? Con không cho cha của con thể diện phải không? Nhìn một chút thì làm sao? Trước mặt nhiều người như vậy con hạ thấp thể diện của nàng ta, trong lòng cô nương người ta sẽ nghĩ thế nào?”
Bùi Việt lạnh lùng đáp lời: “Ngài cho rằng con là ngài sao? Ai đến cũng không từ chối, nhìn vừa mắt là thu vào hoàng cung. Hậu cung kia đã sớm không chứa nổi.”
Đáy mắt Thái Thượng Hoàng loé lên lửa giận không cách nào dập tắt: “Đang yên đang lành, nói tới chuyện của ta làm gì? Con có năng lực như vậy, sao không đến miếu hoà thượng làm hoà thượng luôn đi?”
Ngòi bút dưới tay Bùi Việt múa như rắn lượn, cũng không ngẩng đầu. “Ngài biết rõ con không thể lập nữ nhi Lý gia làm Hậu, vì sao nhất định phải dày vò như vậy?”
Thái Thượng Hoàng và Bùi Việt hoàn toàn bất đồng ý kiến trong chuyện xử lý chính vụ, ông chỉ còn cách tận tình khuyên nhủ.
“Việt nhi, vi phụ hiểu rõ con không thích Lý Triệt, nhưng chỉ cần con lập Lý Anh làm Hậu, muộn nhất là hai năm Lý Triệt có thể rời khỏi trung tâm quyền lực. Đây là chuyện lớn đáng mừng, cũng có thể tránh được một lần tranh đấu triều đình. Vì sao con lại cứ phải cứng đầu như vậy chứ?”
Bùi Việt thả bút xuống, gác ở một bên. Hắn ngước mắt lên, con ngươi đen kịt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
“Lý Triệt uy h.i.ế.p trẫm sao?”
Thái Thượng Hoàng nghẹn lại, thẹn quá thành giận nói: “Ta thấy con đang làm trò trước mặt người trong lòng, không muốn ưu ái nữ tử bên cạnh!”
Bùi Việt: “...”
Hai cha con đương nhiên tan rã trong không vui.
Đợi Thái Thượng Hoàng phất tay áo rời đi, Lận Tuân tử phía sau bình phong ra tới, đáy mắt hắn cuồn cuộn lửa giận. “Bệ hạ, sở dĩ Lý Triệt làm việc càn quấy, là bởi vì có Thái Thượng Hoàng chống lưng.”
Bùi Việt siết bút son không nhúc nhích.
Khi còn trẻ, Thái Thượng Hoàng có tính phóng khoáng, thích kết giao. Hoàng đế cuối cùng của tiền triều vừa tạ thế, các nơi khởi nghĩa bạo loạn, Thái Thượng Hoàng đã cùng các lão huynh đệ bọn họ tập hợp quần chúng rồi xưng vương. Sau đó thành công thay đổi triều đại. Chẳng qua buổi đầu lập nước, đường hào các nơi không phục, thế tộc không theo, Thái Thượng Hoàng bèn áp dụng phương thức dụ dỗ lung lạc để giữ gìn cục diện.
Nhưng loại biện pháp này lưu lại tai hoạ ngầm vô cùng lớn.
Ban đầu còn tốt, đến khi Bùi Việt đăng cơ, mâu thuẫn đột nhiên xuất hiện. Các nơi phân tranh nổi lên bốn phía, nhỏ có Man tộc làm loạn, lớn có Mông Ngột xâm lăng. Không chỉ như thế, ở trên triều cũng bị hãn tướng quyền thần cản tay, Thái Thượng Hoàng là kiểu tính tình được chăng hay chớ, nhưng Bùi Việt thì không. Hắn ý thức được cần phải lấy thủ đoạn mạnh mẽ để trấn áp, quốc triều mới có thể lâu dài, cho nên mấy năm nay hắn đăng cơ, một năm có hơn phân nửa thời gian chinh chiến bên ngoài.
(Được chăng hay chớ (văn nói): ý chỉ thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, sao cũng được.)
Cuối năm trước, cuối cùng hắn cũng đ.â.m thẳng vào tử huyệt Mông Ngột, hoàn toàn bình định nguy cấp ở biên quan, đại thắng trở về, kế tiếp có thể thẳng tay thu dọn đám ung nhọt trong triều.
Trong lúc hắn rời kinh, phần lớn thời gian Thái Thượng Hoàng ở tại Dưỡng Tâm Điện, trông coi quốc chính.
Hiện tại.
“Ngươi âm thầm sắp xếp vài người bên Thượng thư, khiến Thái Thượng Hoàng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, cắt đứt liên lạc với Lý Triệt và các lão thần khác.”
“Thần đi làm ngay.”
Một đời vua một đời thần. Khai quốc công thần thế hệ trước thông minh sớm đã lui về dưỡng lão, Bùi Việt đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi bọn họ, thế nhưng vẫn có một vài người dựa vào công huân, tham lam lưu luyến chức vị thậm giữ quyền hành chính. Bùi Việt tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Bùi Việt am hiểu đi một bước tính ba bước. Trước khi hồi kinh, hắn đã âm thầm bố trí mấy quân cờ từ sớm, hiện giờ rất nhanh sẽ đến thời điểm thu lưới.
Mặt trời phía tây nghiêng nghiêng, Thư Quân và Vương Ấu Quân đi tới hành lễ với mấy trưởng bối, rồi mới trở về Lưu An Cung, nghe cung nhân bẩm báo vừa lúc hoa sau viện đã nở, Vương Ấu Quân nhớ tới mình thiếu mấy loại phấn hoa nên mang theo Thư Quân tới hậu hoa viện hái hoa.
Lưu An Cung có mạch nước nóng ngầm, suối nước hậu hoa viên hàng năm ấm áp, bên trong viện cũng là một năm bốn mùa rực rỡ sắc màu.
Phía đông một vườn hoa hồng đỏ thắm, phía tây một vườn hoa nhài trắng nõn.
Còn có hồng quế theo mùa.
Vóc dáng Thư Quân cao hơn Vương Ấu Quân một chút, tay cầm một hộp trúc chân giẫm một cái thang gỗ thấp, giúp nàng ấy hải hoa quế.
Thược Dược ở phía sau nàng giúp giữ chắc cây thang.
Sau khi hái xong nhánh này, lại muốn đổi sang chỗ khác, Thư Quân đang muốn leo xuống rồi dời thang đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một sức lực, vững vàng dời cây thang đến một nhánh cây khác.
Thư Quân xoay đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, sắc mặt hắn ấm áp, cùng với người lạnh lùng trong Càn Khôn Điện sáng nay như hai người khác xa ngàn dặm.
Đã có suy nghĩ đêm hôm qua, hiện giờ nhìn thấy hắn, nàng cũng không có kháng cự như trước đây nữa.
Vương Ấu Quân nói với nàng, nữ tử càng nhút nhát, nam nhân càng muốn chinh phục.
Hiện tại, nàng muốn để mình biểu hiện ra tự tại và thong dong.
“Đa tạ bệ hạ.” Thư Quân làm như không có việc gì, tiếp tục hái hoa.
Người không liên quan sớm đã lui đi hết không còn ai, trong hoa viên ngăn nắp gọn gàng chỉ có hai người.
Bùi Việt cũng không quấy rầy nàng, một tay giúp nàng giữ thang gỗ, nhìn nàng hái hoa, thỉnh thoảng duỗi tay giúp nàng hái vài đóa. Chỉ là đóa hoa đã nằm trong lòng bàn tay, cũng không muốn thả vào giỏ, Bùi Việt dứt khoát lặng lẽ điểm xuyết trên búi tóc Thư Quân.
Thật ra Thư Quân không bình tĩnh như vẻ bên ngoài, đối mặt với thất gia nàng có thể không kiêng kị làm nũng, vì hắn động tâm vì hắn mê muội, nhưng tới lượt Hoàng đế này dường như có gông cùng xiềng xích trói buộc nàng, cả người không được tự nhiên.
Bùi Việt đứng ở phía sau nàng, có thể nhìn rõ gò má và phần cổ lộ ra, làn da như được bao phủ một lớp phấn hồng, ngay cả thùy tai cũng có chút trong trẻo hồng nhuận.
Bùi Việt lặng lẽ mỉm cười.
Nghĩ đến đêm đó không cẩn thận đỡ nàng một cái, chọc giận nàng, hai ngày này nàng ăn mặc đều chọn xiêm y to rộng. Chẳng hạn như hôm nay cái áo khoác trắng này cũng không phác hoạ dáng người của nàng. Nhưng khi đến gần, lúc nàng nhón chân kéo dãn vòng eo, nơi tròn trịa kia hơi căng lên, làm nổi bật dáng người yểu điệu hấp dẫn của tiểu cô nương.
Bùi Việt không phải là không có khát vọng, thậm chí khát vọng mỗi ngày càng nhiều hơn.
Chỉ là cái nào nặng cái nào nhẹ, hắn suy nghĩ thật sự rõ ràng.
So với thoả mãn về thân thể, hắn càng kỳ vọng có thể bảo vệ phần tin cậy kia của Thư Quân đối với mình.
Thái Thượng Hoàng chất vấn hắn thích Thư Quân vì điều gì, cũng không hiểu hắn do dự cái gì.
Hắn không do dự, hắn chỉ hưởng thụ, hưởng thụ khoảnh khắc được ở cùng nữ tử mà mình thích. Còn về vì sao thích, có lẽ là từ nhỏ sinh hoạt ở hoàng cung, nhìn quen ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau. Trên người Thư Quân toát ra sự ngây thơ hồn nhiên, không hề có lòng dạ thâm sâu, không hề có mục đích, giống như một mảnh đất thanh tịnh.
Cho nên hôm qua Thư Quân hỏi hắn, hắn có thể cả đời chỉ có mình nàng hay không.
Hắn nghĩ, cũng không phải không có khả năng.
Sau khi Bùi Việt xuất hiện, Thư Quân cũng không thể chuyên tâm hái hoa, giả vờ hải trong chốc lát cho ổn thoả là được.
Khi nàng xuống dưới, góc váy không cần thận treo ở nhánh cây, bị rách một cái lỗ nhỏ. Thư Quân không để trong lòng, Bùi Việt lại thầm cân nhắc, có lẽ phải đặt mua chút trang phục cho cô nương của hắn mới được.
Nhưng làm thế nào để dỗ nàng nhận mới là vấn đề.
Hai người vào trong điện, cung nhân tiến lên hầu hạ hai người rửa tay. Thư Quân dẫn Bùi Việt đi cửa sổ phía đông uống trà, nàng tự mình rót cho hắn một ly Bích Loa Xuân: “Cũng không biết ngày thường bệ hạ thích uống trà gì, nơi này của ta chỉ có Bích Loa Xuân. Ngài tạm chấp nhận một chút nha.”
Vốn là một câu nói khách sáo của Thư Quân, nghe vào lỗ tai Bùi Việt lại có ý vị khác.
“Quân Quân bắt đầu hỏi thăm sở thích của trẫm sao?” Hắn uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống.
Sắc mặt Thư Quân lập tức phiếm hồng, có điều nàng cố gắng nhịn xuống: “Bệ hạ, cho dù ai tới ta đều nói những lời này.”
Bùi Việt như cố ý vô tình dẫn đường nàng nghĩ tới phương diện kia.
Thư Quân thầm hận mình lắm miệng.
Bùi Việt cười, có chừng mực rồi lại hỏi chuyện buổi sáng.
“Trẫm vốn phải hồi kinh sớm, chỉ là nhớ tới buổi sáng...” Hắn dừng lại một chút, nhìn nàng thật sâu: “Trẫm sợ nàng không vui.”
Nhiều nữ nhân vây quanh hắn như vậy, Thư Quân cũng không ngẩng đầu lên, hắn sợ trong lòng nàng không dễ chịu. Thư Quân nghi hoặc nhìn hắn: “Vì sao ta lại không vui?”
Bùi Việt nhẹ giọng nói: “Không phải nàng không muốn trẫm cưới nữ tử khác sao?”
Thư Quân không nói nên lời, hắn nói như vậy giống như hai người đã có cái gì rồi vậy: “Ta không có.” Thư Quân bình tĩnh nói.
Đáng tiếc cho dù nàng nói thế nào, đều giống như là lạy ông tôi ở bụi này. Cuối cùng nàng ảo não mà lầm bầm một tiếng, mặc kệ Bùi Việt nghĩ ra sao.