Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 39: Trái tim cô nương này, cuối cùng cũng bị hắn mở ra rồi



Bùi Việt có chút thất vọng, thật ra hắn thích Thư Quân có thể giận dỗi với hắn, ít nhất chứng tỏ nàng để ý hắn.

Hai người yên lặng trong chốc lát.

Thư Quân bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng, nàng thử nói với hắn.

“Bệ hạ, hôm nay các cô nương ngồi đó, cho dù là tài năng gia thế tướng mạo đều cực kỳ xuất chúng, ngài thật sự không có ý định gì sao?”

Đổi là người khác, nhất định cho rằng nữ tử này đang ghen.

Nhưng Bùi Việt liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Thư Quân, ánh mắt hắn trở nên sắc bén vài phần.

“Nàng hy vọng trẫm thích người khác, sau đó bỏ qua cho nàng?”

Thư Quân bị chọc trúng tâm sự thì xấu hổ, nàng thẹn thùng cúi đầu.

Cô nương này khờ như vậy, làm chuyện xấu cũng không tự tin, như con hổ giấy, chọc một cái đã rách. Nhưng hắn lại rất thích.

Bùi Việt cũng không giận, vươn tay véo chiếc mũi đẹp của nàng: “Thay vì suy nghĩ mấy cái ý tưởng đó, nàng để dành sức đọc sách vẽ tranh đi.”

Thư Quân giận dỗi, nghiêng người né tránh tay hắn, dịch người tới ghế bành, chu chu môi: “Ngài thích nữ tử đầy bụng thi thư, đi Càn Khôn Điện tìm là được, tội gì tới dày vò ta. Ta không thích đọc sách, đời này cũng sẽ không thích. Ta lười biếng quen rồi, không ai quan tâm đâu!”

Khuôn mặt nhỏ của nàng đanh lại, càng nói càng có lý.

Bùi Việt cười ha ha.

Dáng vẻ nghịch ngợm hờn dỗi này, rốt cuộc cũng có chút bóng dáng khi ở Tàng Thư Các.



Thư Quân nay đã khác xưa, không giống lúc trước phòng bị kháng cự như vậy, có lẽ là nghe lọt lời hắn nói một chút.

Bùi Việt thấy vui mừng.

Trái tim cô nương này, cuối cùng cũng bị hắn mở ra rồi.

“Trẫm tới thăm nàng, thật ra còn có một chuyện.” Bùi Việt lấy ra một cái hộp gấm rất nhỏ trong tay áo, đưa tới trước mặt nàng.

“Đây là một vị thuốc viên mà Hoa lão thái y của Thái Y Viện nghiên cứu chế tạo, tên là dưỡng nhan hoàn, thật ra dùng để lọc gan bổ phổi, chuyên dùng cho Thái Hoàng Thái Hậu.”

Thư Quân nghe thế, trong lòng hơi động. Nàng nhận lấy, mở ra bên trong có năm sáu viên thuốc màu nâu, toả ra một mùi thuốc nhẹ.

Bùi Việt tiếp tục nói: “Mẫu thân nàng thân thể không tốt, cũng là nỗi băn khoăn của nàng. Trẫm thay nàng ghi nhớ, đợi hồi kinh, trẫm sai thái y đến phủ xem bệnh cho mẫu thân nàng nhé?”

Thư Quân chậm rãi khép lại hộp gấm, lông mi nhẹ nhàng run lên, chóp mũi hít hít, đáy mắt xuất hiện rung động.

"Đa tạ bệ hạ..."

Đây là một ân điển mà nàng không có cách nào từ chối.

Bùi Việt chậm rãi nói, “Trừ cái này ra, nàng cũng có thể đưa mẫu thân tới Lưu An Cung bất cứ lúc nào để ngâm nước nóng. Thái Hoàng Thái Hậu thọ như vậy, không thể không kể đến công lao tắm suối nước nóng.”

Thư Quân ngẩn ra, trong lòng giãy giụa hồi lâu, lại lắc đầu: “Sao lại không biết xấu hổ mà làm phiền ngài.”

Mời thái y còn có thể nói là nhờ vả nhân tình Vương Ấu Quân hoặc Hoài Dương Vương, nhưng tới Lưu An Cung tĩnh dưỡng thân thể, hưởng thụ đãi ngộ giống với Thái Hoàng Thái Hậu, thật là quá hàm hồ rồi.

Bùi Việt thở dài trong lòng. Thư Quân đâu phải sợ làm phiền hắn, là sợ không có cách nào giải thích với Tô thị.

Điều này chứng tỏ cũng chưa chuyện hắn với Tô thị và Thư Lan Phong. Đây là đây còn chưa ý định chấp nhận hắn.



Bùi Việt biết rõ trong lòng, lại không cách nào vạch trần nàng.

Cứng cho khiên, mềm có giáo.

Sắc trời đã lặng lẽ tối xuống, cách cửa sổ nhìn ra xa, núi cây xanh um đều bị phủ một tầng ánh sáng chạng vạng mỏng manh.

Trong ánh chiều tà hoàng hôn, Bùi Việt chậm rãi nhìn chăm chú vào mắt nàng.

“Quân nhi, nam nhân chịu tới cửa làm con rể thì có thể có gì tốt. Nếu là nam nhân không có trách nhiệm, ngày ngày náo loạn, chẳng phải càng phiền hơn sao? Nàng nhỏ tuổi chưa trải sự đời, thân thể mẫu thân không tốt, tính tình phụ thân cũng hiền lành, nếu gặp người xấu, tính kế cả nhà nàng. Nàng làm sao có thể xử lý?”

“Trẫm thì không giống vậy, trẫm không cần nàng quan tâm, nàng gả cho trẫm, chỉ cần thoải mái vui vẻ làm chính mình, mọi việc khác đều có trẫm thay nàng gánh vác.”

Thư Quân nhớ tới đột nhiên thấy mấy lần trải qua bàn bạc hôn sự, những nam nhân đó thực sự có đủ loại tính toán nhỏ nhặt. Nàng thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, suy nghĩ một chút đến thân thể Tô thị, mỗi thu đông đến luôn sẽ trở nặng một trận, nghiêm trọng thì không thể rời khỏi giường. Thư Quân không có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, tính tình lại không cứng rắn mạnh mẽ, không phải chuyện gì cũng có thể không sợ hãi mà xông lên, chỉ cần nghĩ tới mấy chuyện không tốt này cũng đủ khiến nàng lo lắng.

Tiểu cô nương bị Bùi Việt đẩy ra ngoài từng chút một, mắt chậm rãi dâng lên, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, khóc lóc lên án.

“Bệ hạ ngài quá đáng ghét...”

Một kim thấy m.á.u chọc đến chỗ đau của nàng.

—-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Bệ hạ: Thật muốn ăn con thỏ trắng nhỏ xinh này.

 
— QUẢNG CÁO —