Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 43: Đụng phải vật "cấm"



Cơn gió đêm cuối mùa thu mang theo chút lạnh lẽo, cũng không làm tan đi gò má nóng bừng đầy tức giận của Thư Quân.

Đây đã là lần thứ tám nàng dùng bồ kết xoa tay, tay nhỏ trắng nõn đã bị xoa đến đỏ bừng.

Vương Ấu Quân mặc váy lụa mỏng đang bơi trong hồ nước nóng, ghé vào cạnh hồ cười điên cuồng đến mất hết hình tượng.

“Muội muội tốt, muội mà giận lên thật là muốn g.i.ế.c người nha.”

“Bệ hạ đụng phải muội, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh đây?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Quân căng cứng, giống như thịt vịt bị nấu chín, môi đỏ run run muốn thanh minh, rồi lại không tìm được từ ngữ thích hợp, xấu hổ và tức giận sắp khóc.

***

Lúc đầu nàng không hề phát hiện, cho đến khi Bùi Việt kêu lên một tiếng, bắt lấy gỡ từng ngón tay nàng ra, kéo nàng nhảy ra khỏi song cửa, lại ôm chặt nàng đạp núi rẽ gió lao về hướng Lưu An Cung. Nàng còn ngây thơ liếc mắt nhìn bên hông hắn, Bùi Việt nghĩ là nàng đang nghi ngờ, mặt không đổi sắc nói.

“Đừng tìm nữa, là huyền đao của trẫm.”

Hơi thở đứt quãng quyện cả gió núi thổi vào tai nàng.

Thư Quân đương nhiên không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cái huyền đao kia vậy mà cũng nóng lên, sắc bén như vậy nhất định là c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn.

Có lẽ Bùi Việt còn tức giận với nàng, đưa nàng tới thiên viện Lưu An Cung tối đen rồi rời đi không quay đầu lại.

Thư Quân cũng không để ý, tất cả trong đầu đều là âm thanh thở dốc của Thư Chi và Bùi Giang Thành. Nàng cảm thấy khó chịu, nhấc váy đi vào trong điện, tới nội thất thì cởi bỏ áo ngoài chỉ chừa lại trung y màu trắng, nhảy thẳng nước nóng. Nếu không tắm gội sạch sẽ từ trong ra ngoài, nàng sợ mình không thể ngủ ngon.

Lúc đó Vương Ấu Quân đã tắm được một lúc, hỏi vì sao lúc nàng vội vàng trở về, hai má lại đỏ như quả đào vậy.

Thư Quân vừa tắm gội vừa kể hết sự việc xảy ra, thuận miệng còn nói thêm một câu: “Trước kia chưa từng thấy bệ hạ đeo huyền đao, vậy mà còn giấu bên trong xiêm y.”



Vương Ấu Quân không ngốc như Thư Quân, chậm rãi hiểu ra có gì đó không đúng: “Trên người cữu cữu ra không có huyền đao đâu, muội có nhìn lầm không?”

Thư Quân không cần nghĩ ngợi nói: “Muội không nhìn thấy, nhưng mà muội cầm...”

Dứt lời, hai người đều ý thức được không thích hợp, Thư Quân cũng không hoàn toàn ngây thơ vô tri. Dẫu sao chuyện Bùi Giang Thành té ngã rõ ràng trước mắt, nàng lại liên tưởng tới tình huống ngay lúc đó, sau khi chậm chạp ra được chuyện gì đã xảy ra, trong nháy mắt kia, nàng chôn hẳn đầu nhỏ vào trong hồ nước, chỉ hận không thể tự dìm c.h.ế.t mình.

Khó trách lúc gần đi sắc mặt Bùi Việt xanh mét, trong lòng nàng còn nói thầm quả nhiên gần vua như gần cọp, thì ra là do cái này.

Thư Quân thấy mình ngốc đến mức bật khóc, sau khi khóc xong bắt đầu xoa bồ kết, giống như mỗi một lần rửa tay, thì có thể giảm bớt một tầng xấu hổ trên người vậy.

Vương Ấu Quân thấy nàng ngơ ngác mất hồn, khóc không ra nước mắt, tốt bụng khuyên nhủ: “Được rồi, đừng xoa nữa, có rửa thế nào cũng không rửa sạch tội nghiệt mà muội đã tạo ra đâu. Nếu thật sự thấy khó chịu, dứt khoát gả cho cữu cữu ta cũng được, vừa không phụ lòng người ta vừa không lãng phí thời gian.”

Thư Quân nghe được chữ “Phí thời gian”, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng Bùi Việt gỡ từng ngón tay nàng ra. Lúc ấy nàng cực kỳ sợ hãi, tay nắm góc áo hắn, túm chặt không chịu buông ra, càng nghĩ càng không còn mặt mũi gặp người khác.

“Bệ hạ không bóp c.h.ế.t muội tại chỗ, cũng xem như là hành động quân tử rồi.”

“Không, cữu cữu không lâm hạnh muội tại chỗ, là do năng lực kiềm chế của ngài đã đạt cực điểm.”

Thư Quân liếc mắt nhìn Vương Ấu Quân một cái, xấu hổ tức giận trở về phòng.

Ban đêm thổi tắt đèn nằm xuống, khi khắp nơi trở nên yên tĩnh, cảm xúc cố tình bị đè xuống kia dường như lại trỗi dậy, lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng lên.

Thư Quân rất muốn coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, rồi lại không nhịn được mà nhớ lại.

Nàng rõ ràng cách hắn một khoảng, làm sao nắm được? Chẳng lẽ bởi vì thất gia là thiên tử, trời cao ưu ái hắn, chỗ nào cũng là thiên phú dị bẩm sao?

Thư Quân vùi đầu vào trong chăn.



Ngày hôm sau nếu không phải Vương Ấu Quân kéo nàng rời giường, nàng còn xấu hổ không muốn gặp ai. Dùng xong đồ ăn sáng, Vương Ấu Quân dặn dò hạ nhân nâng hành trang hòm xiêng hai người lên xe ngựa. Thư Quân đi Tây Uyển thỉnh an đại phu nhân Phương thị trước, nói với đại phu nhân mình đi theo Vương Ấu Quân trở về. Đại phu nhân nghĩ nàng đã lọt vào mắt xanh của Thái Thượng Hoàng, cũng không quản nàng.

Nửa đường nàng xốc màn xe lên đánh giá vài lần, xác nhận Bùi Việt sớm rời khỏi hành cung, trái tim nhảy loạn xạ frong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Sau này làm sao mà gặp hắn đây?

Lần này đi, hai cha con sắc mặt khác nhau, Thư Lan Phong xuân phong đắc ý, Thư Quân thần sắc uể oải, nhìn như là có tâm sự. Tô thị nhịn xuống không hỏi, đợi ban đêm nữ nhi trở về phòng, sau khi trượng phu tắm gội xong lên giường nằm, bà dựa vào lồng n.g.ự.c trượng phu bắt đầu hỏi thăm.

“Quân Nhi sao thế? Ta thấy dáng vẻ con bé có chút không thích hợp?”

Thư Lan Phong còn đắm chìm trong niềm vui trở thành nửa lão sư của Nho học tông tử, quay đầu hỏi: “Sao lại không thích hợp? Không phải khá tốt đó sao?”

“Nàng đừng nghĩ nhiều, nha đầu ngốc kia có phúc của người ngốc, ở hành cung Tây Sơn vậy mà được vào ở trong Lưu An Cung, ngâm nước ấm nửa tuần. Nàng xem khi sắc con bé, không biết tốt đến mức nào, mỗi người nhìn thấy đều hâm mộ ta nuôi được một nữ nhi xinh đẹp đó.”

Tô thị cười nói: “Không phải ta cảm thấy dáng vẻ con bé không tốt, ta nói con bé có tâm sự.”

Thư Lan Phong sửng sốt, cùng thê tử liếc nhau. Từ trước đến nay hai vợ chồng vô cùng ăn ý, rất nhanh đã hiểu ra, Thư Lan Phong đỡ trán suy nghĩ.

“Cái khác thì ta không biết, nhưng nhắc đến thì ngày tuyển chọn hôm đó... Ồ, ta nhớ ra rồi,” Thư Lan Phong bắt đầu miệng lưỡi lưu loát khen ngợi sĩ tử Nhạc Châu kia.

“Hẳn tên là Trần Văn Chu. Sau khi vượt qua kỳ tuyển chọn đệ tử cho Thái phó, vẫn không quên công ơn ta dìu dắt, đến hành lễ với ta, vừa lúc đụng phải Quân Nhi. Lúc ấy hắn còn hỏi ta, nghĩ là nữ nhi trong cuộc thi cũng nhìn thấy kiến thức tài học của hắn, có phải là ngưỡng mộ hắn hay không?”

Tô thị bật cười: “Vậy chắc đúng rồi.”

Các cô nương trẻ tuổi tụ lại một chỗ, thảo luận không phải xiêm y trang sức thì là nhi lang nhà ai anh tuấn. Trước kia không phải bà cũng là như thế sao? Tô thị cũng không giận, mà hỏi: “Trần công tử kia thật sự hỏi thăm Quân Nhi nhà ta?"

Thư Lan Phong vuốt chòm râu bày ra dáng vẻ cha vợ chín chắn: “Đứa nhỏ này thật ra cũng bình tĩnh, chỉ hỏi một câu “đây là hòn ngọc quý trên tay lão sư phải không?”, còn lại cũng không nhiều lời. Có điều ta thấy hắn có vài phần tâm tư. Nữ nhi của ta xinh đẹp như hoa, vạn nhà tới cầu thân không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Tô thị không thể nhìn ông khoe khoang như thế, giận dỗi nói: “Chàng đừng quên vết xe đổ.”
— QUẢNG CÁO —