Nụ cười của Thư Lan Phong cứng đờ, bị rót một chậu nước lạnh, đầu tiên là có chút mất mát, đột nhiên sắc mặt trịnh trọng.
“Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng đồng ý hôn sự nữa đâu.”
Tô thị thở dài: “Chàng đừng trách ta làm mất hứng. Sau khi nữ nhi bị từ hôn hai lần, khó đảm bảo đối phương không lấy cớ này xem thấp nữ nhi, chúng ta không thể không thận trọng. Theo ta thấy, Nho học tông tử này tương lai là nhân vật lớn, chúng ta trèo cao không nổi.”
Trên thực tế Trần Văn Chu xuất thân bình thường, cửa nhà Thư gia cũng phù hợp với y. Chẳng qua lòng Tô thị còn sợ hãi, không muốn lại dính líu nam tử quá mức ưu tú hoặc gia thế hùng hậu, chỉ mong nữ nhi gả vào nhà bình thường, sống ngày tháng an ổn là được.
Thư Lan Phong cũng không lập tức đồng tình: “Bát tự còn chưa có, nói sau đi.”
Trời trở lạnh, Tô thị không thích ra ngoài, cho dù chỉ là cửa viện cũng không dám ra. Gió lạnh kia chỉ cần thổi qua người bà một cái, bà đã cảm thấy đau đầu, ho khan không ngừng.
Sáng sớm Thư Quân đến đây hầu hạ bà, thấy bà lại bắt đầu ho, vội la lên.
“Thuốc viên cha đưa về, mẹ đã uống chưa?”
Tô thị mệt mỏi dựa vào trường kỷ, sắc mặt mềm mại: “Uống rồi, thuốc viên tốt lắm, hai ngày nay tinh thần tốt hơn lúc trước nhiều, ăn uống cũng ngon miệng hơn. Một ngày một viên còn thừa ba viên, uống hết rồi thì đi mua ở đâu?”
Lúc trước Thư Lan Phong không nói rõ nguyên nhân với bà, lúc ấy Tô thị cũng không đề ở trong lòng, hiện giờ dùng thuốc viên hiệu quả lộ rõ, đương nhiên nhớ trong lòng.
Sắc mặt Thư Quân lập tức ngượng ngùng, ậm ừ nói: “Mẹ cứ uống đi, con sẽ tìm Ấu Quân tỷ tỷ nghĩ cách.”
Tô thị vừa nghe đã biết là lại phải nhờ vả người ta, vội vàng lắc đầu: “Thôi, căn bệnh này của ta vốn là hỏng rồi, có uống nhiều thuốc viên nữa cũng không làm nên chuyện gì. Nếu bảo con phải đi cầu xin người khác vì việc này, vậy thì ta tình nguyện không uống nữa.”
Thư Quân ngẩn ra, chua xót giấu giếm trong lòng chậm rãi xuất hiện. Nàng thực sự không muốn đi cầu xin người ta, phải biết một khi nàng bước ra một bước kia, cũng có nghĩa nàng không có đường lui. Thư Quân chân thấp chân cao trở về đình viện, chống cằm ngồi dưới cửa sổ suy nghĩ đến mất hồn.
Đã là cuối tháng Chín, lá phong trong viện đỏ rực, cây quế hãy còn xanh, các nhánh cây tầng tầng lớp lớp đan xen vào một chỗ, cũng có thể xem là cảnh đẹp của mùa thu.
Trong lòng Thư Quân băn khoăn. Nếu mặc kệ mẫu thân, cuộc sống hàng ngày của nàng khó yên, nhưng nếu cầm lệnh bài đi cầu xin Bùi Việt, kiêu ngạo trong xương cốt nàng không cho phép. Có lẽ nàng không có cách nào chỉ xem hắn là người tốt, không có cách nào yên tâm thoải mái nhận sự giúp đỡ của hắn, hoặc là vì quá xấu hổ với thân phận làm thiếp, muốn nàng dùng phương thức hèn mọn này đi đánh đổi, nàng làm không được.
Suy nghĩ quanh đi quẩn lại, cuối cùng là từ bỏ.
Khi còn lại một viên thuốc cuối cùng, Thư Quân cắt lấy một nửa, nàng cầm nửa viên thuốc kia đến tiệm thuốc thỉnh dược sư xem. Dược sư kia ngửi thấy một chút dược hương đã lắc đầu.
“Tiểu cô nương, không phải là lão hủ không giúp cô. Chưa nói đến thuốc viên này phối phải mất bao nhiêu tiền, chi nói tới các dược liệu này thôi, mỗi một loại đều là quý hiếm ở trời nam đất bắc, lão hủ mở tiệm này mười năm cũng một lần, chính là “không bột đổ gột nên hồ.”
(Không bột đổ gột nên hồ: ý nói không có dược liệu thì không phối được thuốc.)
Thư Quân nghe mà trong lòng nặng trĩu, một mặt cảm kích tấm lòng của Bùi Việt, một mặt lại càng thêm dày vò, luôn cảm thấy mình làm chậm trễ mẫu thân chữa trị. Nàng mất hồn mất vía trở về Thư gia, chuyển lời này đến Tô thị, Tô thị lại bình thản ung dung.
“Quân Nhi, sống c.h.ế.t có số phú quý do trời, cưỡng cầu không được. Nếu vì như vậy mà con cả ngày buồn bực không vui, mẫu thân cũng không tốt lên được.”
Tô thị nhân cơ hội kéo nữ nhi ngồi vào trong lòng, ôm nàng: “Con thành thật khai báo, có phải ở hành cung đã gặp được người nào rồi hay không?”
Nội tâm Thư Quân dậy sóng cuồn cuộn, sợ bị mẫu thân nhìn ra manh mối, liên tục lắc đầu: “Không có, chỉ là nữ nhi ở hành cung bị hoảng sợ thôi... Mẹ, chuyện của con mẹ cũng đừnŪ nhọc lòng, nữ nhi biết mẹ suy nghĩ gì, nữ nhi không muốn gả chồng. Mẹ nghỉ ngơi đi.” Nàng nâng làn váy chạy về sân viện của mình.
Mưa thu đã tạnh, Bùi Việt bận bịu xong công vụ một ngày, ngước mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Sắc trời đen như mực, không có một tia sáng, ánh sáng trong đáy mắt hắn cũng dần dần lắng lại.
Sáng sớm hôm nay hắn biết Thư gia sẽ dùng xong một viên thuốc cuối cùng. Hắn không cố ý lấy thuốc viên đi thử lòng Thư Quân, hắn chỉ muốn xem Thư Quân có chút tình ý nào với hắn hay không.
Nhìn Thư Quân nặng tình như vậy với Tô thị, chỉ cần nàng có một chút tâm tư, hôm nay nhất định vào cung tìm hắn. Nhưng nàng không tới.
Sự cứng rắn trong xương cốt cô nương này vượt quá tưởng tượng của hắn.
Bùi Việt vuốt ve hạt bồ đề kia trong tay, nhắm mắt lại.
Có một khoảnh khắc nào đó, hắn thật sự nghĩ sẽ buông tay.
Thích cũng không nhất định phải đi chiếm hữu, huống chi hắn là thiên tử, hắn có quá nhiều chuyện quan trọng hơn là tình yêu.
Hắn tin tưởng mình có thể bỏ qua tình cảm yêu thích, hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường.
Lúc này Lưu Khuê mang một hộp gấm tiến vào, ông dạo bước tiến lên trình cho Hoàng đế.
“Bệ hạ, Hoa lão thái y chế 50 viên thuốc, đưa đi Từ Ninh Cung 30 viên, còn lại 20 viên đều ở chỗ này.”
Thuốc này quý ở chỗ dược liệu khó tìm, là do Bùi Việt nỗ lực tìm kiếm khắp cả nước, có thể tập trung đủ dược liệu cũng vô cùng hạn chế.
Ánh mắt Bùi Việt dừng trên hộp thuốc kia, nhớ tới lời hứa hẹn của mình: “Hoa lão thái y đâu, ông kêu lão nhân gia ấy bớt thời giờ đi Thư gia một chuyến.”
Lưu Khuê nghe vậy lộ ra sắc mặt khổ sở: “Bệ hạ, cực kỳ không khéo, ngày hôm trước Hoa lão thái y bị phong hàn, bệnh không dậy nổi. Lão nô kêu Chưởng viện qua đó hỏi thử, nghe nói là trong vòng nửa tháng sợ là không xuống giường được”.
Sắc mặt Bùi Việt có chút khó coi: “Vậy chờ ông ấy khoẻ lại rồi nói.”
“Ôi, bệ hạ yên tâm, lão nô ghi nhớ việc này,” Lưu Khuê lại nhìn thoáng qua hộp gấm trong lòng bàn tay, hỏi: “Ngài xem, thuốc viên này làm sao bây giờ?”
Chuyện đến nước này, Bùi Việt cũng nhận ra bản thân mình có lẽ đã ép Thư Quân quá chặt. Đây là do sự cường thế trong xương cốt nhiều năm làm Hoàng đế gây ra, hắn có thói quen nắm giữ tất cả, cho rằng chỉ cần phí chút tâm, để nàng trong lòng, giúp nàng giải quyết khó khăn, Thư Quân nhất định sẽ không chống cự, không nghĩ tới, cái gì cũng ép buộc được, lại khó ép buộc trái tim một người.
Cho dù hôm nay Thư Quân không vào cung, thuốc cũng vẫn được chuẩn bị đưa đến Thư gia, vốn là muốn để Hoa lão thái y mang đi, như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng lão thái y bị bệnh, nếu các thái y còn lại mà đi, năng lực dĩ nhiên là kém hơn. Hắn quá hiểu, bệnh của Tô thị là ở trong xương tuỷ, không thể chữa khỏi trong một sớm một chiều, nhất định phải để Hoa lão thái y điều dưỡng lâu dài. Các thái y khác nhau sẽ có cách điều trị khác nhau, Bùi Việt không dám lơ là.