Sau Khi Vai Ác Hắc Hoá, Ta Thảm Rồi

Chương 32: Dạo kinh thành



Bút đỏ của Mục Trì Thanh ngừng lại, một chút nước mực nhỏ giọt ở trên trang giấy. Mực màu đỏ nhỏ giọt lập tức lan rộng trên trang giấy, tươi đẹp động lòng người. Mục Trì Thanh lướt qua vết mực và tiếp tục viết xong đoạn lời nói vừa rồi, giọng nói bình thường nghe không ra bất kỳ khác biệt gì: “Ngươi tận mắt gặp qua?”

Lâm Trấn nói: “Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, thật sự giống nhau như đúc và không phải ngụy trang. Lúc này mới chạy về phục mệnh trước một bước, An cô nương ngồi thuyền, qua hai ngày nữa thì có thể đến kinh thành.”

Mục Trì Thanh nghe vậy thì nhíu mày lại, hơi nóng trong lồng ngực nháy mắt lạnh hơn phân nửa: “Họ An?”

Lâm Trấn gật đầu, trong năm năm này điện hạ mỗi lần nhận được tin tức đều phái người đi tìm nhưng kết quả đều không được như mong muốn. Không biết lần này có thể lại là công dã tràng nữa hay không? Nếu không phải năm năm trước vội vàng liếc mắt gặp qua một lần, hắn thậm chí muốn nghi ngờ rằng người nọ có phải là do điện hạ tưởng tượng ra không?

Mục Trì Thanh vẻ mặt vô cảm, giọng điệu khôi phục lạnh nhạt lúc trước: “Không cần mang vào kinh thành, ba ngày sau cô sẽ đi gặp nàng.”

Lâm Trấn đồng ý, sau khi phục mệnh thì không có lập tức lui xuống mà hắn do dự một lúc và nói: “Thuộc hạ nghe nói mấy ngày trước Tam cô nương của phủ Thừa tướng vừa tỉnh lại.”

Mục Trì Thanh viết xong một chữ cuối cùng, gác bút đỏ và giơ tay lên thì lập tức có thái giám cầm một chiếc khăn ấm bước lên. Hắn chà lau ngón tay sạch sẽ và một lần nữa đeo vòng tay về tay phải, lúc này mới không để ý mà ừ một tiếng: “Tin tức truyền đến cũng rất nhanh, xem ra Thẩm gia vô cùng coi trọng nữ nhân này.”

Lâm Trấn không quan tâm Tam cô nương Thẩm gia có địa vị như thế nào ở trong phủ Thừa tướng, nhưng một người hôn mê mười mấy năm đột nhiên tỉnh lại thật sự là một chuyện rất kỳ lạ. Có lẽ vừa lúc có vài phần cơ duyên, hắn nói: “Điện hạ, nếu không chúng ta phái người đi điều tra về vị Tam cô nương kia ——”

Giọng nói của hắn còn chưa dứt thì đã bị đánh gãy, ánh mắt của Mục Trì Thanh dần dần trở nên lạnh lẽo: “Cô muốn tìm là người chứ không phải là bí phương cấm thuật gì đó.”

Lâm Trấn gục đầu xuống: “Là thuộc hạ nghĩ sai rồi.”

***

Sau khi ăn xong bữa sáng, Thẩm Thừa tướng quả nhiên gọi hơn phân nửa Thái Y Viện vào trong phủ.

Thời An lấy thân phận người bệnh bị bắt tham gia một lần hội chẩn với chuyên gia, cũng may là kết luận đều rất tốt. Các vị đại lão ở Thái Y Viện đều đồng ý cho rằng mạch tượng của nàng vững vàng, thân thể khoẻ mạnh. Nếu một hai phải tìm ra chỗ xấu mà nói thì cũng chỉ có thân thể hư nhược do hàng năm nằm trên giường.

Sau khi bắt mạch xong rồi rời đi thì gặp phải Thẩm Thời Mẫn thỉnh an trở về, nghe nói xong việc này thì đầu tiên nhịn không được bật cười. Một lúc sau nàng ấy mới ngừng cười, nói với nàng: “Động tác gióng trống khua chiêng như vậy của bá phụ chắc là muốn mượn ý chỉ của Thánh Thượng khẳng định thân phận của tỷ, lấp kín miệng lưỡi của mấy người bên ngoài.”

Thời An sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu được ý nghĩa trong lời nói đó. Nàng rũ mắt xuống,suy nghĩ một lúc rồi mới có thể hiểu được.

Nàng tỉnh lại quá mức đột nhiên, ở trong mắt người ngoài có vẻ cổ quái kỳ lạ. Cho nên Thẩm gia muốn ở trước khi các loại lời đồn được truyền đi chứng minh rằng nàng chỉ bị bệnh nặng rất lâu và bây giờ đã khỏe mạnh lại, đỡ phải có người không biết tốt xấu suy nghĩ một chút tâm tư xấu xa.(TN x T Y T)

Thời An nói: “Lúc trước ta không nghĩ đến những chuyện này.”

Thẩm Thời Mẫn mỉm cười, chớp chớp mắt nói: “Tam tỷ tỷ vừa trở về, lão tổ tông không cho chúng ta nói cho tỷ biết mấy chuyện xấu này, cũng chỉ có muội lá gan lớn nên mới không sợ.”

Nói xong, lại nói: “Tuy nhiên muội chỉ nói một chút, suy nghĩ của bá phụ nhất định sẽ càng chu đáo hơn.”

Hai người trò chuyện với nhau một lát, một đường đi đến Các Thính Thủy mới tách nhau ra.

Xuyên qua hành lang uốn cong, vừa lúc nàng còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thời Mẫn, Thời An nói với Yên Thúy: “Tính cách của Tứ muội muội rất giống với đại ca.”

Yên Thúy thuận miệng nói tiếp: “Cái này sao có thể gọi là giống, cô nương mới gọi là giống đó. Trước kia phu nhân còn nói qua là khi còn nhỏ tính tình của người và Đại công tử giống nhau như đúc.”

Thời An không nhịn được bật cười, vui vẻ lên tiếng: “Lúc này ta mới trở về tại sao lại nói đến khi còn nhỏ rồi, muốn dỗ dành người khác thì cũng phải động não suy nghĩ chứ.”

Yên Thúy đầu tiên là sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại là bản thân đang nói cái gì, thẹn thùng nói: “Là nô tỳ nhớ lầm.”

Nàng ấy cảm thấy hối hận trong lòng, không biết vừa rồi tại sao bản thân lại buột miệng nói ra lời nói kia.

Thời An hoàn toàn không để chuyện nhỏ vừa rồi ở trong lòng, bởi vì sau khi thái y hội chẩn xong đề nghị nàng nên đi lại nhiều một chút.

Miệng vàng lời ngọc đã nói như vậy nên nàng không hề rảnh rỗi. Mấy đệ đệ muội muội tinh lực vô cùng tràn đầy thay phiên nhau dẫn nàng đi dạo trong vườn, không đến hai ngày thì Thời An đã đi dạo khắp phủ Thừa tướng.

Tới ngày thứ ba, Thẩm Thời Hàn rốt cuộc rảnh rỗi, có ý định muốn tham gia nhưng lại phát hiện nàng đã đi khắp trong phủ rồi. Vì vậy hắn hứng thú bừng bừng đề nghị: “Hay là hôm nay ta dẫn muội đi dạo phố, suốt ngày ở trong phủ cũng không thú vị!”

Hắn nói xong cũng không đợi Thời An nói tiếp, tự gật đầu một cái trước rồi hấp tấp ra lệnh cho gã sai vặt: “Đi kêu Lưu bá chuẩn bị ngựa xe, nói ta muốn mang Tam cô nương ra cửa.”

Thời An: “……”

Nàng vốn dĩ cho rằng kế hoạch của Thẩm Thời Hàn sẽ phải chết non trong nôi, không nghĩ tới sau khi dùng bữa trưa xong thì nói việc này ra lại nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.

Lão tổ tông chống gậy cầm quả táo ngọt dặn dò một lúc lâu với Thẩm Thời Hàn, sau đó vui tươi hớn hở nói: “Đi ra ngoài đi dạo cũng tốt, kinh thành Đại Thịnh của chúng ta thật sự rất náo nhiệt. Hôm nay trà lâu ở phố tây có phải đang diễn bộ kịch mới không?”

Lập tức có người nói: “Lão tổ tông, ngài nhớ nhầm rồi, chỗ kia phải chờ tới đầu tháng sau thì mới bắt đầu diễn bộ kịch mới.”

Sau đó đã bị hỏi: “Tung nhi biết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ lại trốn học ở học đường rồi đi ra ngoài chơi sao?”

Thẩm Thời Tung hô to: “Lão tổ tông, oan uổng cho con quá! Hôm qua tiên sinh còn khen con đọc sách chăm chỉ đó.”

Dưỡng Vinh Đường vang lên một trận tiếng cười vui vẻ, Thời An cũng cong cong mắt hạnh theo. Lúc trước chắc là nàng đã lo lắng quá nhiều, phủ Thừa tướng đương nhiên không phải cái loại thế gia chỉ biết ngoan cố tuân theo quy củ.

Buổi chiều trước khi ra cửa, Tiêu phu nhân cố ý đưa hai huynh muội đến trước cửa, cố ý đưa cho nàng một cái túi tiền căng phồng trước mặt Thẩm Thời Hàn, nặng trĩu đặt trên tay, không cần mở ra nhìn thì cũng biết trọng lượng rất nặng.

Thẩm Thời Hàn không vui nói: “Nương, con mang đủ bạc mà.”

Hắn làm đại ca chẳng lẽ mang muội muội ra cửa đi dạo phố còn không có bạc sao, truyền ra bên ngoài chẳng phải để người khác chê cười sao.

Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, không để ý tới, tiếp tục dặn dò Thời An nói: “Tiểu Bình An, nếu con thấy thứ mình thích thì cứ mua nó. Một lần mua hai cái, một cái để sử dụng và một cái còn lại để nhìn xem. Con đừng sợ tốn tiền, đại ca con nói hắn mang theo đủ bạc.”

Thẩm Thời Hàn: “……”

Thời An không nhịn cười lên thành tiếng.

Nói ra cửa đi dạo nhưng thật ra đều có xe ngựa đưa rước.

Thời An vén màn xe lên nhìn xem bên ngoài và so sánh với ký ức trong đầu, tuy rằng đã qua trôi qua nhiều năm nhưng đối với nàng mà nói thì chỉ có thời gian mấy ngày mà thôi. So với năm sáu năm trước, kinh thành Đại Thịnh phồn hoa hơn không ít, quả nhiên giống như lời lão tổ tông nói, thật sự rất náo nhiệt.

Thẩm Thời Hàn ngồi xuống mạnh mẽ, nhìn về phía muội muội, đột nhiên nói một câu: “Tình huống này hình như ta đã gặp qua ở đâu vậy, luôn cảm thấy giống như trước kia hai huynh muội chúng ta thường xuyên hẹn nhau đi ra ngoài chơi.”

Thời An gật đầu: “Ừ, có thể là ở trong mộng chăng.”

Thẩm Thời Hàn: “……”

Trong một lúc hắn không biết nói gì, chỉ cảm thấy bầu không khí mới vừa dâng lên đã biến mất không thấy. Trong lòng nhịn không được nói thầm, rõ ràng có một gương mặt như hoa như ngọc nhưng tại sao không hiểu phong tình như vậy chứ.

Tuy nhiên khi hắn nghĩ lại thì thấy tính cách này của muội muội cũng không tệ, ít nhất sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt của tiểu lang quân nhà ai đó lừa gạt, lập tức cảm thấy vui vẻ.

Xe ngựa không nhanh không chậm chạy trên con đường dài giống như không có mục đích, Thời An buông màn xe xuống, quay đầu lại hỏi: “Bây giờ chúng ta đi chỗ nào vậy?”

Lúc nãy bọn họ đã dùng bữa trưa trong phủ, lại nghỉ ngơi một thêm một lát. Lúc này còn lâu mới đến bữa tối nên chắc chắn là không thể đi tửu lầu, ngoại trừ cái này ra thì chỉ còn lại mấy nơi mà mấy cô nương hay đi khi ra ngoài.

Lúc trước Thẩm Thời Hàn được nghỉ thì luôn chạy đến đạo quan, đây là lần đầu tiên hắn đi dạo phố với muội muội trong nhà. Tuy rằng không có kinh nghiệm gì nhưng lúc trước hắn cố ý kêu người đi hỏi thăm qua, cũng luyện tập đủ.

Tuy nhiên để phòng ngừa hắn vẫn hỏi trước: “Muội có nơi nào muốn đi không?”

Khi Thẩm Thời Hàn hỏi thì trong lòng đã nhớ lại tên các loại cửa hàng quần áo và cửa hàng son phấn một lần, đang xoa tay hằm hè suy nghĩ nên đề cử cái tốt nhất thì nghe thấy muội muội nói: “Muội muốn đi tiệm sách nhìn xem.”

Thẩm Thời Hàn thiếu chút nữa cho rằng bản thân nghe lầm, “Sách…… Tiệm sách?”

Ánh mắt của Thời An vô tội: “Muội muốn đi mua một chút thoại bản, không được sao ạ?”

Nếu không phải Thẩm Thời Hàn ở đây, nàng thậm chí còn muốn đi sòng bạc nhìn xem, nhưng hiển nhiên là người ca ca hời này của nàng sẽ không đồng ý. Còn về quần áo trang sức thì trong phủ thật sự mua rất đầy đủ, căn bản nàng không thiếu.

Thẩm Thời Hàn theo bản năng gật đầu: “…… Được!”

===

TN Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ các truyện khác của team nhé!!