Chờ khi tới tiệm sách, hắn không đi tĩnh thất phía sau uống trà mà nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Thời An. Nhìn muội muội cầm quyển sách thì giữa mày nhíu chặt lại, cuối cùng nhịn không được nói: “Chuyện xưa viết trên quyển sách này đều là người rảnh rỗi viết ra dỗ dành mấy cô nương nhỏ tuổi, muội đừng để bị lừa.”
Thời An thuận miệng ừ một tiếng, nàng đang phấn khích lựa chọn thì nhịn không được trừng lớn đôi mắt. Thật sự bị người viết sách làm cho vô cùng kinh ngạc, nhìn thử tên sách này đ,i vừa trắng trợn vừa lớn gan, còn cởi mở hơn rất nhiều so với APP xanh lục nào đó trong di động của nàng.
Nàng âm thầm chửi thầm một lúc, khi quay đầu lại thì phát hiện Thẩm Thời Hàn đang nhìn nàng bằng vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang có một bụng đạo lý đang chờ nàng.
Thời An chớp chớp mắt, nhớ tới chuyện vừa rồi mới hỏi, nàng vội vàng tỏ vẻ: “Muội biết đều là giả nhưng chỉ dùng để giết thời gian mà thôi.” Nói xong còn không cho đối phương cơ hội phát biểu ý kiến, nàng giơ quyển sách trong tay lên: “Muội đã chọn được rồi, chúng ta nhanh đi thôi.”
Hai người đi ra tiệm sách, lúc này Thẩm Thời Hàn không dám hỏi sợ nàng nói ra lời nói kinh hãi thế tục gì đó nên suy nghĩ một lúc ở bên đường và nói: “Đi theo ta.”
Thời An bị hắn nắm tay đi về phía trước, chỉ kịp bớt thời gian hỏi một câu: “Chúng ta đi chỗ nào vậy ạ?”
Thẩm Thời Hàn chớp mắt cười: “Dẫn muội đi xem náo nhiệt!”
Hai người rẽ trái rẽ phải, đi vào trong một quán trà, sau khi đi lên tầng hai thì Thẩm Thời Hàn lập tức yêu cầu một căn phòng có thể nhìn ra con đường bên ngoài. Sau khi bước vào phòng thì khép cửa lại, đứng ở trước cửa sổ vẫy tay nói với nàng: “Muội lại đây nhìn một cái đi.”
Thời An cầm thoại bản trong tay đặt ở trên bàn, bước qua, học bộ dáng của Thẩm Thời Hàn thò người ra nhìn xuống phía dưới. Nhìn thấy ngõ nhỏ đối diện có một đám người vây quanh, bầu không khí náo nhiệt, nàng đứng ở vị trí cao vừa lúc có thể nhìn thấy ở giữa đám người có người đang biểu diễn dùng ngực đập bể tảng đá lớn, bầu không khí đang sôi trào đến đỉnh điểm.
Trong nháy mắt nàng đã bị hấp dẫn chú ý, trước kia nàng chỉ nhìn thấy trong sách, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường thật sự. Nhìn dáng người biết võ của người này thì vừa thấy là biết có công phu thật sự, Thời An cảm thấy rất sốc khi nhìn thấy hình ảnh này.
Thẩm Thời Hàn chống khung cửa sổ, ngẩng cằm lên nói: “Đây là gánh xiếc ảo thuật, cách một ngày sẽ đi ra biểu diễn, ngõ nhỏ này là nơi bọn họ thường biểu diễn.”
Hắn nói xong liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thời An, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.
Ánh nắng sau giờ ngọ ấm áp, chậm rì rì chiếu vào trên người hai người họ, từ từ di chuyển xuống ngõ hẻm phía sau đang ở trong bầu không khí náo nhiệt.
Thời An chiếm ghế VIP, mở rộng tầm mắt nhìn cho đến khi kết thúc. Khi bước xuống lầu còn cố ý hỏi Thẩm Thời Hàn làm sao để cho họ tiền thưởng thì nhìn thấy hắn tùy tay vứt một thỏi bạc cho tiểu nhị và nói: “Đưa qua cho gánh xiếc ở hẻm sau.”
Đối phương đương nhiên quen biết Thẩm Thời Hàn, vội vàng bảo đảm: “Vâng, vâng, tiểu nhân nhất định sẽ đưa đến.”
Bên ngoài quán trà, Thẩm Thời Hàn ngẩng đầu nhìn sắc trời. Trời vẫn còn sớm nhưng bây giờ là ngày mùa thu nên bầu trời hơi tối, hắn đang muốn hỏi muội muội có còn chỗ nào khác muốn đi không. Lời nói còn chưa nói ra thì nghe thấy con hẻm nhỏ phía sau quán trà đột nhiên truyền đến vài tiếng vang lớn, theo sát sau đó là đám người hoảng sợ kêu to, trong đó còn có tiếng đánh nhau hỗn hoạn mơ hồ.
Thẩm Thời Hàn nhíu chặt mày lại, duỗi tay kéo Thời An qua, theo bản năng nhìn ra phía sau. Ngay sau đó thì nhìn thấy tiểu nhị đưa tiền thưởng vừa lăn vừa chạy trở về, “Có chuyện gì vậy?”
Đối phương còn chưa lấy lại tinh thần, hai tay run rẩy thở hổn hển nói: “Đại nhân, phía trước đã xảy ra chuyện!”
Thẩm Thời Hàn nhíu mày, sờ lên hai thanh đao ngắn treo trên eo, giữa mày xẹt qua một tia không vui, nói với Thời An: “Ta đi qua đó xem thử, muội quay về phủ trước đi.”
Thời An không hỏi nhiều, gật đầu bước nhanh lên xe ngựa.
Thẩm Thời Hàn nhìn vải mành rơi xuống, mắt phải không biết tại sao lại nhảy lên, hắn giơ tay đè lại nhỏ giọng dặn dò xa phu: “Đi đường tắt về, trực tiếp đưa Tam cô nương hồi phủ.”
Xe ngựa quẹo vào trong đường tắt, chạy dọc theo một hướng khác đi về phía con đường dài.
Xa phu nhớ kỹ lời nói của Thẩm Thời Hàn, giơ roi ngựa lên quăng vài cái, bánh xe lăn qua mặt đất khiến bụi đất bay mù mịt, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với khi đến đây.
Khi chạy qua một góc đường cuối cùng, đột nhiên xuất hiện sai lầm. Con đường tắt vốn dĩ nên trống trải không biết từ khi nào có một chiếc xe ngựa khác dừng ở đó, đường tắt chật hẹp nên hai chiếc ngựa không thể chạy song song với nhau được nhưng muốn dừng lại thì đã không còn kịp rồi.
Vó ngựa giơ lên cao cao, kèm theo tiếng hí vang sợ hãi, con ngựa hầu như mất khống chế.
Thời An đang suy nghĩ chuyện vừa mới xảy ra, hoàn toàn không có phòng bị đột nhiên xóc nảy khiến trán của nàng suýt chút nữa đã bị đập trúng, nàng duỗi tay túm chặt nóc xe màu vàng, lúc này mới ổn định thân thể, chờ khi xe ngựa hơi ổn định một chút thì cách vải mành hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nàng nghe thấy xa phu lắp bắp nói: “Đụng, đụng phải người…!”
Giọng nói run rẩy giống như nhìn thấy một cái gì đó rất đáng sợ.
Trên con đường dài, tiếng vó ngựa truyền đến từ phía xa đến gần, người đi đường trên đường phố bị hấp dẫn quay đầu lại, sôi nổi né tránh sang hai bên.
Năm con ngựa đen đang lái xe có da lông bóng loáng, lông bờm dựng lên theo gió và đang lôi kéo thân xe được làm bằng gỗ có màu đen và vàng. Bốn phía xung quanh trên thân xe đều được khắc hoa văn tường vân, bốn góc xung quanh đều được treo dây tua màu vàng sáng, cái mành tơ lụa màu xanh ngọc vô cùng lộng lẫy hơi phát sáng và chói lọi nói rõ với người khác rằng người đang ngồi bên trong xe ngựa vô cùng tôn quý.
Xe ngựa chạy ngang qua con đường phồn hoa nhất trong kinh thành, thị vệ lái xe rất bình tĩnh hồi bẩm: “Điện hạ, hai bên tửu lầu đều có người mai phục.”
Trong thùng xe giọng nói lạnh nhạt của Mục Trì Thanh cách vải mành truyền ra: “Tiếp tục đi về phía trước.”
“Rõ!”
Thị vệ lĩnh mệnh, trên mặt rất bình tĩnh không hề có vẻ hoảng loạn chút nào. Hắn từ lâu đã tập mãi thành thói quen, từ khi đi theo điện hạ cho tới nay thì đã gặp phải vô số vụ ám sát nhưng cho dù như thế nào thì những người đó ngay cả một sợi tóc của điện hạ đều không gặp được, tất cả đều đang bị nhốt trong thiên lao.
Xe ngựa lại đi về phía trước ước chừng còn cách hai con phố, đôi mắt nửa khép lại của Mục Trì Thanh hơi nhấc lên: “Tiến vào hẻm.”
Năm con ngựa đen phối hợp rất tốt, vứt ra một đường cong xinh đẹp, ổn định vững chắc mang theo thân xe đi qua ở trong đường tắt. Qua khoảng nửa nén hương, xe ngựa dừng lại, sau đó có vài hơi thở của ám vệ nhảy xuống từ trên đầu tường, đứng bên cạnh thùng xe và ôm quyền đợi lệnh: “Điện hạ, đã dẫn người đi rồi.”
Trong thùng xe vẫn chưa truyền ra ý chỉ, ám vệ cúi đầu đứng một bên và chỉ còn chờ kết quả bắt ba ba trong rọ.
Ở hai bên có không ít người bị tiếng động hấp dẫn tiến lại gần xem xét, nhưng sau khi nhận ra chiếc xe ngựa thì đều hít sâu một hơi. Tại sao Nhiếp Chính Vương âm tình bất định trở mặt vô tình trong truyền thuyết lại đến nơi này.
Người thăm dò không dám xem nhiều thì hoang mang rối loạn lui vào bên trong cửa, vội vàng không ngừng đóng cửa gài khóa lại nhưng lại không dám hoàn toàn trốn vào trong phòng mà là cách một cánh cửa đi qua đi lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho vị sát thần này nhanh chóng rời đi
Nhưng mà ai cũng không dự đoán được, con đường nhỏ ngày thường rất ít khi có xe ngựa đi ngang qua đột nhiên lại xuất hiện thêm một chiếc xe ngựa khác, hơn nữa tốc độ cũng không chậm. Cũng may xa phu kịp thời kéo chặt dây cương lại, sau một tiếng ngựa hí, vó ngựa vừa mới giơ lên lại rơi xuống.
Mọi người ở hai bên cạnh đều hoảng sợ, lại không dám mở cửa nhìn xem, chỉ có thể từ kẹt cửa trộm nhìn ra bên ngoài.
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đụng trúng rồi!”
“Đụng phải cái gì?” Một người phụ nữ đẩy tướng công nhà mình ra, tự mình tiến lên nhìn thoáng qua, hoảng sợ nói: “Đó không phải là xe ngựa của phủ Thừa tướng sao?”
Nàng nói xong vội vàng che miệng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Vậy người ngồi trong xe ngựa chắc không phải là Thẩm đại nhân chứ?”
Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm xe ngựa thì thấy vải mành bị một bàn tay trắng nõn vén lên, bên trong có một cô nương dò người ra. Nàng nhịn không được a một tiếng: “Nhìn lạ mặt như vậy không giống như là cô nương Thẩm gia?”
Lúc trước nàng từng làm việc ở Thẩm gia, các cô nương chưa xuất giá của Thẩm gia cũng không nhiều lắm. Nàng từ phía xa nhìn qua vài lần, dung mạo xinh đẹp như vậy nàng nên nhớ rõ mới đúng tại sao lại không có một chút ấn tượng nào vậy.
Người bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Không phải mấy ngày trước đây có tin tức nói Tam cô nương được Thẩm gia nuôi dưỡng ở đạo quan đã khỏe lại, mới bị đón trở về sao.”
Người phụ nữ líu lưỡi, cách cánh cửa nhìn khuôn mặt nhỏ khiến người khác yêu thích và nhịn không được thở dài: “Xong rồi, vị Tam cô nương này phúc mỏng, bệnh nặng vừa mới khỏi thì đã chạm phải vị sát thần này, cũng không biết là có thể sống được không?”
Cách cánh cửa trên con đường tắt, Thời An nghe không thấy những giọng nói trò chuyện cố ý nói nhỏ này.
Nàng nghe thấy giọng nói không đúng của xa phu, vén vải mành lên nhìn thì thấy trên trán của đối phương đã đổ mồ hôi đầm đìa, bộ dáng trông rất sợ hãi nên nàng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Võ?”
Lúc này Tiểu Võ mới hoàn hồn lại, nhìn thấy tiểu thư đi ra từ trong thùng xe, mồ hôi trên đầu còn chưa biến mất thì bởi vì sợ hãi mà trên người lại đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng thúc giục nói: “Tam cô nương, ngài nhanh vào trong đi. Chuyện này không liên quan tới người, là do tiểu nhân làm việc không tốt.”
Hắn là người hầu của Thẩm gia, vừa sinh ra đã ở Thẩm gia, đương nhiên trung thành và tận tâm. Lúc này điều đầu tiên nghĩ đến là một mình gánh chịu, quyết không thể làm tiểu thư bị liên lụy.
Thời An nhìn bộ dáng sắp khóc ra tới của hắn, nhất thời cảm thấy khó hiểu còn không phải là suýt chút nữa đụng phải sao, cũng không có làm người nào bị thương, chỉ là làm con ngựa hoảng sợ, ngoài ra lúc này con ngựa hai bên đều đã yên tĩnh lại.
Nàng dò người ra nhìn tình huống trước mắt, trong lòng đại khái đã có suy đoán. Thật ra đường tắt chỗ này cũng không hẹp, ngày thường hai chiếc xe ngựa vẫn có thể chạy ngang qua chỉ là xe ngựa của đối phương quá mức to rộng cũng không thua kém xe ngựa Thẩm gia một chút nào, hai xe cùng gặp nhau thì đương nhiên phải có một bên lui lại.
Tiểu Võ nhìn thấy tiểu thư nhà mình chẳng những không đi vào mà còn đi ra bên ngoài xem xét, trong lòng cảm thấy sốt ruột, nhỏ giọng vội vàng nói: “Tam cô nương, đối diện là xe ngựa của phủ Ninh Khang Vương. Chỉ sợ người ngồi bên trong là Nhiếp Chính Vương.”