Sắc trời không biết tối sầm từ khi nào. Buổi tối gió thổi qua ngõ hẻm, cuốn bay vạt áo xanh đậm lên.
Rầm một tiếng, máu tươi rơi xuống mặt đất, bắn tung tóe như một đóa hoa kiều diễm, hoa lệ. Ngay sau đó lại chìm vào trong bụi đất, nhuốm máu thành một màu đỏ sẫm.
Khóe hàm Mục Trì Thanh căng chặt, trong cổ họng cũng nổi lên mùi máu tanh nồng. Hắn buộc phải kìm nén. Chỉ có chính bản thân hắn mới biết vừa rồi hắn không cam lòng thả cho Thời An rời đi như thế nào. Trong lồng ngực như thể có một con rồng quay cuồng, nhẫn nhịn đến mức nội thương.
Cổ họng hắn cuồn cuộn, nuốt xuống một ngụm máu, không để ý đến vết thương trong lòng bàn tay, xoay người vào xe ngựa.
Màn xe buông xuống, ngăn cản ánh nắng bốn phía chiếu đến. Mục Trì Thanh nhắm mắt lại, yên lặng hít sâu một hơi. Thứ hiện ra trước mắt hắn chính là ánh mắt cuối cùng của Thời An nhìn hắn, mang theo chút lạnh lùng, không kiên nhẫn.
Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, lý trí bị trục xuất nháy mắt trở lại. Cảm xúc toàn thân không thể khống chế đột nhiên bị đè nén xuống, dưới chân như nặng ngàn cân, dừng ở đây.
Hắn không thể mạnh mẽ giữ người lại. Ít nhất hiện tại còn chưa đến lúc mạnh mẽ lưu lại. Nếu An An giống như 5 năm trước, trực tiếp biến mắt trước mặt hắn. Hắn vẫn không có biện pháp gì như cũ.
Nhưng, bất luận thế nào, An An cũng đã trở lại rồi.
Mục Trì Thanh giơ tay ôm ngực, khẽ ngước mi lên, khóe môi đang chảy máu chậm rãi nở nụ cười. Nàng không chỉ trở lại, không phải còn nói chuyện với hắn hay sao.
“Chỉ sợ điện hạ nhận sai người.” Mục Trì Thanh lặp lại một lần, khóe môi hơi rũ xuống.
Hắn nói nhỏ gần như không thể nghe thấy: “Không nhận phải không?”
Chỉ là, không nhận mà thôi.
Bên ngoài xe ngựa, thị vệ căng da đầu bẩm báo: “Điện hạ, toàn bộ thích khách đã bị bắt. Nhưng có hai người bị quân hoàng thành dẫn đi.”
Vừa bắt được thích khách thì gặp ngay Chỉ Huy Sứ. Người của bọn họ còn chưa kịp hành động. Loại trùng hợp này thật sự rất không hợp lý. Huống chi, vừa rồi Chỉ Huy Sứ và Vương gia thiếu chút nữa đánh nhau.
Hắn lo lắng đợi một lúc cũng không đợi được câu trả lời, có thể thấy được Điện hạ không có tâm tình trả lời hắn.
Trong lòng thị vệ không khỏi lẩm bẩm. Tam cô nương tướng phủ kia rốt cuộc là người nào. Chỉ nói về dung mạo thôi thì xác thật động lòng người. Nhưng bệ hạ cũng đã từng gặp người đẹp như thiên tiên nhưng cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ. Nếu hôm nay đổi thành người khác, điện hạ ngay cả xe ngựa cũng không thèm xuống.
Lại nói đến cô nương khác, hôm nay Điện hạ đi ra ngoài để gặp người Lâm tướng quân mang về. Nghe nói đó là vị cô nương Điện Hạ tìm rất lâu. Khi Điện Hạ còn thiếu niên đã từng đối tốt với Điện Hạ, đáng tiếc đã rời đi.
Thị vệ thật cẩn thận nói: “Điện hạ, hôm nay còn muốn ra khỏi thành sao?”
Lúc này cuối cùng trả lời: “Trở về vương phủ.”
***
Bên kia, xe ngựa chạy như bay. Thời An vẫn còn chút sợ hãi, vỗ ngực hít một hơi. Trong đầu vẫn tràn đầy hình ảnh Mục Trì Thanh từng bước tiến đến gần.
Thần thái kia gần như giống nhau như đúc với hình ảnh trên bản vẽ. Khi nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn ngập sát khí và thờ ơ, lạnh nhạt vô tình. Chỉ khi nhìn chính diện mới có thể cảm nhận được sự sợ hãi và run rẩy. Làm cho nàng không hiểu sao có loại ảo giác bản thân là một con thỏ đang bị bóp cổ.
Năm năm này, không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng lúc trước nàng đã sắp công lược thành công rồi, tiến độ còn thiếu một chút nữa là đầy. Mới năm năm trôi qua, làm sao có thể quay trở lại vạch xuất phát rồi?
Trong đầu nàng tràn đầy suy nghĩ về chuyện của Mục Trì Thanh. Thế cho nên Thẩm Thời Hàn gọi nàng vài tiếng, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu.(TN x T Y T)
Thẩm Thời Hàn vươn tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, mang theo hàm ý an ủi, giọng nói chậm lại, hỏi “Vừa rồi có phải muội bị dọa rồi hay không?”
Sắc mặt hắn vẫn khó coi như cũ. Hắn ngồi xuống, bên cạnh là một thanh đao lớn, rất có khí thế quay đầu lại giết bằng được. Nhưng Thẩm Thời Hàn vẫn còn lý trí. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn không thể ra tay động thủ trước mặt Thời An, để nàng nhìn thấy máu.
Nhưng vừa nghĩ nếu không phải vừa rồi mình kịp thời đuổi tới. Muội muội sẽ bị bắt đi, sắc mặt vừa hòa hoãn một chút lại xanh mét. Hay cho một tên Ninh Khang Vương, thật sự cho rằng nhà họ Thẩm bọn họ không có người sao.
Thời An nhìn Thẩm Thời Hàn phản ứng lớn như vậy. Tựa hồ chỉ cần nàng gật đầu một cái, đối phương nhất định lao ra tiếp tục cuộc chiến vừa rồi. Nàng đành phải vỗ nhẹ vào tay ca ca nàng, “Có một chút, nhưng hiện tại đã không sao rồi ạ.”
Nàng mím môi, hỏi: “Ca ca. Người vừa rồi chính là Nhiếp Chính Vương mà trước đó huynh nói đến sao?”
Thẩm Thời Hàn chán ghét, cau mày. Hắn không muốn nhiều lời trước mặt muội muội. Chỉ tùy thản nhiên gật đầu một cái.
Lúc ấy phía sau quán trà náo loạn. Hắn đi tới mới phát hiện là thích khách trà trộn vào hoàng thành. Hắn khẩn trương điều động quân triều đình, lại lo lắng muội muội không may gặp phải cá lọt lưới. Lúc này hắn mới lập tức đuổi theo, ai ngờ lại bắt gặp đúng lúc muội muội bị Ninh Khang Vương nắm lấy cổ tay.
Nhưng ngay cả trong cơn giận giữ, Thẩm Thời Hàn cũng không hỏi gì. Hắn cái gì cũng chưa hỏi, một thanh đao liền bay qua, hiện tại bình tĩnh lại, rốt cuộc hắn mới nhớ tới hỏi một chút lúc ấy là xảy ra chuyện gì: “Lúc ta không có đó, Ninh Khang Vương đã nói gì với muội?”
Thời An do dự, lắc đầu nói: “Không có việc gì, hẳn là Ninh Khang Vương nhận sai người rồi.”
Thẩm Thời Hàn hoàn toàn không nghi ngờ gì. Hắn đã nói mà, muội muội hắn từ nhỏ đã dưỡng bệnh ở đạo quan. Sao có thể quen biết Ninh Khang Vương chó má gì chứ. Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn Thời An ở trước mặt, cảm thấy Ninh Khang Vương chỉ lấy cớ nhận sai người. Rõ ràng đối phương thấy sắc nảy lòng tham, trong lòng có ý xấu.
Nhưng loại lời nói này hắn chỉ nghĩ thầm trong lòng, không thể nói ra ngoài.
Thẩm Thời Hàn cau mày, nói: “Đừng lo lắng, chuyện này giao cho ca ca xử lý.”
Thời An ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nhiều. Trên quan trường đều có biện pháp khác để giải quyết sự việc. Nếu hôm nay không đánh nhau thì vấn đề kia cũng không khó giải quyết.
Trong lòng nàng đang nghĩ đến chuyện khác. Lát nữa trở về nhà, nàng gọi hệ thống ra chất vấn với giọng điệu lạnh lùng: “Nói cho tôi biết. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Sao thanh tiến độ lại trở về số không?”
Trước đó rõ ràng chỉ còn thiếu một chút cuối cùng. Muốn để nàng tiếp tục công lược, nàng còn do dự. Nếu gặp lại Mục Trì Thanh thì khi thích hợp, nàng sẽ hoàn thành nốt nhiệm vụ còn lại. Ai ngờ vừa gặp mặt lại hoàn toàn thay đổi.
Hệ thống rung lên dữ dội, như thể nó đã chịu đả kích không nhỏ. Hơn nửa ngày, mới oán hận nói: “Vai ác đã thay đổi rồi, biến thành trùm phản diện rồi!”
Nói xong, suýt chút nữa rơi lệ, nghẹn ngào không ngừng: “Nước Văn… Văn Uyên không ngờ đã bị hắn diệt!”
Khó khăn nói một câu. Lúc sau, tựa hồ nó được mở ra máy nói, nói liên tiếp: “Lão Hoàng đế băng hà! Thái Tử kế vị cũng bị hắn phế đi! Tiểu Thái Tử là một đứa trẻ hôi sữa mới 6 tuổi, có thể làm được cái gì. Quyền lực đều nằm ở trong tay một mình hắn!”
Hệ thống tức giận nói: “Lặp đi lặp lại! Lặp đi lặp lại!! Không cứu, lần này thật sự không cứu được nữa!”
Thời An nghe hiểu đại khái, không để ý tới câu của nói vô nghĩa cuối cùng của hệ thống.
Thầm nghĩ, khó trách hiện tại là Hưng Thịnh năm ba. Thì ra là do thay đổi Hoàng Thượng. Trước đó, nàng hoàn toàn không để ý tới. Nói như vậy, Hoàng thượng hiện tại là con trai Cao Hữu Hằng?
Hệ thống dường như phát điên, một hồi sau nó mới phát hiện thái độ Thời An có chút không đúng. Nó dừng lại hỏi: “Sao cô không mắng hắn?”
Thời An nhún vai: “Tôi không biết toàn bộ nên không nhận xét.”
Kỳ thật, trong lòng nàng vẫn có chút thiên vị Mục Trì Thanh. Hôm nay nàng đi ra ngoài, thủ đô Nước Thịnh phồn hoa hơn rất nhiều so với 5 năm trước. Nếu hắn là Nhiếp Chính Vương giám quốc, như vậy đó cũng được xem là công lao của hắn.
Hệ thống bị nghẹn một chút. Sau một lúc lâu, nó đột nhiên tựa hồ nhìn thấy hi vọng.
Nó do dự một lát, thật cẩn thận thử nói: “Vậy ký chủ, cô có nguyện ý làm lại nhiệm vụ lần nữa hay không?”
Thời An ngay cả một giây cũng không do dự, nói: “Không muốn.”
Hệ thống nóng nảy: “Vì sao chứ. Vừa rồi không phải cô còn đồng ý nói chuyện giúp hắn hay sao? Hơn nữa, hắn để ý cô như vậy, nhất định sẽ đồng ý thay đổi tốt hơn.”
Thời An rũ mắt, kéo tay áo lên, lộ ra vết bầm tím ở cổ tay, hỏi: “Đây là để ý mà cậu nói?”
Hệ thống không nói lên lời: “……”
Thời An nhìn chằm chằm vết bầm trong một giây, mím môi, kéo mạnh tay áo mình xuống, nhắm mắt không nhìn nữa.
Nàng uống một ngụm trà ấm, lấy lại bình tĩnh, nói: “Cái mà cậu gọi là thay đổi tốt hơn. Kỳ thật chính là bảo hắn giao lại binh quyền. Nếu 5 năm này thay đổi như cậu nói, hắn gây thù chuốc oán với rất nhiều người, vậy giao quyền ra thì khác gì giao mạng đâu? Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không buông bỏ quyền lực.”
Hệ thống không nghe hiểu những điều loanh quanh lòng vòng này. Nó có chút ấm ức, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng, nhưng mà cô thì khác……”
Nhưng nó nói câu này quá nhỏ, Thời An không nghe được.
Thấy Thời An hạ quyết tâm nhất định không chịu làm nhiệm vụ nữa. Thậm chí không muốn nhận từng biết nhau nữa, chỉ muốn ăn uống chơi bời trong trò chơi. Chờ đến khi khoang trò chơi được khôi phục, hệ thống xoay người một cái, tự tắt đi.
===
Tên truyện: Sau khi bị nam chính truyện thế thân yêu thầm
Tác giả: Thanh Nhung
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Tu chân , Ngọt sủng , Song hướng yêu thầm , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
Du Đào có một tiểu sư huynh, nàng yêu thầm hắn đã lâu.
Tiểu sư huynh Úc Ly thanh lãnh như ngọc, đối với người khác đều xa cách lãnh đạm, không đáng để ý tới, thế nhưng với người mới vào tông môn như nàng thì lại dịu dàng săn sóc, quan tâm nhiều hơn, cái này người ta gọi là tiêu chuẩn kép.
Người trong đầu chỉ có yêu đương - Du Đào điên cuồng động tâm: Này còn không phải là lưỡng tình tương duyệt, hai bên cùng hướng đến tình yêu sao!
Mãi đến ngày nọ nàng bỗng nhiên biết được, bản thân lại là thế thân của nữ chính trong một quyển tu chân ngược luyến, mà nam chính chính là Úc Ly. Tiểu sư huynh đối tốt với nàng chẳng qua là vì nàng có vài phần tương tự với nữ chính mà thôi.
Vào ban đêm, Du Đào uống rượu say, tức giận đến mắng hắn là đồ tồi suốt cả một đêm, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng hạ quyết tâm khóa chặt trái tim chỉ biết yêu đương kia, không gặp Úc Ly nữa.
Cứ như vậy trốn tránh mấy tháng, nàng bị Úc Ly chặn ở cửa.
Mặt mày thiếu niên ủ rũ đi theo phía sau nàng, giống như mèo nhỏ bị vứt bỏ. Ngón tay khớp xương rõ ràng gắt gao nắm chặt cổ tay của nàng, không để nàng rời đi, một câu cũng không nói, chỉ lôi kéo nàng không buông.
Du Đào tránh thoát không thoát, cố ý âm dương quái khí: “Tiểu sư huynh, vì sao huynh lại tới tìm ta, bức họa cất giấu trong phòng huỳnh rốt cuộc là ai, không thể nào, không phải là ta đấy chứ?”
Vừa dứt lời, vành tai trắng nõn của thiếu niên thanh lãnh đỏ ửng lên trong nháy mắt, giọng điệu cứng đờ.