Sau Khi Vai Ác Hắc Hoá, Ta Thảm Rồi

Chương 36: Thế tử ôn bác hầu, tiêu lăng viên



Ngày đó động tĩnh quá lớn không thể che giấu được. Nhưng chuyện của Nhiếp Chính Vương cũng không có ai dám đích thân thảo luận trước mặt hắn.

Ngày hôm sau, sau khi thỉnh an, lão tổ tông cố ý giữ Tiêu phu nhân lại, thương nghị nói: “Vẫn nên tổ chức bữa tiệc càng sớm càng tốt. Cũng để cho mọi người biết tam cô nương nhà chúng ta đã trở lại. Chuyện này nhất định không thể có lần sau.”

Mặc dù là do Ninh Khang Vương nhận sai người trước. Lúc ấy, Thẩm Thời Hàn cũng bởi vì che chở muội muội nhưng trên đường lại động đao với người nhà thiên tử, ngang nhiên coi thường hoàng quyền. Nếu Ninh Khang Vương thật sự tính toán thì sẽ không dễ giải quyết như vậy.

Vì thế, ngày tổ chức yến tiệc được quyết định vào một ngày tốt gần nhất.

***

Hai ngày sau, Thẩm Thời Hàn đang làm nhiệm vụ.

Chuyện đầu tiên sau khi trở về nhà chính là chạy đến sân của muội muội. Sau khi vào trong phòng thì rót một chén trà lạnh, uống hết hai chén mới ngồi xuống, tức giận nói: “Đồ vô sỉ, khinh người quá đáng!”

Thời An bị động tác liên tiếp của hắn làm cho không hiểu gì cả, tò mò hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

Thẩm Thời Hàn đập mạnh chén trà xuống bàn, nói: “Tiểu tử kia thật sự nhận sai người! Mấy ngày trước có người không biết dẫn từ đâu về một cô nương, lớn lên giống muội như đúc.”

Thẩm Thời Hàn nói xong lại rót cho bản thân một chén nước lạnh, uống một hơi hết mới cảm thấy cơn tức giận trong lòng giảm xuống một nửa. Hắn quay đầu nói Thời An: “Ta cố ý cho người hỏi thăm. Cô nương kia họ An, khó trách ngày ấy hắn ngăn cản muội, gọi muội là An An.”

Hắn nói: “Thật buồn cười. Một người tùy tiện ở địa phương nào đến sao có thể so sánh được với cô nương tướng phủ chúng ta chứ?”

Thẩm Thời Hàn nói chuyện không ngừng một lúc. Khi liếc mắt sang bên cạnh mới phát hiện biểu cảm trên mặt muội muội hoàn toàn không đúng.(TN x T Y T)

Không biết vì sao, sau gáy hắn có một tia ớn lạnh không hiểu nổi. Hắn không khỏi tự giác nhỏ giọng nói: “Muội… muội muội?”

Thời An khẽ rũ xuống hàng mi dài, giọng nói có chút lạnh lùng: “Giống nhau như đúc sao?”

Thẩm Thời Hàn không tận mắt nhìn thấy, sao biết được có phải giống nhau như đúc hay không.

Hắn gật đầu không chút do dự, lại nói thêm vài câu. Trọng điểm chính là con người Ninh Khang Vương rất không đáng tin cậy, cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài tốt. Cuối cùng hắn xoa gáy rời đi.

Thời An tiễn người đại ca hời này trở về. Vừa ngồi xuống thì hệ thống xông ra. Nó dường như cuối cùng cũng bắt được chứng cứ Thời An khẩu thị tâm phi, hưng phấn hỏi: “Có phải cô tức giận rồi không?”

Hệ thống tràn đầy hưng phấn, đỏ bừng mặt, phảng phất vừa nuốt một cân lão bạch can: “Có phải cô định chạy tới nói cho hắn biết đó chính là hàng giả đúng không?”

(Lão bạch can: là một loại rượu nổi tiếng lâu đời của Trung Quốc. Nó phát triển mạnh mẽ từ thời nhà Hán, hưng thịnh vào đời nhà Đường và chính thức được đặt tên vào thời nhà Minh).

Nó xoa eo —— Nếu hệ thống có eo, nó chỉ lên trời, nói: “Ha ha! Tôi đã biết không ai chịu đựng được sự tồn tại của một người lớn lên giống hệt mình mà!”

Thời An sau khi nghe nó phát biểu hăng hái một hồi thì cảm giác không vui vừa rồi cũng biến mất. Nàng cầm một quyển thoại bản trên giá sách xuống, chống cằm lật xem.

Hệ thống nhớ ăn không nhớ đánh, cuối cùng phát hiện cũng không thích hợp, lại sửng sốt: “Sao cô không tức giận?”

Thời An nói đương nhiên: “Tôi không muốn thừa nhận, đâm lao phải theo lao, không phải vừa đúng lúc sao.”

Hệ thống gần như không thể tức giận nổi, gầm lên ở trong lòng: Đây đâu phải cái gì đâm lao phải theo lao. Mục Trì Thanh có thể nhận sai người sao. Nó cũng không phải chưa từng thử bao giờ. Mỗi lần hắn đều chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra!

Mỗi một lần đấy!!

Nhưng nó không dám nói điều này trước mặt Thời An. Vì vậy, nó chỉ đành phải nín thở nói với chính mình.

Nhưng cố tình vào lúc này, Thời An còn hỏi nó: “Bao lâu mới có thể giải trừ virus xong?”

Quá đáng, quả thực có lòng muốn giết người mà!

Hệ thống rầu rĩ nói: “Còn phải chờ một thời gian nữa.”

***

Ngày mồng mười tháng giêng, tướng phủ mở tiệc.

Yên Thúy bận rộn từ lúc trời còn chưa sáng. Hôm nay là ngày trọng đại của cô nương. Những người được mời đều là những người thân và bạn bè có quan hệ tốt, cũng có không ít người là cấp dưới của tướng phủ, cũng không thể qua loa.

Thời An ngáp nhẹ một cái, vẻ mặt buồn ngủ, hai mắt vẫn còn đẫm lệ. Tối hôm qua, nàng không ngủ ngon. Hôm nay lại phải dậy sớm. Cũng may, có Yên Thúy chải đầu, buộc tóc cho nàng. Nàng ngồi trước bàn trang điểm tranh thủ chợp mắt một lát, mới tỉnh táo được một chút.

Nàng nhìn thấy trên bàn trang điểm có một tờ danh sách, nhớ rõ hôm qua còn không có: “Thúy nhi, đây là cái gì?”

Yên Thúy cười khanh khách nói: “Đây là danh sách khách mời hôm nay. Phu nhân nói để ngài nhìn trước cho quen mắt. Cô nương tùy tiện nhìn một chút là được. Đến lúc đó không nhận ra cũng không sao.”

Thời An gật đầu, kéo vải lụa buộc danh sách ra. Vừa mở ra trang thứ nhất, đã nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên đó —— Mục Trì Thanh, phủ Ninh Khang Vương.

Phủ Ninh Khang Vương phủ và tướng phủ ngày thường gần như không lui tới. Theo lý thuyết thì sẽ không có tên trong danh sách khách mời. Nhưng bởi vì chuyện xảy ra trước đó cho nên Thẩm gia cố ý thêm tên Mục Trì Thanh vào danh sách.

Thời An nhớ tới mấy ngày trước, lão tổ tông cố ý gọi nàng đến hỏi ấn tượng của nàng với Nhiếp Chính Vương như thế nào. Lúc ấy nàng trả lời vô cùng quy củ. Nếu lúc ấy, nàng biểu hiện ra sự sợ hãi hay ghét bỏ, có lẽ tên của Mục Trì Thanh sẽ không có ở trong danh sách khách mời.

Yên Thúy thấy nàng nhìn mình chằm chằm một lúc: “Cô nương yên tâm. Yến tiệc hôm nay ở tướng phủ chúng ta Ninh Khang Vương nhất định cũng làm theo lễ nghĩa thôi.”

Thời An không để ý ừ một tiếng, lật đến trang đầu tiên, nhìn tiếp danh sách. Trong danh sách cố ý viết tên tiểu bối mỗi gia tộc, có lẽ là hy vọng nàng sẽ quen thuộc hơn.

Nàng không khỏi nhớ đến thân phận của mình —— tam cô nương tướng phủ, Thẩm Thời An, 18 tuổi, đẹp như đào mận, đúng thời thanh xuân niên thiếu.

Nàng khẽ liếc nhìn trong gương đồng, dung mạo thiếu nữ như hoa, nở nụ cười ngọt ngào.

Cách thời gian bắt đầu yến tiệc còn một chút thời gian, Thẩm An bị Thẩm Tương và Tiêu phu nhân dẫn đi một vòng chào hỏi các vị trưởng bối, nhận người thân, coi như là chứng thực thân phận của nàng.

Tiêu phu nhân lo lắng nhiều người nữ nhi sẽ không thoải mái nên cũng không giữ nàng quá lâu. Sau khi chào hỏi một vòng thì gọi Thẩm Thời Hàn tới, cười nói: “Tiểu bối các con thích tán gẫu náo nhiệt, không câu nệ như nơi này. Con dẫn muội muội đi chơi đi, nhớ đừng hồ nháo.”

Thẩm Thời Hàn một mực đồng ý, chờ ra ngoài sảnh, đi đến phía sau nhà thủy tạ, dọc đường thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên cạnh.

Sau vài lần, bị Thời An vừa vặn bắt được: “Tại sao huynh cứ nhìn muội thế?”

Thẩm Thời Hàn thẳng thắn khen ngợi, nói: “Tiểu Bình An, hôm nay muội thật xinh đẹp.”

Thời An ngẩn người. Cho dù nàng bình tĩnh đến đâu cũng không chịu nổi lời nói thẳng thừng như vậy. Đầu óc nàng đơ ra một lúc, thiếu chút nữa cũng thốt ra một câu: Huynh cũng đẹp.

Nhà thuỷ tạ ở phía Nam của tướng phủ. Khi vừa vòng qua hòn non bộ, đến phong đình thì gặp một người.

Đối phương mặc một bộ y phục màu lam, ngọc thụ lâm phong. Đại khái là nghe thấy tiếng bước chân nên quay người lại, đôi mắt tuấn mỹ ôn nhu, như sao trời khi ẩn khi hiện.

Ánh mắt hắn nhìn qua hai người một vòng, bật cười, nói với Thẩm Thời Hàn: “Thẩm Vân Khởi, không phải ngươi vừa chọc tam cô nương tức giận chứ?”

Thời An thế mới biết tên chữ của Thẩm Thời Hàn, nhìn tình hình này có lẽ đối phương cố ý chờ bọn họ ở đây.

Thẩm Thời Hàn lẩm bẩm câu: nào có, xoay người giới thiệu cho Thời An: “Thế tử Ôn Bác Hầu, Tiêu Lăng Viên.”

Thời An nghe vậy, không khỏi nhìn hắn thêm một cái. Bởi vì tên này nàng đã nghe được từ trong miệng những người nhà họ Thẩm khác. Tiêu, Thẩm là thế giao, từ dòng họ của mẫu thân nàng là có thể biết được. Nhẩm tính, nàng còn phải gọi Tiêu Lăng Viên một tiếng biểu ca.

Về phần vì sao nàng biết điều này. Bởi vì Tiêu Lăng Viên chính là tấm gương con nhà người ta trong mắt lão tổ tông. Nàng nhớ rõ đối phương hẳn là có chức quan, lão tổ tông từng nhắc tới một lần, hiện tại hẳn là nhậm chức Chính Tả Thị Lang Công Bộ.

Tiêu Lăng Viên lễ phép chào hỏi nàng. Sau đó đưa cho nàng một cái hộp hẹp dài, cười ôn hòa, nói: “Quà mừng cho Tam tiểu thư.”

Đây là lần đầu tiên Thời An thấy lễ tiết quy củ như vậy, khó trách lão tổ tông lấy hắn làm tấm gương.

Thẩm Thời Hàn cau mày: “Đừng khách khí với hắn, mau mở ra nhìn thử đi.”

Trong hộp cũng không phải đồ vật đặc biệt quý trọng gì. Chỉ là bút lông sói tốt nhất, đầu bút xinh đẹp, mượt mà, không lẫn màu sắc khác.

“Ta biết ngay ngươi sẽ tặng thứ này mà.” Thẩm Thời Hàn chậc lưỡi, không hài lòng lắm. Hắn và Tiêu Lăng Viên có giao tình rất tốt, lúc nói chuyện cũng không câu nệ, liền nghe hắn nói: “Tặng đồ cho cô nương nhà người ta sao không tặng đồ trang sức, trâm cài tóc hay một vài món đồ chơi nhỏ nhặt khác cũng được?”

Thời An nhìn ca ca mình một cách kỳ lạ, thiếu chút nữa nàng tưởng mình nghe nhầm.

Tiêu Lăng Viên mím môi cười, nói với Thời An: “Đi nhà thuỷ tạ đi.”

Thẩm Thời Hàn: “Này, hai người các ngươi đợi ta với.”

Ba người đi về phía nhà thủy tạ, dần dần có nhiều người hơn. Bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập cùng nhau ném thẻ vào bình rượu, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Thời Chính vừa mới ném xong, đang dựa vào lan can chờ Thẩm Thế Dân ném. Xa xa thoáng nhìn thấy mấy người, hắn ngồi dậy vẫy vẫy tay với Thời An, “Tam tỷ tỷ, lại đây!”

Hắn vừa nói xong, ánh mắt những người khác đều tập chung về nơi này. Thời An đành phải trưng ra một gương mặt tươi cười tiêu chuẩn. Nàng được chào đón nhiệt tình một đường, khuôn mặt cười gần như đóng băng.

Ở phía sau, Tiêu Lăng Viên thấy nàng lặng lẽ xoa mặt, cười lên tiếng: “Đại ca muội trước kia cũng từng như vậy.”

Sau khi kết thúc mấy vòng ném thẻ vào bình rượu, không ngoài dự đoán, Thời An thua mấy viên hạt đậu vàng.