Lúc đó, trên mặt Trì Kính Dao ửng đỏ rất bất thường, cổ và mặt còn nổi lên những nốt đỏ mờ mờ.
Bùi Dã thậm chí có thể lờ mờ đoán được hô hấp của đối phương nhanh hơn bình thường rất nhiều, có vẻ không thông thuận.
Nhưng trong lúc phát sinh hết thảy mọi chuyện đó, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Trì Kính Dao đã té xỉu.
Khi sự việc xảy ra, trong đầu Bùi Dã nhanh chóng hiện lên suy nghĩ: Có lẽ vì lúc nãy hoàng đế có hỏi Trì Kính Dao về chuyện của chất tử Trần Quốc, hắn đột nhiên hoài nghi đồ ăn của Trì Kính Dao đã bị ai đó động tay động chân.
Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, thời gian ngắn như vậy không ai có đủ khả năng hạ độc vào đồ ăn của cung yến được. Còn hoàng đế thì lại càng không có lí do làm vậy, Trì Kính Dao cũng chỉ là một quân y nho nhỏ, không phạm phải sai lầm nào cũng không có gì đáng để kiêng dè.
Trên bàn tiệc xảy ra chuyện này, người ở đây gần như đều sợ quá mức, may là theo lời Bùi Dã nói hẳn là trong đồ ăn không bị ai đó động tay vào. Dù có như vậy, mọi người cũng không có tâm trạng tiếp tục dùng cơm được.
Theo quy định, xảy ra chuyện như này, trước khi không biết rõ được nguyên nhân, ai cũng không thể tự ý rời đi.
Cho nên hoàng đế liền sai cung nhân đưa người đi đợi trước, đợi sau khi sự việc sáng tỏ thì tính sau.
Cùng lúc đó, hoàng đế cũng sai người gấp rút tới viện Thái Y.
Trong điện phụ, nốt đỏ trên người Trì Kính Dao ngày càng nhiều, người đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Bùi Dã căng thẳng mà không dám thở mạnh, nhưng Trì Kính Dao lại không có dấu hiệu tỉnh lại. Không chỉ như thế, hiện giờ hô hấp của thiếu niên dường như ngày càng khó khăn hơn, như sắp thở không nổi nữa rồi.
Từ lúc hắn quen biết Trì Kính Dao, chưa bao giờ sợ hãi như hiện tại, gần như hắn có thể cảm giác được thiếu niên đang dần rời xa hắn. Loại cảm giác này thậm chí còn khiến hắn tuyệt vọng hơn khi nghe "tin báo tử" của đối phương lúc trước, vì lúc đó hắn còn một tia hy vọng, có thể lựa chọn không tin, nhưng giờ đây sinh mạng của đối phương đang dần trôi đi ngay trước mắt hắn. . . . . .
Lí thái y nghe vậy gật gật đầu, nói: "Xem ra thuốc này rất đúng bệnh."
Ông dứt lời nói với Chương đại phu: "Chương đại phu thử tới bắt mạch cho hắn xem, có đỡ hơn vừa nãy không?"
Vì Lí thái y tới muộn nên ông không biết mạch tượng trước đó của Trì Kính Dao thế nào.
Chương đại phu tiến tới bắt mạch một lúc cho Trì Kính Dao, vội đáp: "Quả thật tốt hơn nhiều, hô hấp hình như cũng ổn định hơn không ít."
Lúc nãy Bùi Dã quá lo lắng nên không chú ý, lúc này nghe đối phương nói vậy mới phát hiện hô hấp của người trong lòng hình như đã khôi phục không ít.
Hoàng đế bất đắc dĩ nói: "Người lớn kẻ nhỏ không ai khiến ta bớt lo, còn cả công tử kia nhà ngươi nữa, sao cũng không dám dẫn tới đây cho trầm nhìn một cái? Nữ nhi bảo bối của trẫm còn không xứng với con trai của ngươi sao?"
"Là tiểu tử thối nhà thần quá ngu ngốc, không xứng với công chúa điện hạ, thần không dám để hắn gây phiền toái cho bệ hạ." Dương Thành cười xòa nói.
"Nữ nhi của trầm quốc sắc thiên hương, không lo không tìm được lang quân tốt." Hoàng đế nghĩ nghĩ, nói: "Trẫm thấy Bùi Dã không tồi."
"Ý của bệ hạ là không cho ta lắm miệng trước mặt các ngươi, cho nên việc này chỉ ngươi biết là được, chớ đừng để bệ hạ biết ta đã nói cho ngươi. Tốt nhất cũng đừng nói cho Trì đại phu, nếu hắn đã biết, tất nhiên sẽ không che giấu được nữa." Dương Thành nói: "Ngươi chỉ cần dặn hắn đừng khi quân, cứ một mức theo ý của bệ hạ là được."
Dương Thành đi rồi, Bùi Dã ở bên ngoài bình tĩnh lại rồi mới vào phòng.
Mọi chuyện xảy ra đều vượt quá tầm tay của hắn, cũng mau hoàng đế không định truy cứu.
Nhưng hắn cũng biết đại lý gần vua như gần cọp, cho nên trừ khi có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này, an toàn rời khỏi kinh thành, nếu không trái tim của hắn rất khó để thả lỏng được.
Trong phòng, Trì Kính Dao bọc chăn ngồi trên giường, nhìn qua đã khôi phục không ít.
Bùi Dã đi tới ngồi xuống cạnh giường, duỗi tay xoa hở lên nốt đỏ trên mặt cậu một chút, hỏi: "Phải bôi thuốc không?"
"Không cần, không chạm vào thì sẽ mất nhanh thôi." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy liền đáp lời, không nói gì nữa, chỉ ngồi trên giường nhìn Trì Kính Dao.
"Nhị ca." Trì Kính Dao có thể cảm nhận được hình như hắn vẫn còn lo lắng, liền an ủi: "Ta đã không sao rồi."
"Ừm." Bùi Dã nắm lấy tay cậu nói: "Đệ cho mấy viên thuốc kia vào túi tiền của ta đi."
Trì Kính Dao ngẩn ra, lập tức hiểu được ý của Bùi Dã, đổi mấy viên thuốc cho vào túi tiền của Bùi Dã.
Lúc này cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, rất nhiều ký ức đã xuất hiện trong đầu, nhớ tới dáng vẻ hoảng hốt của Bùi Dã trước khi cậu hôn mê, trong lòng Trì Kính Dao vẫn hơi đau.
"Nhị ca, thật ra tối nay chúng ta cũng coi như là nhờ họa được phúc đấy!" Trì Kính Dao muốn làm dịu bầu không khí một chút, liền giả vờ cười thản nhiên nói: "Nếu ta không phát bệnh đúng lúc, nói không chừng bệ hạ đã ban hôn cho huynh rồi."
Hắn nhớ mang máng, trước khi thành thân Trì Kính Dao vì để tránh bị ban hôn đã nghĩ ra một đống cách, trong đó có một cách là ăn trứng trong cung yến. Nghĩ tới chuyện tối nay có thể là do Trì Kính Dao cố ý, hắn liền hận không thể xử lý người một trận, nhưng trên mặt đối phương lại vẫn còn bệnh, nhìn thấy là lại xót, hắn không thể không thấy đau lòng.
Trì Kính Dao nghe Bùi Dã gọi tên đầy đủ của cậu, không hiểu sao cảm thấy hơi căng thẳng, vội nói: "Ta không cố ý đâu, ta không biết trong đồ ăn có trứng. Hơn nữa, cho dù ta muốn ăn, cũng không có ăn nhiều như vậy chứ, tối nay nếu huynh không tìm được viên thuốc kia, nói không chừng ta đã mất mạng rồi."
"Đệ không gạt ta?" Bùi Dã hỏi.
"Không có." Trì Kính Dao kéo tay Bùi Dã nói: "Sao ta có thể nỡ hù dọa huynh như thế được?"