Về chuyện xưng hô của Trì Kính Dao, trước đây thật ra Bùi Dã đã không chỉ suy nghĩ một lần.
Chẳng qua hắn càng nghĩ lại càng không tìm được xưng hô vừa ý.
Hắn và Trì Kính Dao quen biết từ khi còn nhỏ, lúc đầu vì không biết Trì Kính Dao sẽ ở trong nhà hắn bao lâu, cũng không biết đối phương có thật sự trở thành người nhà của mình không, cho nên vào thời điểm đó hắn vẫn chưa nghĩ cho đối phương một cái xưng hô.
Sau đó, Bùi Dã dần tiếp nhận Trì Kính Dao là một thành viên trong nhà.
Nhưng lúc đó vật nhỏ kém hắn vài tuổi, xét về vai vế thì hắn phải gọi là tiểu tẩu tẩu, tất nhiên hắn sẽ nghĩ mọi cách để không gọi. Cho nên trong một khoảng thời gian dài, Bùi Dã đã từ chối cho Trì Kính Dao xưng hô nào đó.
Sau đó nữa, hai người dần trưởng thành, Bùi Dã cũng quen với cách chung sống không có xưng hô thế này.
Trì Kính Dao vẫn gọi hắn là nhị ca, hắn liền cam chịu đối xử với đối phương như muội muội, sau khi đã biết Trì Kính Dao là nam hài, muội muội liền thành đệ đệ.
Lại sau đó. . . . . . Trì Kính Dao trở thành thiếu niên.
Bùi Dã lại sinh ra tâm tư khác với cậu, lúc này cũng không thể coi là đệ đệ nữa.
Hiện giờ, hắn là gia quyến được Trì Kính Dao "cưới" về nhà.
Nếu xét theo hướng đó, hắn phải gọi Trì Kính Dao là "phu quân".
Nhưng hắn không dám gọi như vậy, sợ thiếu niên lại nhớ tới lần nói dối "động phòng" ngày đó, sẽ cảm thấy hắn đang trêu đùa mình.
Đêm đó, Bùi Dã suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra xưng hô nào hay.
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, cúi đầu nhìn qua bữa sáng trên bàn, phát hiện có hơi quen mắt.
"Mì rau thịt xé." Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã: "Nhị ca, đây là huynh nấu sao?"
"Ừm." Bùi Dã lên tiếng: "Đồ ăn của bọn họ đã làm xong rồi, ta không quan sát nên lo lắng, liền tự nấu cho đệ một phần." Qua chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, cho nên cũng không dám qua loa với những thứ Trì Kính Dao cho vào miệng.
Trì Kính Dao nghe mà ấm lòng, nhịn không được tiến tới hôn lên mặt Bùi Dã một cái.
Bùi Dã không nói gì, nhưng ý cười nơi đáy mắt cả ngày không thấy rút bớt.
Sau bữa sáng, Bùi Dã kiểm tra cho Trì Kính Dao một lần, phát hiện nốt đỏ trên người cậu gần như đã mất hết.
Chỉ có một chỗ trên cổ tối qua hắn không cẩn thận cào ra, cho nên có hơi đỏ.
Nếu hoàng đế nói không cho Dương Thành lắm chuyện, bọn họ cứ giả như không biết mới là lựa chọn tốt nhất.
Tối qua Bùi Dã đã cẩn thận suy xét về tâm tư của hoàng đế, biết tối đó đối phương không vạch trần chuyện này, khả năng là không muốn tiếp tục truy cứu. Nếu hoàng đế thật sự tức giận, không cần thiết phải cho hai người bọn họ đi tới viện tử phía đông ngoại thành theo hầu.
Nhưng không truy cứu, cũng không có nghĩa là trong lòng không có khúc mắc.
Dù sao phần lớn những người nắm quyền đều có ham muốn kiểm soát rất mạnh, Bùi Dã và Trì Kính Da đã lén thành hôn trước, giống như không cho hoàng đế có cơ hội "động tay động chân" vào hôn sự của bọn họ, cho nên Bùi Dã cảm thấy hoàng đế ít nhiều cũng thấy hơi không vui, chẳng qua không tới mức tức giận mà thôi.
Lần này để bọn họ theo hầu, xem như hoàng đế đang cho họ một cơ hội.
Nếu có thể làm hoàng đế vui vẻ, việc này cũng coi như khép lại, nếu không thì khó mà nói được.
"Mấy ngày nữa bệ hạ muốn đi tới viện tử phía đông ngoại thành ngắm cảnh, có thể sẽ gọi chúng ta đi cùng." Bùi Dã nói.
"Hả?" Trì Kính Dao hoảng sợ, hỏi: "Sao lại dẫn chúng ta theo?"
Bùi Dã sợ cậu lo lắng, vội nói: "Đây là lệ thường, năm ngoái bệ hạ đi tới viện tử ngắm cảnh hoặc thu săn, sẽ dẫn theo mấy tướng lãnh theo hầu, năm nay vừa mới chọn chúng ta mà thôi, hẳn là vẫn còn người khác đi cùng nữa."
Trì Kính Dao nghe vậy thoáng yên tâm hơn, lại hỏi: "Chúng ta đi làm gì?"
"Có lẽ chỉ để bồi bệ hạ uống trà, ngắm cảnh, dùng bữa." Bùi Dã nói: "Đệ không cần lo lắng, không cần giấu giếm gì, cứ dựa theo tình hình mà nói là được."
"Vậy nếu ngài ấy hỏi về hôn sự của ta thì sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Vậy đệ cũng dựa theo tình hình mà nói, đừng khi quân." Bùi Dã nói: "Nhưng có lẽ ngài ấy sẽ không hỏi quá chi tiết đâu."
Trì Kính Dao nghĩ thấy cũng đúng, một vị hoàng đế, còn là một đại thúc trung niên chín chắn, sẽ không đến mức cứ hỏi mãi chuyện phu thê của cậu đâu nhỉ? Chỉ cần hoàng đế không hỏi người cậu cưới tên là gì, việc này sẽ không ảnh hưởng tới Bùi Dã.
Nghĩ vậy, trong lòng cậu cũng không lo lắng như trước nữa.
Lại qua ba ngày sau, trong cung có người tới hỏi tình trạng của Trì Kính Dao, lần này còn có Lí thái y của viện Thái Y đi cùng.
Trì Kính Dao nhìn thấy ông đích thân tới trạm dịch bắt mạch cho mình, có hơi ngại ngùng.
Trì Kính Dao mở ra xem, liền thấy đó là một phần công văn có ngự phê.
"Có thứ này, sau này chỉ cần ở trong Đại Du, bất kể là ai cũng không dám làm khó dễ các ngươi." Lí thái y nói.
Trì Kính Dao nghe vậy vội cung kính tạ ơn ông, sau đó lại lấy ra một viên thuốc kháng dị ứng đưa cho đối phương.
"Viên thuốc này thật sự có công hiệu sao?" Lí thái y hỏi.
"Vâng." Trì Kính Dao nói: "Nhưng thuốc này luyện chế không dễ, giờ ta cũng chưa có phương thuốc hoàn thiện."
Lí thái y nghe vậy gật gật đầu, nói: "Lão phu có thể đem viên thuốc này đi không?"
"Lí thái y xin cứ tự nhiên." Trì Kính Dao vội đáp: "Nếu ngài có thể tìm ra được phương thuốc của viên thuốc này, viên Thái Y có thể tự luyến chế rộng rãi."
Vì thuốc kháng dị ứng này không cần dùng tới nhiều, cho nên Trì Kính Dao cũng không gấp gáp nghiên cứu phương pháp luyện chế nó.
Nếu Lí thái y có thể tìm ra được phương pháp luyện chế của viên thuốc này, cũng không phải là chuyện không tốt.
Ngày hôm đó, Lí thái y lại trao đổi với Trì Kính Dao hồi lâu, qua giữa trưa mới hồi cung phục mệnh.
Hoàng đế biết bệnh của Trì Kính Dao đã khỏi hoàn toàn, ngày hôm sau liền phái xe ngựa tới đón bọn cậu tới viện tử phía đông ngoại thành.
Trì Kính Dao và Bùi Dã ngồi trong xe ngựa, mới đầu còn hơi bất an, sau đó cũng dần thả lỏng hơn.
Cảnh thu ngoại thành cực kỳ đẹp, dọc đường đi cậu vẫn luôn ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Viện tử phía đông ngoại thành này là lâm viên hoàng thất, bình thường vẫn luôn được trông coi. Cho dù hoàng đế một năm không tới được mấy lần, nhưng mọi thứ ở đây đều gọn gàng ngăn nắp như trước, cảnh sắc cũng cực kỳ đẹp mắt.
Sau khi mọi người đã tới viện tử, cung nhân theo hầu lần lượt dẫn bọn họ tới chỗ ở.
Trì Kính Dao và Bùi Dã được đưa tới một tiểu viên cực kỳ trang nhã, mặc dù không lớn nhưng rất tinh xảo, trong viện thậm chí còn có phòng bếp và phòng tắm riêng biệt.
"Đi một đường mệt mỏi, xin Bùi tướng quân và Trì đại phu tắm rửa thay y phục trước, lát nữa bệ hạ sẽ mời hai vị tới phẩm trà." Cung nhân theo hầu nói.
Bùi Dã nghe vậy vội gật gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho Bùi Thanh, Bùi Thanh liền tự mình tiễn người ra ngoài, còn thưởng cho đối phương một thỏi bạc.
"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao nhìn cảnh sắc bên ngoài, lại nhìn bộ y phục mà cung nhân kia đã chuẩn bị trước, nói với Bùi Dã: "Giờ thì ta đã tin bệ hạ triệu chúng ta tới đây quả thật là ngắm cảnh, không phải vì chuyện khác."
"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, cũng không nói gì thêm.
Hai người cùng đi vào phòng tắm tắm rửa, thay y phục mới mà cung nhân đã chuẩn bị.
Không bao lâu sau, liền có cung nhân tới truyền lời, hoàng đế mời họ đi phẩm trà.
Chỗ phẩm trà là một cái đình giữa viện, hoàng đế đã ngồi đợi trong đình, ở đó còn có hai vị võ tướng, là Du tướng quân và một vị tướng quân khác họ Trịnh của doanh trại Trung Đô.
"Các ngươi đã quen biết, không cần phải đa lễ, cứ tự nhiên một chút." Hoàng đế nói với hai người.
Bùi Dã và Trì Kính Dao vội hành lễ, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
"Vừa nãy trẫm và hai vị tướng quân đang tán gẫu về Trì đại phu đấy." Hoàng đế cười nói.
Trì Kính Dao nghe vậy cười gượng hai tiếng, vẫn không biết trả lời thế nào.
Lời này của hoàng đế rõ ràng đang nói cậu thành thân sớm, nhưng cậu lại không biết dụng ý của đối phương khi nói như vậy.
Bầu không khí nhất thời hơi xấu hổ, Du tướng quân bên cạnh thấy thế vội nói: "Chuyện thành thân sớm hay muộn không quan trong, quan trọng là cưới người nào."
"Có lý." Hoàng đế gật gật đầu, hỏi Trì Kính Dao: "Phu nhân trong nhà Trì đại phu chắc là vị mỹ nhân tuyệt sắc nhỉ?"
Trì Kính Dao nghe vậy hai tai không khỏi đỏ lên, vội nói: "Bẩm bệ hạ, bộ dạng của người đó quả thật rất đẹp, coi như là. . . . . mỹ nhân đi."
Mọi người ở đây nghe vậy không khỏi cười ha ha, trong tiếng cười còn có vẻ trêu chọc.
"Cho nên Trì đại phu do phu nhân trong nhà xinh đẹp nên mới cưới hả?" Trịnh tướng quân hỏi.
"Không phải như vậy." Trì Kính Dao nói: "Người đó không chỉ đẹp, cư xử cũng vô cùng tốt. . . . . . biết nóng biết lạnh, lại nhiệt tình với ta, là người tốt nhất trên đời trong lòng của ta, cho dù bây giờ ta không thành hôn với người đó, sau này vẫn sẽ chọn người đó thôi. Cho nên không thể nói là sớm hay muộn, đều như nhau cả thôi."
Sau khi phẩm trà xong, hoàng đế nói hơi mệt, liền muốn đi về nghỉ ngơi một lúc.
Trì Kính Dao cũng đi theo Bùi Dã về lại chỗ ở, đợi tới tối lại đi dùng bữa cùng hoàng đế.
"Nhị ca. . . . . Ta đột nhiên nhận ra, sao Du tướng quân và Trịnh tướng quân không ở cùng một chỗ với chúng ta?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Ngài ấy sẽ không nghi ngờ quan hệ của chúng ta chứ?"
"Ta thấy hình như ngài ấy rất vui, nghĩ nếu ngài ấy ban cho thì uống nhiều mấy chén làm ngài ấy cao hứng." Trì Kính Dao nói: "Hơn nữa ta nếm thử thấy rượu kia rất nhạt, huynh xem ta uống ba chén rồi cũng không say."
Bùi Dã gật đầu, nói: "Đệ là một đại phu, chẳng lẽ lúc uống không nhận ra trong rượu có vấn đề gì sao?"
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, đầu nổ oàng một tiếng, nhất thời không biết phải phản ứng gì.