Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 23: Chó hư đốn



Editor: tè ré re

---

"Bang!"

Khẩu súng trấn áp trong tay giáo viên y tế bắn ra, đầu kim nhỏ xíu sắc bén trong nháy mắt xuyên qua làn da mỏng manh của Lê Thầm, dịch thuốc chứa trong đó tiêm vào mạch máu, đôi mắt Lê Thầm trong nháy mắt tối sầm, sự hưng phấn không thể kiểm soát trên khuôn mặt kia cũng biến mất hoàn toàn.

Sau đó, cơ thể đang đè trên người Thời Tễ rung chuyển, giây tiếp theo, cậu rơi thẳng vào ngực Thời Tễ.

Khi Lê Thầm ngã xuống, tất cả mọi người có mặt đều ăn ý mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, toàn trường im lặng trong vài giây, cuối cùng, hiệu trưởng hét lên "Đi xem đi" với giọng nói run rẩy, và các giáo viên mặc đồ bảo hộ vây quanh ông ta đã thận trọng bước về phía trước.

Đầu tiên, họ kiểm tra ý thức của Lê Thầm, sau khi xác nhận đối phương đã bất tỉnh, họ nắm lấy hai cánh tay của Lê Thầm đỡ cậu lên, sau đó hiệu trưởng chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Thời Tễ, sau khi nhìn thấy cổ sau ghê người của Thời Tễ, ông ta sợ hãi nuốt khan.

"Mau khám cho Thời tiên sinh mau!" ông ta gọi các giáo viên bên cạnh, một giáo viên cầm hộp sơ cứu chạy tới, lấy ra một chai cồn khử trùng và một cuộn băng lớn trong hộp.

"Không sao." Thời Tễ theo bản năng mở miệng, mới nói có hai chữ đối phương đã cầm miếng bông có thuốc khử trùng chạm vào vết thương.

Cơn đau đớn làm trán Thời Tễ nhảy thình thịch, hắn thật sự không ngờ Lê Thầm lại hạ khẩu tàn nhẫn như vậy.

Thằng nhóc này là chó sao?

Thời Tễ nhịn không được mà nghĩ.

Trên sân trường hỗn loạn, vết thương của Dương Hưng rất nghiêm trọng, một số giáo viên đã vây quanh để cấp cứu cho hắn, để ngăn chặn Lê Thầm đột nhiên tỉnh dậy và mất kiểm soát lần nữa, các giáo viên còn lại đã trực tiếp cố định tay chân của cậu lên cáng, ngoài ra, Lê Thầm thậm chí còn được mang lên một vật dụng chống cắn (1).

(1) kiểu vầy nè mấy ní, tui mơi bộ này lắm nên cho phép tui lấy hình minh họa của anh đẹp chai này nha 🥹



Có thể nói Omega đeo thiết bị chống cắn, đây là một hiện tượng chưa từng có, Thời Tễ nhìn chằm chằm Lê Thầm đang bị cố định chặt chẽ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Hắn nhìn Lê Thầm và Dương Hưng lần lượt được khiêng trên cáng, Dương Hưng đã nhặt lại mạng sống nhờ được cấp cứu kịp thời, sau đó hắn ta được đưa đến bệnh viện bằng xe cấp cứu để tiếp tục điều trị.

Hiệu trưởng đỡ Thời Tễ đứng dậy, vốn định đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra nhưng cuối cùng Thời Tễ lại từ chối.

Thời Tễ sờ sờ băng vải trên cổ hắn, giáo viên băng bó cho hắn tựa hồ là muốn bóp hắn đến chết, vết thương nhỏ xíu mà bị quấn tận vài vòng.

Ánh nắng thiêu đốt làn da hơi đẫm mồ hôi của Thời Tễ, trái tim đập dữ dội của hắn nhất thời không thể chậm lại, cảnh tượng vừa xảy ra dường như vẫn còn đọng lại trước mặt, điều này thực sự khiến Thời Tễ có chút sợ hãi.

Những cốt truyện lẽ ra không nên xuất hiện trong nguyên văn, những giả thiết kỳ lạ chưa từng thấy trước đây, không biết từ khi nào, Thời Tễ không chú ý những thứ này dường như đã lặng lẽ trật bánh.

Thời Tễ đột nhiên cảm thấy trước mắt choáng váng, cau mày khuỵu xuống không thể đứng vững, hiệu trưởng bên cạnh nhanh chóng tóm lấy hắn, cố gắng nhấc hắn lên khỏi mặt đất, nhưng ông ta không ngờ có kéo thế nào thì Thời Tễ cũng không hề nhúc nhích.

Bên tai truyền đến một tiếng nổ vang rất nhỏ, mồ hôi lạnh chảy xuống trán Thời Tễ, môi hé mở thở hổn hển, nhưng lồng ngực lại như bị vật gì đè lên khiến Thời Tễ không thể thở được.

Mãi cho đến khi trên trán truyền đến một trận lạnh lẽo, những suy nghĩ hỗn loạn của Thời Tễ mới dần dần tỉnh táo lại, hắn yếu ớt nhướng mi nhìn thấy hiệu trưởng đang lo lắng nhìn mình, bên cạnh là một giáo viên mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng đang cầm túi chườm nước đá nhỏ đặt trên trán của Thời Tễ.

"Thời tiên sinh, ngài bị cảm nắng rồi." Âm thanh của hiệu trưởng truyền đến tai Thời Tễ, rõ ràng ông ta chỉ ở gần đó nhưng không hiểu sao tựa như lại cách một tầng pha lê dày, mông lung không rõ ràng.

Hắn chậm rãi chớp mi: "Lê Thầm đâu?"

"Lê Thầm......?" Hiệu trưởng sửng sốt một chút, sau đó trả lời: "Cậu ấy được đưa đến phòng y tế rồi. Vừa rồi cậu ta được tiêm thuốc ức chế có thành phần gây buồn ngủ nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể nên sẽ tỉnh dậy sớm thôi, Thời tiên sinh đừng lo."

Thời Tễ nghe xong, lông mi hơi cụp xuống.

Theo quy định của trường, Lê Thầm cần được giữ lại trong phòng y tế theo dõi trong vài giờ để đảm bảo cậu sẽ không thực hiện thêm bất kỳ hành vi tấn công nguy hiểm nào trước khi được thả ra.

Quy tắc này rõ ràng được đặt ra cho những Alpha không thể kiểm soát bản thân và trở nên nóng nảy trong kỳ dịch cảm, nhưng không ngờ nó lại được áp dụng cho một Omega, Lê Thầm.

Thời Tễ lảo đảo đứng dậy với sự hỗ trợ của một số giáo viên, những học sinh ban đầu tụ tập quanh sân trường để nghe ngóng đã bị buộc giải tán, nhưng không ai có thể che giấu những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, có lẽ trong vài giờ nữa, sự việc này sẽ được tiết lộ và lan truyền rộng rãi.

Omega đánh bại Alpha chỉ là chuyện nhỏ, nhưng điều mà Thời Tễ sợ chính là để người khác phát hiện ra khía cạnh chưa được biết đến này của Lê Thầm.

"Không ai được phép nhắc đến chuyện ngày hôm nay." Thời Tễ hít một hơi, tuy rằng sắc mặt bây giờ cực kỳ trầm trọng nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Nếu bị tôi bắt được, hậu quả các người cũng biết."

Hiệu trưởng nuốt khan nhanh chóng đồng ý, sau đó chỉ đạo giáo viên y tế giúp Thời Tễ đến phòng y tế nghỉ ngơi.

Lần này Thời Tễ không từ chối nữa, bởi vì hắn không còn sức để nói, ngay cả bước đi cũng loạng choạng.

Phòng y tế nằm rất gần ký túc xá của giáo viên, vừa mở cửa bước vào, chiếc điều hòa bên trong lập tức thổi bay hơi nóng trên cơ thể Thời Tễ, hơi nóng đọng lại trong lỗ chân lông của hắn cũng tiêu tan.

Hắn được đỡ ngồi trên sô pha, vừa ngồi xuống thì trên tay đã có một cốc nước đường, Thời Tễ chưa kịp nhận lấy đã ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa một chiếc lồng sắt chói lóa sáng loáng, trong lồng có một ly nước đường, có một chiếc giường đơn nhỏ, người nằm trên giường chính là Lê Thầm.

Lê Thầm vẫn hôn mê, tứ chi bị trói vào bốn góc của chiếc giường đơn, thiết bị ngăn cắn trên mặt cũng làm bằng sắt, một sợi dây da rộng bằng hai ngón tay buộc vào sau lưng.

Nhìn thế nào cũng có cảm giác rất kỳ lạ.

Thời Tễ đẩy cốc nước đưa cho mình ra, sắc mặt tái nhợt đứng dậy, vừa định bước tới, giáo viên phòng y tế bên cạnh lập tức ngăn cản: "Thời tiên sinh, lúc này tốt nhất là ngài không nên đi qua đó"

Thời Tễ nghe xong liền ngừng động tác, chỉ nói: "Thả hắn ra."

"Cái này..." Giáo viên trong bệnh xá khó xử cau mày, "Thời tiên sinh, chúng tôi còn chưa xác định bạn học này có an toàn hay không. Theo quy định, cậu ấy không thể được thả ra."

"Tôi nói." Thời Tễ ngừng một chút, sau đó quay đầu liếc nhìn giáo viên y tế, ánh mắt sắc bén, "Thả cậu ta ra."

Giọng điệu của hắn không có chỗ cho sự thương lượng, giáo viên ý tế do dự hồi lâu, đành phải làm theo chỉ dẫn, không phải ai cũng có đủ tư cách để gây sự với người đàn ông trước mặt này, cuối cùng giáo viên y tế nghe lời bước tới mở cửa lồng sắt ra.

Sợi xích sắt buộc trên cửa rơi xuống đất, tiếng "cạch cạch" kéo dài mấy giây, Thời Tễ im lặng nhìn những sợi xích sắt chất đống trên mặt đất một lúc, sau đó mới mở cửa bước vào.

Những người còn lại thức thời mà không đi theo, chỉ im lặng đứng bên ngoài, luôn chú ý xem người thanh niên bên trong có đột nhiên tỉnh dậy và tiếp tục phát điên hay không, họ cũng khâm phục lòng dũng cảm không sợ chết của người đàn ông này.

Thời Tễ chậm rãi đi đến bên giường Lê Thầm, cụp mắt nhìn chằm chằm thanh niên nằm trên giường, cậu ta đang ngủ rất yên bình, trên gò má trắng nõn dường như có chút ửng hồng, nếu không phải cậu ta đang đeo một thiết bị ngăn cắn không thuộc giới tính của mình, mọi người ai cũng sẽ lầm tưởng rằng đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Không biết vì sao, vết thương trên cổ lại bắt đầu đau nhức, cảm giác bị kéo giữa da thịt không ngừng nhắc nhở Thời Tễ người trước mặt này nguy hiểm đến mức nào, nhưng Thời Tễ không khỏi cảm thấy đồng cảm với Lê Thầm.

Hắn đưa tay vén mái tóc đen trên trán thiếu niên, để lộ đôi lông mày thanh tú xinh đẹp, bỗng nhiên bên tai Thời Tễ vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống.

Nhiệm vụ của mình lại tới nữa rồi.

[ Đang tải cốt truyện tiếp theo--- ]

[ Tải cốt truyện thành công. ]

[ Nhiệm vụ tiếp theo: Nhân lúc vai chính thụ Lê Thầm hôn mê mà trả thủ hắn. ]

[ Thời gian hoàn thành cốt truyện: trong vòng nửa giờ ]

[ Đang đồng bộ số liệu......số liệu đã được đồng bộ xong. ]

"Trong nguyên văn, nguyên chủ không có làm như vậy với Lê Thầm đúng không?" Thời Tễ nghe xong cẩn thận suy nghĩ, phát hiện có chỗ không đúng, trong lòng hỏi.

[Bởi vì ký chủ can thiệp, cốt truyện ban đầu đã bị chệch hướng 10%, đây là nhiệm vụ mới của hệ thống nhằm sàng lọc lại ký chủ, duy trì cốt truyện. 】

Hệ thống trả lời.

[ Nhiệm vụ này rất đơn giản, ký chủ hẳn là có thể hoàn thành thành công. 】

Cái này mà đơn giản á hả ?!!

Khi Thời Tễ nghe thấy điều này, hắn muốn ngay lập tức phàn nàn có phải hệ thống đang lừa hắn phải không.

[ Nếu ký chủ không biết nên làm như thế nào, hệ thống có thể đưa ra lời nhắc sau: Vì nguyên chủ đối nhân vật chính cừu hận quá cao, cho dù ký chủ có làm gì, cũng sẽ bị đánh giá là trả thù nhân vật chính. 】

[ Nhưng nếu ký chủ thực hiện những hành động sau: ví dụ như bóp cổ nhân vật chính đến chết, đây được coi là một nhiệm vụ bổ sung và sẽ được thưởng điểm hào phóng ~]

Âm thanh hệ thống máy móc khô khốc cứng ngắc cưỡng ép thay đổi cao giọng, nghe đến cực kỳ khó chịu.

Thời Tễ cau mày, làm sao một công dân tốt như hắn lại có thể làm chuyện điên rồ đến mức vi phạm pháp luật như vậy cơ chứ.

[ Vậy, chúc ký chủ may mắn nhé~]

Sau đó, hệ thống tự động đăng xuất.

Khi hệ thống biến mất, Thời Tễ cụp mắt xuống, trầm ngâm một lúc, sau đó đột nhiên quay người nói với giáo viên ở phòng y tế phía sau: "Đưa cho tôi một cây bút."

--

Khi Lê Thầm tỉnh dậy, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn về tây, tàn sắc màu đỏ cam nhuộm đỏ cả một vùng trời rộng lớn, ánh sáng chói mắt từ cửa sổ chiếu vào, rơi xuống giường bệnh gần nhất.

Cậu chống người ngồi dậy, đeo thiết bị chống cắn làm cậu cảm thấy khó chịu, Lê Thầm vặn cổ tay đau nhức, sau đó chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Cửa lồng sắt mở ra, dây trói vẫn còn chất đống trên mặt đất, vết đỏ trên da cổ tay còn chưa kịp tiêu tan cho thấy hắn trước đó đã bị trói.

Bây giờ lại bị mở ra.

Trong lòng Lê Thầm biết rõ ràng, trường học có quy định đối với Alpha mất kiểm soát, học kỳ trước Alpha không khống chế được kỳ dịch cảm của mình đã bị nhốt ở đây, bị giữ sống ba ngày ba đêm.

Theo những gì cậu ta đã làm lúc nãy, lẽ ra cậu phải tuân theo quy tắc này, nhưng ... tại sao bây giờ cậu lại được thả ra?

Lệ Sâm kỳ quái nhíu mày, vừa cau mày lại thì đột nhiên cảm thấy nhức nhối đầu óc trong giây lát.

Cậu nhớ mình đã mất kiểm soát, nhưng cậu không nhớ chính xác mình đã làm gì.

Lê Thầm xoa xoa thái dương cố nhớ lại, xoay người xuống giường, chân vừa chạm đất suýt nữa không nhịn được mà quỳ xuống, Lê Thầm nhanh chóng đưa tay ra đỡ thành giường bên cạnh để vững bước đi của mình.

Sau đó, khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, liền nhìn thấy Thời Tễ cách đó không xa.

Lê Thầm sửng sốt mấy giây, khi tỉnh táo lại, hắn đã vô thức đi tới trước mặt Thời Tễ.

Bóng của chính mình có thể hoàn toàn che phủ hắn, đối phương nằm ở trước mắt hắn không có khả năng tự vệ, mái tóc đen hai bên má trượt xuống, sợi tóc mềm mại lướt qua chóp mũi Thời Tễ khiến hắn có chút ngứa ngáy không nhịn được màu nhíu mày.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nhẵn nhụi, lông mi dài cong nhẹ, giống như một con mèo ragdoll xinh đẹp đang thở dốc ngủ sâu, Lê Thầm đứng trước mặt hắn lâu như vậy hắn cũng không có ý muốn thức dậy.

Những hình ảnh rời rạc trong đầu cậu hầu như không thể ghép lại được với nhau, Lê Thầm mơ hồ nhớ ra rằng Thời Tễ đã ở bên cạnh cậu khi cậu mất kiểm soát.

Một giây tiếp theo, ánh mắt Lê Thầm rơi vào trên chiếc cổ được băng bó của người đàn ông.

Cậu còn cắn Thời Tễ.

Một lần nữa, cậu lại cắn Thời Tễ.

Lê Thầm không biết nên diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào, cậu lặng lẽ giơ ngón tay lên chạm vào miếng băng trên cổ Thời Tễ, khi đầu ngón tay lướt qua, Thời Tễ theo phản xạ lắc đầu hai cái, sau đó rên rỉ lẩm bẩm hai chữ: "Lê Thầm."

Lê Thầm toàn thân run lên, ngón tay lập tức rút lại như bị điện giật, yết hầu cậu căng thẳng cuộn lên hạ xuống, cẩn thận ngước mắt lên, nhìn thấy Thời Tễ không mở mắt, phản ứng Lê Thầm có chút bối rối.

Không tỉnh?

Thời Tễ đang nằm mơ?

Anh ấy... mơ về mình?

Một ý nghĩ phi thực tế hiện lên trong đầu Lê Thầm.

Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, Lê Thầm nhìn thấy môi Thời Kỷ lại mấp máy mấy lần, liền nhanh chóng tiến lại gần, cố gắng nghe rõ ràng Thời Kỷ muốn nói gì.

Không ngờ câu tiếp theo của Thời Kỷ lại là--

"Tôi đưa chồng đến tay cho cậu rồi cậu còn không hài lòng sao?"

"......"

Lê Thầm mở to hai mắt, đồng tử co rút, lời nói mộng mị do người đàn ông trước mặt thốt ra nổ tung trong đầu cậu, cảm giác không thể tin nổi tràn ngập toàn bộ lồng ngực.

Cậu mím môi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Thời Tễ, khóe môi đối phương cong lên thành một vòng cung nhỏ.

Ánh mắt Lê Thầm đột nhiên trở nên lạnh lùng, cậu đột nhiên cảm thấy muốn ép Thời Tễ tỉnh lại, khiến anh từ trong mộng ngọt ngào rơi xuống vũng bùn lầy bẩn thỉu.

Mà cậu cũng đã làm như vậy, Lê Thầm lặng lẽ cúi xuống, giơ tay vươn về phía cổ Thời Tễ, nhưng vào lúc này, người đàn ông nằm trên giường không báo trước mà động đậy mấy cái, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt , co quắp mà hít khí như là mơ thấy cái gì rất đáng sợ.

Một giây tiếp theo, tay của Lê Thầm đột nhiên bị hắn tóm lấy, nắm chặt trong tay.

Hơi ấm trong tay Thời Tễ dán chặt vào mu bàn tay Lê Thầm, Lê Thầm hơi giật mình vô thức muốn vùng ra, không ngờ cậu càng giãy dụa, Thời Tễ càng nắm chặt hắn, đầu ngón tay tròn trịa nhẹ nhàng đâm vào da thịt cậu lưu lại vài đoạn đau đớn ngắn ngủi.

Lê Thầm cau mày, cậu thật sự không còn cách nào khác ngoài vỗ nhẹ vai Thời Tễ vài cái, môi mấp máy: "Tỉnh lại đi."

Giọng cậu không lớn, tiếng vài con chim ngoài cửa sổ có thể dễ dàng lấn át.

Thời Tễ vẫn chưa tỉnh lại, dường như hắn đang bị ác mộng ám ảnh, trán lấm tấm những giọt mồ hôi, ngay cả chóp mũi cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, rãnh giữa hai lông mày nhíu chặt vào nhau, ngay cả môi hắn cũng có chút trắng bệch.

Lê Thầm thấy mình càng ngày càng không ổn, đang định gọi điện cho ai đó, lúc này, môi Thời Tễ lại lẩm bẩm gọi ra hai chữ: "--Lê Thầm!"

Thiếu niên bị hắn nắm chặt toàn thân run lên, Lê Thầm đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Mí mắt Thời Tễ run rẩy mấy lần, những lời nói ngắt quãng mà hắn ta phun ra trong giấc mơ tạo thành một đoạn mà chỉ có Lê Thầm mới có thể hiểu được.

"......Đừng giết tôi."

"Chỉ cần để tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ."

"Cho tôi về nhà."

Giọng nói cuối cùng của hắn run rẩy, giọng điệu nhẹ nhàng kèm theo một tiếng kêu yếu ớt đầy van xin, thậm chí có thể gọi là đáng thương.

Đôi môi mím chặt của Lê Thầm buông ra, đôi môi mỏng hồng hào càng hồng lên rõ rệt hơn một chút.

Thời Tễ đang cầu xin cậu?

Cậu chợt thấy hoang đường đến buồn cười.

Người đàn ông hận không thể giẫm mình xuống đất này thực chất là đang cầu xin cậu?

Bàn tay Lê Thầm không thể khống chế mà run lên, cậu nuốt khan, cảm xúc trong đôi mắt Vụ Lam Sắc giống như những đợt sóng cuồng nộ, cậu túm lấy cổ áo Thời Tễ kéo hắn ra khỏi giường, trầm giọng nói: "Mở to mắt ra, nhìn tôi!"

Trong giọng điệu hỗn của cậu ta có chút trầm ấm cùng tức giận, động tác đột ngột này lập tức đánh thức Thời Tễ, Lê Thầm nhìn người đàn ông mở mắt ra, trong đôi mắt đen như khói mang theo vẻ bàng hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lê Thầm, vẻ mặt có chút sợ hãi.

Ánh mắt này tuy chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Lê Thầm nắm bắt rõ ràng, một cỗ tức giận khó tả dâng lên trong lồng ngực, cậu nghiến răng nghiến lợi siết chặt cổ áo Thời Tễ.

Thời Tễ chớp mắt có chút khó hiểu nhìn Lê Thầm trước mặt.

"Cậu muốn làm gì?" Thời Tễ vừa mới tỉnh lại, âm thanh giọng mũi mềm mại, hắn nói không chút biểu cảm nhưng trái tim lại đập như trống, hắn có thể cảm nhận được Lê Thầm đang dâng trào cảm xúc, nhưng hắn cũng không hiểu sao cậu lại tức giận như vậy.

Lê Thầm hai mắt đỏ bừng, miệng hơi hé mở, thỉnh thoảng lộ ra hàm răng nanh ẩn giấu bên trong, nếu không phải đeo thiết bị ngăn cắn, Thời Tễ cảm giác có lẽ mình đã bị hắn cắn vài cái.

Tại sao bộ dáng của cậu lúc nào cũng trông như muốn cắn người vậy hả?

Thời Tễ cau mày.

Giống như một con chó hoang nhỏ không còn tin tưởng vào con người sau khi bị chủ bỏ rơi.

"Trả lời câu hỏi của tôi."

Lê Thầm mất một lúc lâu mới thấp giọng nói.

Thời Kỷ ngước mắt bình thản nhìn, sau đó nhướng mày phối hợp gật gật đầu.

"Anh đã mơ thấy gì?"

Lê Thầm nói.

Nói xong cậu mất kiên nhẫn mà "tsk" một tiếng.

Không đúng, mình không muốn hỏi Thời Tễ điều này.

Cậu muốn hỏi Thời Tễ luôn để ý cậu nhưng dạo gần đây lại không quan tâm đến cậu nữa, muốn hỏi tại sao Thời Tễ luôn cố ý vô tình mà sợ hãi cậu, muốn hỏi tại sao Thời Tễ đột nhiên trở nên xa lạ kỳ quái như vậy.

Những câu hỏi này rõ ràng đã đến bên miệng, nhưng ngay khi buột miệng thốt ra, chúng lại chuyển thành: "Anh đã mơ thấy gì?"

Thời Tễ càng khó hiểu hơn khi nhìn thấy vẻ mặt rối rắm và ảo não của Lê Thầm, nhưng điều khiến hắn lo lắng hơn bây giờ là hắn, người thường không mơ ngủ, lại vừa nói mớ??

Hắn sẽ không...vô tình nói điều gì đó...mà lẽ ra hắn không nên nói, nhỉ?

"Cậu nghe thấy?"

Thời Tễ vô thức hỏi.

Lê Thầm nghe vậy thì tức giận nhìn qua: "Tôi đang hỏi anh!"

Âm lượng đột ngột tăng lên khiến giáo viên y tế trực ở cửa phải thường xuyên quay lại.

Các đốt ngón tay nhô ra của cậu trắng bệch, ánh mắt nhìn Thời Tễ giống như đang nóng lòng muốn biết điều gì đó.

Thời Tễ cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày dễ dàng che đi mí mắt xinh đẹp, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cậu thật sự muốn biết à?"

"Tôi nghĩ là vậy." Lê Thầm không chút do dự trả lời.

Sau đó, cậu nhìn chằm chằm Thời Tễ, ngước mắt lên, trong con ngươi đen như khói hiện lên một tia giễu cợt.

"Trong giấc mơ của tôi, cậu có biểu cảm như bây giờ đấy."

Thời Tễ nhếch lên khóe môi nhìn từ trên xuống dưới, sau đó giơ tay nhéo cằm Lê Thầm, dùng đầu ngón tay gõ gõ cái nút thiết bị ngăn cắn trên mặt thiếu niên, bề mặt sắt cọ xát với khuôn mặt, móng tay phát ra âm thanh nhè nhẹ.

Với bài học lần trước, lần này Thời Tễ đã khôn ngoan, hắn không đưa ngón tay vào để cạy răng của Lê Thầm nữa mà trực tiếp nắm lấy nút chặn cắn, sau đó dùng một lực rất mạnh kéo Lê Thầm lại, cúi người về phía cậu.

Lê Thầm dường như không ngờ rằng hắn sẽ đột nhiên làm như vậy, bàn tay vốn đang nắm cổ áo đối phương đành phải hạ xuống để đỡ lấy cơ thể, khoảng cách đột ngột rút ngắn lại khiến hơi thở của Lê Thầm như ngưng trệ.

Khoảng cách giữa cậu và Thời Tễ gần đến mức cậu gần như có thể đếm được số lông mi của đối phương.

Lê Thầm nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cười nửa miệng của Thời Tễ, sau đó Thời Tễ nắm lấy nút chặn cắn và quay đầu sang một bên, ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: "Chính là khuôn mặt phẫn hận như vậy nhìn tôi, sau đó cầu xin tôi......"

Thời Tễ dừng lại, hắn không biết phải tiếp tục như thế nào.

Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai Lê Thầm, giọng nói trong trẻo của người đàn ông sau khi bị buộc hạ thấp luôn mang theo hương vị quyến rũ, mỗi lời nói của hắn ta dường như đã hóa thành một thực thể đánh thẳng vào trái tim của Lê Thầm.

Không đúng.

Thời Tễ lại đang lừa cậu.

Ngay khi Thời Tễ cho rằng Lê Thầm đã tin mình thì Lê Thần liền đưa tay ấn mạnh vào Thời Kỳ, gáy hắn đập vào chiếc gối mềm mại, lúc ngã xuống giường còn bật lại như lò xo khiến cả người bay lên không trong một cái chớp mắt.

Thời Tễ chớp mắt, não ngừng hoạt động, tim đập thình thịch, lúc đó Thời Tễ rất biết ơn vì giờ đây mình đang nằm trên giường.

Nếu không, đập đầu như thế này kiểu gì cũng bị chấn thương não mất thôi.

Lê Thầm đè lên người hắn, động tác thô bạo tàn bạo, lòng bàn tay nắm chặt vai Thời Tễ, mạnh đến mức suýt chút nữa bóp nát xương của đối phương.

Cậu trông vô cùng tức giận, toàn thân run lên vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt của Thời Tễ.

Cậu muốn xé bỏ lớp mặt nạ của Thời Tễ.

Cậu muốn xem......đâu mới là Thời Tễ thật.

Nhưng người đàn ông trước mặt này ngụy trang quá sâu, Lê Thầm nhất thời nhìn không rõ.

Thời Tễ nhìn thần sắc Lê Thầm thay đổi thất thường, ma xui quỷ khiến mà vươn tay xoa xoa đầu Lê Thầm.

Thiếu niên có mái tóc mềm mại, khi ngọn tóc nghịch ngợm cọ vào lòng bàn tay của Thời Tễ phát ra một cảm giác ngứa nhẹ, xúc cảm tuyệt vời khiến Thời Tễ nhất thời quên mất việc duy trì nhân cách, không khỏi xoa xoa một vài lần nữa.

Giống như một cái đầu chó con lông xù xù.

Lê Thầm cảm giác được đầu nặng trĩu, kinh ngạc ngước mắt nhìn Thời Tễ.

Không ngờ, trong mắt người đàn ông lại tràn ngập sự dịu dàng mà hắn chưa từng thấy trước đây.

Cùng với đôi môi hơi nhếch lên, hắn để lại một câu:

"Ngoan nhé."

--

Tám giờ tối, Lê Thầm cuối cùng cũng được phòng y tá thả ra, nhưng để đề phòng, thiết bị chống cắn của cậu nhất thời không thể tháo ra được, giáo viên trong phòng y tế nói ít nhất phải đợi đến khi tâm trạng của Lê Thầm hoàn toàn ổn định mới có thể cân nhắc xem có nên tháo miếng chặn cắn này hay không.

Bằng cách này, Lê Thầm, một Omega đeo thiết bị chống cắn, đã thành công trở thành tâm điểm chú ý trong trường, trên đường trở về ký túc xá, ít nhất 80% mọi người chú ý đến cậu.

Ngược lại, Lê Thầm hành động như một người bình thường, nhắm mắt làm ngơ trước những ánh mắt hướng về mình.

Trên đường đi, Thời Tễ cũng nhận được điện thoại của hiệu trưởng, nói rằng Dương Hưng hiện đã tỉnh lại và ổn rồi, vì vậy Lê Thầm hiện có thể được miễn hình phạt đình chỉ học, cậu phải nộp bản kiểm điểm mỗi ngày trong hai tuần liên tiếp, hơn nữa trước tiên còn phải giao cho Thời Tễ kiểm tra.

Thời Tễ biết nếu không có hắn ở đây, Lê Thầm đã bị đuổi khỏi trường.

Hắn chỉ đơn giản lặp lại lời của hiệu trưởng với Lê Thầm, sau khi nghe xong, Lê Thầm vẫn không có phản ứng gì nhiều.

Hai người im lặng suốt dọc đường trở về ký túc xá giáo viên, ánh đèn đường dưới lầu nhợt nhạt, khiến sắc mặt vốn đã xấu của Thời Tễ càng thêm khó coi.

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, phức tạp đến nỗi chúng như mắc kẹt trong đầu hắn như một cuộn dây thừng.

Lê Thầm ở một bên chú ý tới sắc mặt u ám của Thời Tễ, cậu từ bỏ ý định chủ động nói chuyện với đối phương, vừa trở lại ký túc xá giáo viên, Lê Thầm buông cặp sách xuống nhanh chóng lao vào phòng tắm.

Cảm giác hỗn hợp máu và mồ hôi trên người thật sự khó chịu, Lê Thầm nhanh chóng cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, sau đó dư quang của cậu vô tình liếc gương mặt một cái, ngay sau đó Lê Thầm lập tức chú ý đến cổ của mình tựa hồ có thứ gì đó.

Lê Thầm cau mày nhấc chân đi tới trước gương sau đó quay đầu cẩn thận nhìn chằm chằm vào cổ mình.

Có một vết bút xước trên làn da trắng nõn.

Chữ viết vô cùng đẹp, chỉ cần nhìn chữ cũng có thể tưởng tượng được người chủ đã cầm cây bút bằng những ngón tay thon thả và viết từng nét một như thế nào.

Mặc dù lúc này mực đã rụng rất nhiều nhưng Lê Thầm vẫn có thể nhìn rõ, giữa hai vết mực mờ nhạt này có mấy chữ viết--

Chó xấu xa.

--

Vấn đề giữa Lê Thầm và Dương Hưng cuối cùng đã được giải quyết.

Chi phí y tế của đối phương đã được nhà trường bồi thường, Lê Thầm suốt ngày đeo thiết bị chống cắn rêu rao khắp nơi, dù chuyễn xảy ra đã được đè ép xuống nhưng thiết bị đặc thù của Lê Thầm vẫn khiến cho không ít người ngờ vực.

Sau đó chỉ trong một đêm có rất nhiều tin đồn về Lê Thầm, đủ loại đều có, dù sao Omega đeo thiết bị chống cắn cũng không phải chuyện hay ho gì.

"Cậu không sao chứ? Nhóm người vừa rồi thật là quá đáng mà." Giang Mặc tiến đến bên người Lê Thầm thấp giọng hỏi.

Lê Thầm lắc đầu, lưng vẫn còn đau nhức vì bị bóng rổ đánh trúng, không biết da có bị rách hay không.

Loại chuyện này không phải xảy ra lần một lần hai, Lê Thầm cũng không coi trọng, đối mặt ác ý khiêu khích của người khác cậu tốt nhất là không để ý tới.

Giang Mặc lo lắng liếc cậu một cái, sau đó lợi dụng lợi thế chiều cao của mình liếc nhìn bảng xếp hạng trên bảng kết quả thi hàng tháng.

"Lê Thầm, cậu đứng thứ sáu!" Cậu ta cười cười nhìn Lệ Sâm, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Thật tuyệt vời!"

Lê Thầm không nói gì.

Cậu nghĩ ít nhất mình có thể lọt vào top 5.

Bên tai vang lên rất nhiều tiếng ồn ào, ngay lúc Lê Thầm đang suy nghĩ xem mình trả lời sai câu hỏi nào, Giang Mặc bên cạnh đột nhiên nói ra điều gì đó không rõ ràng.

"...Nhưng tôi không thể không nói, anh trai cậu đối với cậu rất tốt luôn á."

Lê Thầm quay đầu lại, nghiêng đầu khó hiểu: "Anh trai?"

"A..." Giang Mặc do dự một chút, sau đó trợn đôi mắt xanh đậm, "Thì là... người thường xuyên ở bên cạnh cậu á, tôi nghe hiệu trưởng nói cậu là em trai hắn."

Lê Thầm nghe xong liền cụp mi xuống, nhẹ nhàng nói: "Ồ".

Cậu và Thời Tễ sống với nhau nhiều năm như vậy, hình như chưa bao giờ gọi hắn là anh trai, không phải Lê Thầm không muốn gọi như vậy, là Thời Tễ dường như rất kháng cự với xưng hô này, nhớ khi còn nhỏ cậu đã viết một bài văn về Thời Tễ, trong văn gọi hắn là anh trai, cuối cùng, Thời Tễ đã phát hiện ra bài văn đó và xé nó tan nát thành nhiều mảnh.

Dù sao thì Thời Tễ hận cậu đến thế, hắn sao có thể cho phép mình có quan hệ thân thiết như vậy với hắn.

Anh trai.

Trong lòng Lê Thầm lật đi lật lại hai chữ này, vừa định thốt ra thì lại nuốt xuống.

Nhìn thấy phản ứng thường thường của Lê Thầm, Giang Mặc ngơ ngác chớp mắt, vầng sáng của ánh nắng chiếu vào lông mi cậu tạo thành một bóng dáng xinh đẹp.

"Tôi đã nói gì sai sao?"

Cậu nói một cách thận trọng, tính khí của Lê Thầm với cậu quá thất thường, Giang Mặc sợ cậu bất cẩn sẽ chạm vào nghịch lân của Lê Thầm.

"Không." Lê Thầm liếc nhìn Giang Mặc nói.

Cậu biết sự việc lần này được giải quyết suôn sẻ đều là nhờ sự can thiệp của Thời Tễ, nếu không có hắn chắc chắn cậu đã bị bắt thôi học.

cậu cũng nghe được rất nhiều tin đồn từ các bạn cùng lớp, tranh cãi lớn nhất là cậu có một người anh trai có bối cảnh vững chắc chống lưng, cuối cùng họ cũng đi đến một câu - cậu là một người xấu xa có quan hệ.

xem xong thành tích, Lê Thầm xoay người đi về, Giang Mặc tiếp tục đi theo cậu, cậu cảm thấy mình cùng Giang Mặc quan hệ gần không gần xa cũng không xa, ngược lại Giang Mặc vẫn luôn rất nhiệt tình với cậu, bất luận thế nào, cậu ta đều nguyện ý đi theo mình

Rất kỳ quái.

Suy nghĩ của Lê Thầm vô thức trôi xa, những suy nghĩ lộn xộn đó đan vào nhau thành một nút thắt, cuối cùng đều bị cái tên "Thời Tễ" bao phủ.

Cậu lắc đầu, cố gắng gạt người này ra khỏi tâm trí.

Không hiểu sao gần đây cậu dường như luôn nghĩ đến Thời Tễ.

Bóng tối dưới chân bọn họ kéo dài vô tận, không biết đi được bao lâu, một thanh niên xa lạ đột nhiên đi ra chặn Giang Mặc cùng Lý Thần.

Cậu ta là Beta, dáng người nhỏ nhắn, trên gò má trắng nõn lấm tấm mồ hôi ửng hồng, đôi môi đầy đặn hơi hé mở, miệng nhỏ thở hổn hển.

Sau đó, thiếu niên ngẩng đầu nhìn Giang Mặc bên cạnh Lê Thầm, đôi mắt đen láy sáng lên, gò má hồng hào hiện lên một chút đỏ thẫm.

"Giang... Giang Mặc." Cậu thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng gần như bị cơn gió giữa mùa hạ thổi bay.

Giang Mặc cau mày, quay đầu liếc nhìn Lê Thầm, sau đó hỏi: "Cậu có chuyện gì vậy?"

"Ừm..." Thiếu niên chớp mắt thật nhanh, hai bàn tay treo trước mặt lo lắng đan vào nhau, cắn môi dưới, giọng nói có chút yếu ớt: "Em, em muốn nói với anh một chuyện......"

Cậu dừng lại một giây, đưa mắt về phía Lê Thầm, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Em có thể đi cùng anh không?"

Nói xong, thiếu niên nửa cúi đầu, đôi tai mềm mại trắng nõn đỏ lên dị thường.

Lê Thầm nhìn chằm chằm Beta trước mặt, ánh mắt có chút vi diệu.

Giang Mặc có chút do dự, hắn nhìn Lê Thầm, lại nhìn thanh niên, hắn do dự thở dài, nói với Lê Thầm: "Ở đây chờ tôi."

Vừa dứt lời, Giang Mặc liền tiến về phía trước hai bước, sau đó lại như lo lắng lặp lại: "Cậu nhất định phải nhớ đợi tôi đó."

Mãi đến khi nhìn thấy Lê Thầm gật đầu Giang Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng thanh niên quay lại bên cạnh giảng đường, quay đầu lại ba lần.

Lê Thầm nhìn Giang Mặc đi xa, lùi lại vài bước, tìm một chỗ dưới bóng cây để tránh nắng, ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá rơi xuống trên vai cậu.

Cậu dựa nhẹ vào bức tường gồ ghề, đầu ngón tay vô tình chạm phải bụi tường trắng rơi xuống, Lê Thầm cau mày phủi bụi trên người, vô thức nhìn về phía bảng kết quả thi tháng.

Các học sinh tụ tập trước bảng kết quả thi hàng tháng đã gần như giải tán, lúc này chỉ còn hai người đứng ở đó, một cao một thấp, người lùn đang mang cái bụng to, cho dù cách một khoảng xa như vậy, Lê Thầm dường như vẫn có thể cảm thấy dáng vẻ đối phương đầy vẻ lấy lòng ân cần.

Khỏi cần suy nghĩ cũng biết người này chính là hiệu trưởng.

Cách hiệu trưởng nửa bước, Thời Tễ đang nhìn chằm chằm bảng thông báo trước mặt, dường như không hề nghe hiệu trưởng nói gì cả.

Lực chú ý của Lê Thầm nhất thời tập trung vào bóng lưng Thời Tễ, cậu vô thức đứng thẳng dậy, tim đập nhanh hơn đến bất ngờ.

Thời Tễ đang xem thành tích của mình.

Có một giọng nói trong trái tim cậu đang nói như vậy.

Những con số rõ ràng là vô nghĩa đối với cậu bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Lê Thầm nuốt khan, nhất thời không chú ý đến trong mắt mình hiện lên một mạt nóng rực, những ngón tay vô thức đan vào nhau, những ngón tay thon dài trắng nõn bị nhéo đến đỏ bừng tê dại, khi tỉnh lại, trên người cậu từng giọt mồ hôi chảy từ trán xuống nền vôi xám đen dưới chân.

Vài phút sau, Lê Thầm nhìn Thời Tễ quay người lại, sau đó như có thần giao cách cảm bắt gặp ánh mắt của hắn.

Dù ở khoảng cách xa như vậy, Lê Thầm vẫn cảm giác được Thời Tễ đang nhìn mình.

Trái tim dưới lồng ngực đập chói tai, cậu mím đôi môi mỏng, bất giác trở nên căng thẳng.

Cậu thấy hắn nói gì đó với hiệu trưởng.

Cậu thấy hiệu trưởng cười haha ngượng ngùng rồi rời đi.

Thấy Thời Tễ sải rộng chân đi về phía cậu.

Thiết bị ngăn cắn đeo trên mặt chắc đã ấn ra vết đỏ, Lê Thầm đưa tay sờ lên viền của miếng chặn, mặt sắt dưới ánh mặt trời thiêu đốt có chút nóng lên.

Thời Tễ dừng lại trước mặt cậu.

Người đàn ông hôm nay mặc một bộ tây trang đen và áo choàng, thiết kế thắt lưng tôn lên đường cong của vòng eo, mái tóc đen dài sau gáy được buộc tùy tiện, để lộ chiếc cổ thon gọn.

Vết cắn trên cổ hắn còn chưa lành, có lẽ do miếng băng quấn quanh cổ làm cho khó chịu, Thời Tễ trực tiếp để lộ vết cắn, đây là điểm duy nhất trên làn da mỏng có màu đỏ chói mắt, không ngừng thu hút người khác......nhìn đến nó.

Lê Thầm nhìn chằm chằm vào vết cắn trên cổ hắn, trong lòng cảm thấy thoã mãn vì đã đánh dấu người đàn ông trước mặt đây thành vật sỡ hữu của mình.

Thời Tễ nghiêng đầu nhìn Lê Thầm, thấy chung quanh không có ai, nhịn không được hỏi: "Cậu ở đây một mình sao?"

Lê Thầm không trả lời câu hỏi không đầu không đuôi của hắn, sau đó Thời Tễ tiếp tục bổ sung: "Giang Mặc đâu?"

Vừa nghe được từ "Giang Mặc" thốt ra từ miệng người đàn ông, Lê Thầm đột nhiên có cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào toàn thân mình từ đầu đến chân, như thể con mồi vốn thuộc về mình đã bị lấy mất, chủ động rời đi theo những thợ săn khác, cảm giác đồ vật của mình bị đoạt đi khiến cậu đột nhiên có chút khó chịu.

Vẻ mặt nhu hoà của cậu dịu đi, ánh mắt rời khỏi Thời Tễ, cậu trả lời: "Ở bên kia."

Lê Thầm chỉ về phía Giang Mặc, Thời Tễ nhìn sang, chỉ thấy Giang Mặc với vẻ mặt xấu hổ đang bị một cậu bé chặn lại, bầu không khí xung quanh giống như một hiện trường tỏ tình.

Chuông cảnh báo của Thời Tễ đột nhiên vang lên, hắn còn đang lo lắng về sự phát triển mối quan hệ trì trệ của hai nhân vật chính đây này, bây giờ sao lại còn nhảy ra một tình địch nữa vậy hả!

Hắn nghiến răng nghiến lợi bắt đầu nhanh chóng tự hỏi bây giờ nên xoay chuyển thế cục như thế nào đây.

Lê Thầm nhìn chằm chằm Thời Tễ ở một bên, cảm giác khó chịu trong lồng ngực càng ngày càng rõ ràng.

"Bọn họ đang làm gì vậy?" cậu không nhịn được nói.

"Không thấy sao?" Thời Tễ nheo mắt lại, sau đó gằn từng chữ một: "Tỏ, tình."

Tỏ tình.

Từ này hơi xa lạ với Lê Thầm, nhưng cậu vẫn biết nó, trước đây khi dì Lâm xem TV, một người đàn ông và một người phụ nữ luôn ôm nhau và hôn nhau và nói rằng "Anh yêu em".

Vì vậy, đối với Lê Thầm, lời tỏ tình = anh yêu em + nụ hôn.

Lông mi của cậu run lên, vẻ mặt cậu bắt đầu nóng lên mà không rõ lý do.

Thời Tễ nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lê Thầm: "Cậu chưa từng được người khác tỏ tình sao?"

Hắn chặc lưỡi lắc đầu: "--Con nít."

Thời Tễ đột nhiên nói ra xưng hô này với vẻ khinh thường, lần cuối cùng hắn có cảm giác như vậy là khi Lê Thầm mặc quần áo của hắn.

Anh ta luôn khinh thường bản thân mình như thế này.

Lê Thầm nhìn chằm chằm Thời Tễ.

Đôi tay buông thõng bên hông đan vào nhau, vạt áo vốn đã phẳng phiu bị cậu vò nát.

Đắc ý cái gì, không phải chỉ lớn hơn cậu năm tuổi thôi sao.

Lê Thầm càng nghĩ càng thấy không phục, cũng không tìm được lý do để phản bác Thời Tễ, liền quay đầu đi, cố không để ý tới hắn nữa.

Thời Tễ nhìn Giang Mặc từ xa trò chuyện với thiếu niên lạ một lúc lâu, hắn nghĩ mình vẫn nên tự mình chủ động thôi, hiện tại mối quan hệ giữa Lê Thầm và Giang Mặc đang phát triển không rõ ràng, vạn nhất bị người khác cạy đi thì biết làm thế nào bây giờ?

Thế chẳng phải là hắn thất bại trong gang tấc sao?!

Nghĩ đến đây, hắn tiến lên một bước định đi tới, nhưng khi Thời Tễ vừa nhấc chân trước lên, Lê Thầm ở bên cạnh lập tức ngăn hắn lại: "Anh đi đâu vậy?"

Thời Tễ theo bản năng trả lời: "Đi qua nhìn xem."

Lê Thầm nhìn về phía Giang Mặc rồi lại nhìn Thời Tễ.

Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, khóe môi mím chặt thể hiện tâm trạng không vui của người đàn ông.

Anh ta không vui khi Giang Mặc được tỏ tình sao?

Lê Thầm nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đốt ngón tay nhô ra có chút trắng bệch.

Nhìn thấy Thời Tễ muốn tiếp tục đi về phía trước, Lê Thầm hoảng sợ hét lên: "Giang Mặc... không thích người lớn tuổi hơn hắn đâu!"

Những lời này cơ hồ như là buột miệng thốt ra.

Thời Tễ dừng một chút, quay đầu lại kỳ quái mà nhìn Lê Thầm, theo phản xạ nói: "Thì trông cậu cũng đâu có già."

Lê Thầm: "..."

Lê Thầm: "?"

---

Editor: hôm nay là một ngày năng lượng, tính edit rồi up lèo 4 5 chương luôn, nhưng mà va phải chương truyện 7,5k từ, đúng là ý trời mà.

Chương này tui cũng chưa beta lại, mấy ní lại thông cảm xíu nữa nha, mơi mốt tui beta lại tui sửa sau, năng lượng của tui bị 7,5k từ này rút hết rồi hic