Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 40: Quyến rũ





Editor: tè ré re

---

Ánh mắt Lê Thầm gần như dán chặt vào Thời Tễ, đôi môi cậu mím chặt đến trắng bệch, âm thanh xung quanh không thể hiểu được mà dần nhỏ đi, chỉ có hô hấp của Thời Tễ và chính mình là rõ ràng nhất.

"Mời bệnh nhân số 36 vào phòng khám."

"Mời bệnh nhân số 36 vào phòng khám."

"Mời..."

Thông báo ở đại sảnh vang lên, âm lượng lớn đột ngột làm Thời Tễ bừng tỉnh, hắn chớp mắt, dời mắt khỏi đôi mắt xanh lam của thiếu niên trước mặt, trong lòng không khỏi rung động.

Hắn ngước mắt lên, cố ý chuyển chủ đề: "Gọi cậu đấy, cậu đi đi."

Nói xong, Thời Tễ đang định đứng dậy, nhưng giây tiếp theo, cánh tay của hắn lập tức bị Lê Thầm tóm lại.

"Trả lời em trước."

Thiếu niên nhìn thẳng vào hắn, dùng lực nhẹ kéo Thời Tễ về lại trên ghế, cậu vài bước mà tiến gần, áp vai mình vào vai người đàn ông, bộ dáng nếu Thời Tễ không trả lời được câu hỏi của cậu thì sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Cậu chỉ muốn mở cái miệng cứng rắn của Thời Tễ ra, xé nát mọi lời nói dối và trốn tránh của hắn, cậu muốn nghe lời nói thật giấu sâu trong nội tâm của Thời Tễ.

Đầu của Lê Thầm từng chút một đến gần hơn, đôi mắt Vụ Lam Sắc của cậu dường như tối đi một chút, ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt chiếu lên làn da trắng nõn của cậu, trong mắt cậu phản chiếu vẻ kinh ngạc của anh trai mình.

Thời Tễ theo bản năng cho rằng Lê Thầm lại muốn làm chuyện xấu, vội vàng nâng tay đẩy đầu Lê Thầm ra, ngả người về phía sau, mạnh mẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Ừ, ừ, ừ!" Hắn đành phải thừa nhận: "Ở đây có rất nhiều người!"

"Ừ cái gì?" Lê Thầm chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ.

Thời Tễ lỗ tai đỏ lên: "Điều cậu vừa nói đấy."

"Em vừa nói gì cơ?" Lê Thầm kiên trì hỏi, anh trai đúng là biệt nữu y như cậu đã đoán trước, vài câu đơn giản cũng có thể khiến hắn đỏ bừng mặt.

Thời Tễ cắn môi, bên tai đỏ bừng: "Tôi......tôi, lúc ấy...trong lòng, trong lòng đúng là......nghĩ đến cậu."

Giọng hắn dần yếu đi theo từng từ từng từ phát ra, đến lúc rơi xuống âm tiết cuối cùng chỉ còn lại một âm nhẹ.

Lê Thầm cúi đầu, môi chạm vào lòng bàn tay Thời Tễ, cậu hạ mi xuống, âu yếm thân mật mà vuốt ve hai cái, trong lòng bàn tay dâng lên một cảm giác nhột nhột, Thời Tễ theo phản xạ co rúm người lại một lúc, sau đó Lê Thầm ngước mắt lên cười khúc khích.

"Trên người anh trai đều là hương vị của em."

Vừa nói, cậu vừa dùng chóp mũi cọ cọ vào lòng bàn tay của Thời Tễ.

"Trên tay, trên môi, trên cổ, trên ngực, và ... à." Thời Tễ đột nhiên dùng lực bịt miệng Lê Thầm, chặn tất cả những lời còn dang dở của cậu.

Người đàn ông trước mặt sắc mặt gần như đỏ bừng, hắn khẽ cau mày, biểu cảm trên mặt tràn đầy xấu hổ, xem ra nếu cậu gãi nhẹ cái nữa, hắn sẽ lập tức xù lông, sau đó sẽ cào mình hai cái.

Lê Thầm đem dáng vẻ này của Thời Tễ thu hết vào đáy mắt, cậu cảm thấy trái tim dưới lồng ngực của mình như đang bị hai tay ôm giữ, những thứ ác liệt trong lòng nháy mắt bị vuốt phẳng.

Dễ thương quá.

Anh ấy dễ thương quá.

Tuyến thể sau gáy bắt đầu nóng lên, dù đã dán miếng dán ức chế lên nhưng tin tức tố trong cơ thể vẫn tràn ra ngoài một cách không kiểm soát, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng lan tỏa trong không khí, trong số bệnh nhân ở đây còn có cả Alpha và Omega, bọn họ nhạy bén mà bắt được mùi hương đột ngột xuất hiện này, sôi nổi ngẩng đầu theo mùi tin tức tố đó mà nhìn lại đây.

Mặc dù tin tức tố hoa diên vĩ của Omega cực kì dụ hoặc, nhưng các Alpha có mặt ở đây đều nuốt khan mà không dám tùy ý đến gần, những người có giới tính thứ hai có thể dựa vào tin tức tố để truyền tải thông tin, họ cảm nhận được sự cảnh cáo và chiếm hữu của đối phương.

Và cả sự quyến rũ.

Cậu đang cố tình phóng thích tin tức tố để quyến rũ người đàn ông trước mặt.

Nhưng Thời Tễ không thể cảm nhận được điều này.

"Là cậu cố ý!" Đôi mắt hắn mở to, lông mày nhíu chặt, Thời Tễ đẩy má Lê Thầm sau đó thu tay lại, hơi ấm còn sót lại trên môi thiếu niên vẫn còn lưu lại trong tay hắn.

Thời Tễ nhăn mặt, trừng mắt nhìn Lê Thầm rồi đứng dậy, ngay cả nhìn từ phía sau lưng cũng có thể biết được hắn đang rất tức giận.

Lê Thầm không khống chế được nữa, nụ cười tràn ra khóe miệng, cậu cong chân, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, ba vai hơi run rẩy, tiếng cười rất nhỏ biến mất trong không khí.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Thời điểm Thời Tễ và Lê Thầm xuất viện cũng đã là ba ngày sau.

Trong khoảng thời gian này, Thời Tễ đơn phương chiến tranh lạnh với Lê Thầm, cún con vừa đến gần liền nhảy ra xa như bị điện giật, nhưng thay vì tức giận, Lê Thầm lại coi đó là một loại lạc thú, mỗi ngày không có lúc nào không trộm xán lại gần Thời Tễ, rồi cợt nhả nhìn người đàn ông thẹn quá hóa giận mà trừng mình.

Quá đáng giận.

Sau mấy lần, Thời Tễ phát hiện ra tâm tư nhỏ của Lê Thầm, hắn mài mài răng hàm của mình, lần thứ ba tự nhủ, nếu Lê Thầm đụng vào hắn lần nữa, hắn sẽ không chút khách khí mà đá bay cậu ta.

Dư quang hắn nhìn Lê Thầm đang đứng chéo sau lưng mình, thiếu niên hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khi gần tới giờ nghỉ trưa, thang máy chật kín nhân viên tan sở hoặc người nhà đổ xô đến căng tin mua đồ ăn, trong không gian nhỏ hẹp, mọi người chen chúc nhau, thậm chí luồng không khí lưu động cũng bắt đầu chậm lại.

Thời Tễ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào những con số đang thay đổi trên màn hình thang máy, một giây tiếp theo, hắn cảm thấy sườn eo mình bị người ta cọ cọ hai cái.

Cảm giác bị chạm vào bộ phận nhạy cảm, lúc đầu Thời Tễ còn tưởng rằng người bên cạnh vô tình chạm vào mình, nhưng sau đó, một bàn tay ấm áp trực tiếp không kiêng nể gì mà đặt lên eo hắn.

Ngón tay của đối phương như vô tình lại như cố ý mà xoa bóp cơ bắp săn chắc ở eo hắn, thậm chí đầu ngón tay thô ráp chai sạn cọ xát thật mạnh vào làn da của hắn.

Đây rõ ràng là cố ý.

Cảm giác kỳ lạ khiến Thời Tễ phá lệ biệt nữu, lông mày hắn cau lại trong giây lát, nhưng lúc này có rất nhiều người vây quanh, Thời Tễ không thể biết được là ai đang trộm sờ hắn.

Ngay lúc Thời Tễ đang định quay đầu lại thì bàn tay ở bên hông đột nhiên rút lại, sau đó gần như cùng, hắn lại nghe thấy âm thanh hệ thống trực tuyến.

【Ký chủ! Cuối cùng cậu cũng sẵn sàng để tôi giúp cậu báo thù rồi sao?! 】

Là 0373.

Âm thanh máy móc điện tử nhảy nhót giống như một tiểu tinh linh nhảy tới nhảy lui bên tai Thời Tễ.

Nhưng Lê Thầm đứng phía sau lại không nói gì, nửa giây sau, Thời Tễ nghe thấy một tiếng "răng rắc" giòn tan đến ê cả răng.

Giống như có cái gì đó đột nhiên bị bẻ gãy.

Trong khoảnh khắc, một người đàn ông mặc đồ đen đứng gần Thời Tễ nhất đột nhiên ngã xuống đất, hắn ta ôm tay trái rên rỉ, thống khổ lăn lộn trên mặt đất, những người xung quanh bị dáng vẻ này của hắn làm cho hoảng sợ, ngay cả Thời Tễ cũng phải lùi lại vài bước, tránh cho vô tình bị thương bởi động tác hung hãn của người đàn ông này.

Lưng hắn tựa vào một lồng ngực ấm áp, giây tiếp theo, người phía sau đưa tay ôm lấy Thời Tễ, sau đó cúi đầu tựa trán lên vai Thời Tễ.

Trong không gian nhỏ hẹp này hắn căn bản không thể trốn thoát.

Hai bác sĩ duy nhất còn lại trong thang máy là những người đầu tiên phản ứng, đầu tiên họ yêu cầu những người khác trong thang máy đừng hoảng sợ, sau đó ngồi xổm xuống để kiểm tra tình trạng của người đàn ông, một bác sĩ kiên nhẫn khuyên nhủ người đàn ông mặc đồ đen buông tay trái ra, hắn đưa ngón tay nhéo nhéo, vẻ mặt ẩn sau chiếc khẩu trang dần dần trở nên nghiêm túc.

Anh ta quay đi và nói với một bác sĩ khác: "Tay trái của anh ấy bị cắt đứt rồi."

Cắt đứt?

Tại sao khi không lại rớt một cánh tay chứ?

Lời nói của bác sĩ khiến hầu hết những người có mặt ở đây đều bất an, thậm chí có người còn nói: "Khi người đàn ông này bước vào thang máy vẫn ổn, không ai chạm vào hắn, chẳng lẽ cánh tay anh ta tự nhiên rơi mất?"

Hai bác sĩ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, sau khi thang máy dừng lại, họ giúp người đàn ông mặc đồ đen bị đau đến mức bất tỉnh đi đến khoa cấp cứu để kiểm tra.

Sự việc ngoài ý muốn khiến những người còn lại sợ hãi, không dám ở lại nữa, mãi đến khi mọi người trong thang máy gần như đi hết, Thời Tễ mới thấp giọng hỏi: "Là cậu làm à?"

Người thanh niên phía sau không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ trầm giọng nói: "Hắn tự tìm."

Thời Tễ nuốt khan, đẩy cánh tay Lê Thầm, muốn quay đầu nhìn cậu, nhưng đối phương lại ôm hắn chặt hơn, Thời Tễ không thể thoát ra được, bất lực thở dài: "Tại sao lại làm vậy?"

Sau đó Lê Thầm ngẩng đầu lên, hơi quay đầu lại nhìn hàng mi cong vút đang rung động của Thời Tễ.

"Hắn chạm vào anh."

"Cho nên hắn xứng đáng."

Thời Tễ nghĩ đến bàn tay vừa chạm vào eo mình.

"Nhưng cậu không thể trực tiếp cắt tay hắn ta." Trong lòng hắn có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cửa thang máy vốn đang mở đã khép lại, hắn và Lê Thầm là hai người duy nhất còn lại trong không gian nhỏ hẹp này, "Khôi phục lại bình thường cho hắn đi."

Thời Tễ kêu lên một tiếng, cau mày càng chặt hơn, một tay duỗi ra sau lưng bắt lấy quần của thiếu niên, lắc nhẹ hai cái.

Lê Thầm ôm hắn, để hắn tựa vào trong ngực mình, chóp mũi cao cọ cọ vào một bên cổ Thời Tễ, sau đó không chút do dự dán lên.

Cậu có thể cảm nhận được Thời Tễ đang cầu xin mình.

Lê Thầm hít một hơi thật sâu, hơi thở rất nhẹ làm tim cậu chó chút ngứa ngáy, cậu cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng tốc, dường như có một ngọn lửa ẩn giấu trong lòng Lê Thầm sắp bùng cháy, trực tiếp thiếu đốt chính mình.

"Trên người anh có nhiều mùi quá." Lê Thầm trầm giọng nói, bắt đầu âm thầm không chút khách khí mà phóng ra tin tức tố của mình.

Cơ thể Beta hoàn toàn không thể chứa được tin tức tố của bất kỳ ai, Lê Thầm vẫn luôn ghen ghét với những mùi hương có thể tùy ý xâm chiếm Thời Tễ.

Mùi hương ngào ngạt nồng nàn của hoa diên vĩ trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian chật hẹp, cậu gần như khiến Thời Tễ chìm đắm trong tin tức tố của chính mình, hoàn toàn xua tan mùi hôi thối của người đàn ông vừa rồi.

Thời Tễ không thể ngửi thấy mùi tin tức tố nhưng hắn có thể cảm nhận được áp suất không khí xung quanh dường như giảm đi rất nhiều, hắn cảm thấy choáng váng như có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể, nửa phút sau, khi người đằng sau đã bọc toàn bộ người hắn bằng mùi hoa diên vĩ, Lê Thầm mới nguyện ý buông hắn ra.

Cậu nhấn nút mở cửa và kéo Thời Tễ ra khỏi thang máy, thời điểm cửa mở ra, hương vị tích tụ bên trong đột nhiên ùa ra ngoài, những người đang chờ thang máy bên ngoài bùng phát vài tiếng ho dữ dội.

Sau đó không biết là ai cuồng ngôn mà phát ra một cậu: "Trong thang máy mà ái muội kiểu gì vậy? Có đạo đức công cộng gì không hả trời ?!!"

Thời Tễ tái mặt vì sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy.

Trước khi rời đi, các bệnh nhân trong bệnh viện còn thảo luận về một phép màu y học khác ở khoa cấp cứu, họ nói rằng cánh tay bị đứt lìa của ai đó đột nhiên khép lại một cách thần kỳ, ngay cả các bác sĩ có mặt cũng bị chấn động trước hiện tượng này, sau khi bước ra khỏi phòng cấp cứu thì thức cả đêm tìm vài giáo sư chuyên môn cao để thảo luận.

Thời Tễ trộm nghe, vừa toát mồ hôi lạnh vừa yêu cầu thư ký của mình lặng lẽ thanh toán tiền thuốc men cho người áo đen, dù sao với tính tình của Lê Thầm, cậu ấy chắc chắn sẽ không đi xin lỗi người khác.

Tuy nhiên, do tin tức tố trên cơ thể quá nồng nên dọc đường Thời Tễ được rất nhiều người chú ý tới, hắn tức giận quay trở lại Thời gia, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người ném vào tay người giúp việc.

"Giật cái áo này sạch sẽ đi!"

Thời Tễ hai mắt đỏ bừng, từ trong kẽ răng rít từng chữ một.

"Phải làm tất cả mùi trên nó đều biến mất!"

Người giúp việc và quản gia của Thời gia đều là Beta, không cảm nhận được mùi tin tức tố bám trên người, yêu cầu của Thời Tễ đặc biệt khắt khe đối với họ, không dám tùy tiện lơ là, đành phải qua đêm tăng ca làm thêm giờ.

Thời Tễ nổi giận đùng đùng quay về phòng, ngã lưng lên giường, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.

Không biết qua bao lâu hắn mới tỉnh lại từ giấc ngủ mơ màng, Thời Tễ ngơ ngác nhìn căn phòng tối tăm, giây tiếp theo, hắn cảm giác được bên cạnh có ánh mắt nóng rực truyền đến.

Thời Tễ cau mày, quay đầu lại nhìn sang...

—— Chỉ thấy Lê Thầm ôm đầu gối ngồi xổm ở mép giường nhìn hắn chằm chằm.