Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 63: Hạ màn





Editor: tè ré re

---

"Du Hà đã thừa nhận."

"Cậu ta chính là hung thủ đêm hôm đó."

Khi Điền Phó Minh gọi điện, Thời Tễ đang trong phòng xem video của chiếc USB, dài gần ba tiếng đồng hồ. Lúc này video thậm chí còn chưa phát được một nửa, màn hình đang chiếu đến đoạn Du Hà bị tiêm thuốc mê rồi đẩy vào phòng giải phẫu.

Thời Tễ chăm chú nhìn màn hình, toàn bộ video đều không có tiếng động, Điền Phó Minh ở đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói: "Sau khi tỉnh lại cậu ta liền trực tiếp đầu thú với chúng tôi, thậm chí còn miêu tả tỉ mỉ quá trình gây án tối hôm đó."

Trên màn hình, một bác sĩ đeo khẩu trang cầm dao phẩu thuật sắc bén nhẹ nhàng cứa sau cổ Du Hà. Máu đỏ tươi trào ra, trong nháy mắt nhiễm đỏ toàn bộ găng tay y tế trắng đục.

"Cậu ta nói rằng cậu ta cực kì dễ bị kích thích bởi tin tức tố của Alpha, thậm chí chỉ cần tiếp xúc một chút cũng dễ dàng bị mất khống chế. Có lẽ ba Alpha đêm hôm đó đã phát tình dưới sự ảnh hưởng của Omega, dẫn tới không khí nồng đậm mùi tin tức tố.

Thời Tễ mím môi, hình ảnh trên màn hình phản chiếu trong con ngươi đen khói của hắn, hắn cẩn thận quan sát tất cả mọi người trong ca phẫu thuật. Cho đến khi một bác sĩ cầm cây kim có đầu kim nhọn mảnh xuyên qua da thịt mềm mại ở cổ của Du Hà, Thời Tễ nhận ra người đứng cạnh bác sĩ đó trông rất giống Tần Triết.

"Du Hà nói, khi dùng dao găm vào cổ một người đàn ông, nhìn máu của đối phương tràn ra rồi giãy giụa trong đau đớn, cậu ta cảm nhận được khoái cảm trước nay chưa từng có. Đợi thanh tỉnh trở lại thì ba người đàn ông Alpha kia đã chết trước mặt cậu ta rồi."

Điền Phó Minh thở dài, nói: "Chúng tôi quả thực đã tìm thấy một con dao găm ở hiện trường vụ án. Nó không chỉ giống như con dao mà Du Hà cầm ở quảng trường ngày hôm qua, mà còn có cả DNA máu của ba người đàn ông trên đó."

"Du Hà có nói tại sao đột nhiên cậu ta lại đến đó không?" Thời Tễ đột nhiên hỏi.

"Không có." Điền Phó Minh trả lời: "Cậu ta chỉ nói không tìm được đường về viện nghiên cứu, cậu ta chỉ muốn tìm một nơi trú mưa, kết quả không ngờ chuyện này đã xảy ra."

"Chúng tôi đã mời bác sĩ kiểm tra cho cậu ta. Gen trong cơ thể cậu ấy quả thực vô cùng hỗn loạn, giống như có ba bốn linh hồn con người trong một cơ thể, cho nên việc cậu ấy mất kiểm soát sẽ nghiêm trọng hơn những người khác."

"Sau khi thảo luận với cấp trên, chúng tôi quyết định đưa cậu ấy đến bệnh viện tâm thần để điều trị trước".

Khi Điền Phó Minh nói câu này, tai nạn xảy ra trong cuộc thí nghiệm đầu tiên tình cờ được phát trong video, có lẽ liều thuốc gây mê mà bác sĩ đưa ra không đủ nên khiến Du Hà tỉnh dậy giữa cuộc phẫu thuật.

Cả người cậu ta giãy giụa trong máu, giống như một con sơn dương trên thớt chuẩn bị bị làm thịt.

Tai nạn này xảy ra đột ngột và ngắn ngủi, Tần Triết và những người khác đã có nhiều kinh nghiệm, bọn hắn hợp tác một cách có trật tự mà không hề hoảng sợ, chẳng bao lâu sau, Du Hà được tiêm một loại thuốc mê khác, cậu ngừng giãy dụa, đôi mắt vô thần chậm rãi ngã xuống.

Mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng Thời Tễ thấy được sự sợ hãi vô tận trong ánh mắt cậu ta.

"Hít..." Điền Phó Minh ở đầu bên kia điện thoại hít một hơi, như thể đang bối rối gì đó.

Thời Tễ cụp mi: "Cảnh sát Điền, ông gặp phải vấn đề gì à?"

"Cũng không hẳn." Điền Phó Minh suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, vụ án này tiến triển quá thuận lợi."

"Cậu là người ngoài nên không biết, một vụ án càng thuận lợi sẽ càng có nhiều bí mật ở phía sau."

Điền Phó Minh nhấp một ngụm trà: "Hơn nữa lúc Du Hà đầu thú, tôi cảm thấy biểu cảm của cậu ta hơi kỳ lạ."

Thời Tễ: "Kỳ lạ như thế nào?"

"À..." Điền Phó Minh do dự, tựa hồ đang loay hoay không biết nên diễn tả thế nào, "Giống như, giống như đang mong chờ vậy."

"Có vẻ tất cả mọi chuyện đều đang trong kế hoạch của cậu ta."

Thời Tễ nghe xong lông mi chớp chớp nhưng cũng không nói gì.

Điền Phó Minh cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa Thời Tễ cũng không phản ứng gì, ông đương nhiên nhanh chóng đem ý nghĩ này quăng sau đầu: "Có điều chuyện có nhóm người tạo ra Omega đỉnh cấp dễ dàng mất kiểm soát cậu nói với tôi lúc trước, quả thật là có chuyện này."

"Ngày hôm đó đã có người đã đăng tải vết sẹo trên cổ Du Hà lên Internet, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Rất nhiều người ngay từ đầu đã không hài lòng với dự án thí nghiệm vô nhân đạo này. Kiều nói nào cũng có, dưới áp lực của dư luận, cuối cùng phía trên cho tạm dừng hạng mục nghiên cứu này."

Thời Tễ nhướng mày: "Bọn họ không thừa nhận đây là tác dụng phụ của thí nghiệm sao?"

"Sao mà thừa nhận được!" Điền Phó Minh hừ lạnh một tiếng, "Tôi không tin bọn họ không biết thí nghiệm có tác dụng phụ như thế này. Lần này nếu công chúng không gây áp lực, sợ là bọn họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi, ai lại có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ cơ chứ!"

"Tôi e là viện nghiên cứu này chỉ đóng cửa một thời gian, chờ cho phong ba này qua đi bọn họ lại tiếp tục làm thí nghiệm."

Điền Phó Minh lại nặng nề thở dài.

Thời Tễ cười một tiếng: "Cảnh sát Điền yên tâm, nếu lần này bọn Tần Triết bị đào ra, tự nhiên cũng có người sẽ nghĩ cách làm cho bọn họ không thể quay trở về."

Điền Phó Minh sửng sốt.

"Thời tiên sinh có cách sao?"

"Không phải tôi." Thời Tễ chậm rãi ngước mắt lên, nhấn điều khiển từ xa tua đến cuối video, nhìn thấy trên tấm màn tối đen xuất hiện mấy dòng chữ.

[Đây là toàn bộ quá trình cuộc phẫu thuật thử nghiệm đầu tiên. Sau đó tôi rất hối hận, vì sự ích của bản thân mà làm tổn thương cùng hủy hoại hai đứa trẻ vô tội. Cuộc phẫu thuật không hề suôn sẻ, điều tiếp theo chờ đợi những đứa trẻ này là một cuộc đời đau đớn vĩnh hằng. Mỗi đêm, những biểu hiện thống khổ của họ luôn hiện lên trong tâm trí tôi, tôi phải có hành vi chuộc lỗi, mỗi người trong viện nghiên cứu này đều thật lòng xin lỗi các cháu......]

Cuối dòng chữ, đề ngày tháng cùng tên của một người, Tống Ngưng.

Thời Tễ chăm chú nhìn màn hình chiếu, sau khi dòng chữ cuối cùng biến mất khỏi màn hình, toàn bộ video cũng kết thúc.

Hình bóng của Thời Tễ được phản chiếu trên màn hình tối đen.

"Thời tiên sinh?" Điền Phó Minh nhẹ giọng gọi.

Thời Tễ khẽ cau mày, một cảm xúc không nói nên lời nghẹn ngào ở ngực hắn.

"Không có gì, cánh sát Điền." hắn nhẹ nhàng nói, "Lần này ngài vất vả rồi."

Điền Phó Minh cười sang sảng: "Nào nào, đều là việc tôi nên làm cả mà."

"Vậy... cậu có rảnh để thường xuyên liên lạc không?"

"Có."

Sau khi cúp điện thoại, Thời Tễ yếu ớt dựa vào lưng ghế, đèn trong phòng máy chiếu tự động bật sáng, ánh sáng chói lóa gần như khiến Thời Tễ không thể mở mắt.

Đến thời điểm này, cốt truyện ẩn giấu trong nguyên văn đã gần như kết thúc, vậy chẳng lẽ cốt truyện của toàn bộ cuốn sách cũng sắp kết thúc?

Thời Tễ nhớ lại đại kết cục trong nguyên văn, nguyên chủ suy sụp rồi chết trong bệnh viện tâm thần, Tần Triết vào tù, sau khi vai chính thụ Lê Thầm trả thù xong xuôi thì nắm tay hai vai chính công đi đến kết cục HE.

Mà hắn hiện tại trừ bỏ chết đi và có tình cảm mập mờ với nhân vật chính thụ, chỉ kém một bước đưa Tần Triết vào tù. Thời Tễ không chắc đi hết đoạn cốt truyện này hắn có thể trở về thế giới hiện thực hay không, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.

Nghĩ tới đây, Thời Tễ gửi nội dung trong USB và một số báo cáo thử nghiệm về nghiên cứu cho Kỷ Thời Sơ, bên kia nhanh chóng nhận được, vài phút sau Kỷ Thời Sơ trực tiếp gọi điện cho hắn.

"Thời tiên sinh hành động thật nhanh." Người đàn ông sảng khoái nói: "Đây xác thực là chứng cứ cực kỳ cho lợi đối với chúng ta."

"Lần này, cảm ơn Thời tiên sinh đã hộ trợ ít nhiều."

Thời Tễ bất đắc dĩ nhếch khóe miệng: "Nếu đã hợp tác cùng Kỷ tiên sinh, tôi cũng không thể kéo chân sau của ngài, chỉ là Kỷ tiên sinh khoan nóng vội khen tôi, chúng ta đều là hợp tác theo nhu cầu àm thôi."

Sau đó Thời Tễ đổi chủ đề: "Không biết tình huống bên Kỷ tiên sinh thế nào?"

Kỷ Thời Sơ trả lời: "Cũng khá thuận lợi. Vốn dĩ cũng không có bước đột phá nào, may mà còn có file ghi âm mà lần trước Thời tiên sinh đưa tôi."

"Lần trước Tần Triết có nhắc tới, cha mẹ Lê Thầm đột ngột qua đời ngoài ý muốn, dẫn tới sự mất tích của em trai ngài. Tôi cảm thấy chỗ này nhất định có uyển khúc, cho nên bắt lấy điểm này mà tra xét."

Giọng nói của người đàn ông trầm ổn trước sau như một, chỉ nghe hắn ta nói chuyện thôi mà Thời Tễ cũng có cảm giác như nhìn thấy đôi mắt đỏ thẫm của hắn.

"Đúng là không tra không biết, vụ việc cuối cùng liên quan đến đôi vợ chồng kia bị người phía trên đè xuống. Cánh sát địa phương cho tôi tài liệu, trên đó viết rằng hai vợ chồng này sinh ra mâu thuẫn, trong lúc vô tình người chồng hại chết vợ con, sau đó tự sát." Kỷ Thời Sơ lắc đầu, "Thời tiên sinh, đây là một lời nói dối cực kỳ tệ hại, như thể là một tờ giấy mỏng che đậy chân tướng, chọc một cái liền có thể xuyên thủng"

Thời Tễ không tỏ ý kiến, yên lặng lắng nghe.

"Sau đó tôi dùng một số thủ đoạn tìm được một nhân chứng, nói cho tôi ngọn nguồn câu chuyện." Kỷ Thời Sơ nói, "Có lẽ bản thân những kẻ sát nhân đó cũng không biết rằng việc mình làm đã bị người khác nhìn thấy."

"Tôi đang cho người ghi lại toàn bộ sự việc, rất nhanh thôi, thế giới sẽ được nghe thấy."

Giọng điệu của Kỷ Thời Sơ trầm xuống.

"Tần Triết, những ngày tháng tươi đẹp của hắn sắp kết thúc rồi."

Lông mi của Thời Tễ khẽ run, hắn kiên nhẫn đợi Kỷ Thời Sơ nói xong mới lặng lẽ nói: "Kỷ tiên sinh làm tất cả những việc này không đơn thuần chỉ là muốn cứu tất cả các Omega trong đó phải không?"

Thời Tễ ngay từ đầu đã nghi ngờ, Kỷ Thời Sơ là người khôn ngoan, làm sao có thể đến nhờ Thời Tễ mà không chuẩn bị trước được.

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó Thời Tễ nghe thấy tiếng cười phát ra từ điện thoại.

"Đúng vậy." Kỷ Thế Sơ nói: "Ngay từ đầu tôi muốn chiếm những Omega đỉnh cấp đó cho riêng mình, Thời tiên sinh cũng thấy được đó thôi, mỗi một Omega đỉnh cấp đều mang lại lợi ích rất lớn."

"Tôi là một thương nhân, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn."

Nói xong, hắn lại có chút bất đắc dĩ: "Nhưng hiện tại tôi từ bỏ rồi."

Thời Tễ cùng Kỷ Thời Sơ ăn ý mà trầm mặc một lúc, lắng nghe tiếng thở của đối phương.

Một lúc sau, Kỷ Thế Sơ phá vỡ sự im lặng: "Thời tiên sinh đã giúp tôi như đã hứa."

"Vậy nên bây giờ tôi cũng nên thực hiện lời hứa của mình thôi."

Cùng lúc Kỷ Thời Sơ nói những lời này, Thời Tễ nhận được một tin nhắn.

Sau đó Kỷ Thời Sơ tiếp tục nói: "Đây là vé máy bay đi nước ngoài, tôi đã giúp Thời tiên sinh chọn một chỗ ở không dễ tìm. Mọi việc đã được sắp xếp xong, Thời tiên sinh đến trực tiếp vào ở là được."

"Thời tiên sinh, ngài yên tâm, chuyến đi của ngài sẽ không bị người nào phát hiện."

Thời Tễ: "Cám ơn Kỷ tiên sinh."

"Không có gì."

Kỷ Thời Sơ nói.

"Nhưng tôi muốn hỏi Thời tiên sinh một câu."

"——Ngài sẽ quay lại chứ?"

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Trong khu mua sắm ồn ào, Lê Thầm đang ngơ ngác nhìn con mèo bông trong máy gắp thú.

Đó là một con mèo đen nhỏ, chóp đuôi chỉ có một chút lông trắng, đôi mắt to sáng ngời nhìn Lê Thầm qua tấm kính, Lâm Dật đang nằm trên mép máy gắp, hét lên: "Anh hai, đây là lần thứ mười rồi, hay là anh mua quách đi!"

"Đừng quấy rầy cậu ấy!" Giang Mặc ở một bên cầm túi lớn túi nhỏ đá vào cẳng chân Lâm Dật.

Lâm Dật bất mãn đứng lên: "Giang Mặc, tôi cùng cậu lớn lên hay cậu ta cùng cậu lớn lên, sao cậu đứng về phía Lê Thầm mà không đứng về phía tôi ?!"

Nói xong, cậu lặng lẽ sấn lại sát bên tai Lê Thầm: "Tôi không có ý nói xấu cậu đâu nha."

Lâm Dật lại bất mãn nhìn Giang Mặc, vừa mới mở miệng định tiếp tục tranh cãi với Giang Mặc thì nghe thấy một tiếng "bốp", Lê Thầm ấn nút, móc câu của máy gắp hạ xuống, nó mở ra rồi khép lại, chạm được đầu của mèo bông, ba người ánh mắt mãnh liệt nhìn nó.

"A---"

Lâm Dật có chút điên cuồng, lúc này sợi xích trên đầu mèo bông tình cờ móc vào móc câu, mấy giây sau, nó thành công rơi xuống hố bên dưới.

Lê Thầm cúi người, lấy mèo bông ra, hạ mi nhìn mấy lần, chỉ có Lâm Dật và Giang Mặc ở bên cạnh còn ngơ ngác: "Mẹ kiếp, còn có thao tác như vậy nữa hả."

Lâm Dật chớp mắt, đụng đụng cánh tay Lê Thầm: "Tôi mua con thú bông này của cậu được không?"

Lê Thầm nghe vậy, lập tức giấu mèo bông sau lưng: "Không được."

"Chậc." Lâm Dật nhăn mũi, "Đồ keo kiệt, cậu phí tâm tư bắt nó làm gì cơ chứ."

Lê Thầm mím môi, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Tặng cho anh trai tôi."

"Như là một món quà sinh nhật."

Thanh âm của cậu không lớn nhưng vẫn bị Lâm Dật bắt được.

Omega nhỏ đột nhiên hưng phấn: "Sinh nhật? Thời tiên sinh cũng có sinh nhật sao?!"

"Khi nào? Ngày mai? Ngày mốt? Ngày kia?"

"Tuần sau." Lê Thầm đáp: "Tôi thấy con mèo này rất giống anh ấy."

Nói xong, cậu đưa tay xoa đầu mèo con mấy cái, khóe miệng vô thức nhếch lên, tựa như tưởng tượng ra vẻ mặt Thời Tễ khi nhìn thấy mèo con.

"Anh ấy định tổ chức tiệc sinh nhật à?" Lâm Dật vây quanh Lê Thầm hỏi, nếu Giang Mặc không kéo lại thì cậu ta suýt chút nữa đã trượt chân: "Tôi cũng muốn tặng quà cho Thời tiên sinh!"

Lê Thầm chớp chớp mắt, không nói gì.

Cậu cảm thấy Thời Tễ sẽ không thích vậy.

Thế là cậu từ chối: "Không cần, anh ấy nói chỉ muốn ăn sinh nhật với tôi thôi."

Lâm Dật lập tức xù lông.

"Cậu, thằng nhóc cậu......!!"

Lê Thầm cẩn thận ôm mèo con vào lòng, đặt cái đầu đầy lông của nó tựa vào ngực mình, như muốn cho nó biết nhịp tim đang đập thình thịch của mình.

Đột nhiên, cậu cảm thấy bên tai ù đi, cơn đau dữ dội kích thích đại não, Lê Thầm vô thức dừng lại, giơ tay ôm tai.

Giang Mặc và Lâm Dật bên cạnh nhanh chóng nhận ra cậu có gì đó không ổn, môi họ mấp máy, nhưng Lê Thầm lại không nghe được họ đang nói gì.

"Bùm——"

Âm thanh chói tai không ngừng đập vào màng nhĩ Lê Thầm.

Giây tiếp theo, cậu mơ hồ nghe thấy có người đang nói bên tai mình.

"Ngươi cho rằng người có thể giữ Thời Tễ bên cạnh mình mãi mãi sao?"

"Hắn căn bản không thuộc về thế giới này."

"Sớm hay muộn, rồi cũng có một ngày người không tìm được hắn nữa."

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Lê Thầm, cậu trợn to mắt cho đến khi Giang Mặc và Lâm Dật gọi lại.

Hai người bạn tốt trước mặt lo lắng nhìn cậu, lời nói vừa rồi gần như đánh thẳng vào tai Lê Thầm. Cậu mở to mắt, buông thõng hai tay, nhanh chóng quay người lại.

---Nhưng đằng sau lại chẳng có một bóng người.