Sau đó hắn cau mày nhéo nhéo hai tai, hình tam giác, hơi ngắn, lông tơ trên đó rất thoải mái, thậm chí còn thông minh mà di chuyển dưới sự động chạm của Thời Tễ.
Ngay khi hắn chạm vào đôi tai lông xù, Thời Tễ cũng cảm nhận được tai mình như đang bị sờ.
Hắn sợ đến mức lập tức buông tay ra, muốn gỡ đôi tai thú này ra khỏi đầu. Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì Lê Thầm ở trước mặt đã ngăn lại: "Anh đừng lấy xuống."
"Trông rất dễ thương."
Đôi tai mèo đen hòa lẫn với mái tóc đen của Thời Tễ, như thể trời sinh gắn liền với nhau. Đây là những chiếc tai mèo thông minh phổ biến dạo gần đây, chỉ cần đeo vào, chúng có thể tự động kết nối với não người, nó sẽ phản ứng theo cảm xúc của người đeo, đồng thời, khi tai mèo bị va đập hay nhào nặn, người đeo cũng sẽ có những cảm xúc tương tự.
Giống như hiện tại, cảm xúc nôn nóng của Thời Tễ làm đôi tai run run, trông như thể một con mèo con chuẩn bị xù lông.
"Sao cậu lại mang cho tôi thứ kỳ lạ vậy?" Lông mày Thời Tễ càng nhíu chặt hơn.
Lê Thầm nghiêng đầu, giơ tay chạm vào bộ lông mềm mại trên tai mèo: "Anh, anh không thích sao?"
Ngón tay thon dài của cậu giữ lấy gốc tai, trượt lên xuống theo hình dạng, thỉnh thoảng chạm vào mặt bên trong. Động tác nhào nặn của Lê Thầm truyền đến dây thần kinh của Thời Tễ, và Thời Tễ đột nhiên cảm thấy rằng tai mình nóng lên, giống như là đang được nắm trong tay của Lê Thầm.
Lê Thầm thậm chí còn cố ý cúi người nhẹ nhàng thổi vào tai mèo, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng truyền đến Thời Tễ, hắn theo bản năng rùng mình, sau đó đỏ mặt, dùng hai tay khẽ đẩy Lê Thầm.
"Đừng, đừng đùa nữa." Tai mèo vốn nhạy cảm, loại mô phỏng này cũng không ngoại lệ, Thời Tễ hơi ngước mắt nhìn Lê Thầm, trên chóp mũi có một tầng ửng hồng. Tai mèo trên đầu rũ xuống, bàn tay nắm lấy quần áo của Lê Thầm giống như chân mèo đang làm nũng chủ nhân.
Lê Thầm nhìn thấy liền ngứa ngáy, thay vì giúp Thời Tễ cởi ra, cậu lại càng trầm giọng nói: "Trong phòng còn có một cái đuôi mèo, anh ơi, anh mang vào cho em xem được không?"
Thời Tễ vừa nghe mặt liền tái mét.
Đây là kiểu play quái dị gì vậy?!
Hắn vội vàng lắc đầu: "Không cần."
"Tại sao?" Lê Thầm cố ý nghiêng đầu, "Em cố ý mua cho anh mà."
Nói xong, cậu còn cúi cúi đầu tỏ vẻ ủy khuất.
Cậu lẩm bẩm:
"Anh ơi, anh không chấp nhận sao?"
"Người bình thường ai mà chấp nhận mấy cái đồ vật này chứ!" Thời Tễ trừng cậu một cái, "Cậu thích thì tự đi mà mang vào!"
Lê Thầm chớp mắt: "Nhưng mà anh đã mang lên rồi mà."
"Vả lại..." Cậu dừng lại, "Ai nói em không mang?"
Vừa dứt lời, Lê Thầm đã nắm lấy tay Thời Tễ duỗi nó về phía sau, lúc này Thời Tễ mới nhận ra rằng có một cái đuôi bông lớn ở vị trí xương cụt của Lê Thầm.
Cái đuôi ban đầu buông thõng xuống, nhưng sau khi được Thời Tễ chạm vào, nó bắt đầu vui vẻ vẩy lên.
Mẹ kiếp.
Thời Tễ nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
Đây là thể loại biến thái điên khùng kinh hoàng gì vậy?
Lê Thầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút đờ đẫn của Thời Tễ, nụ cười trên môi càng đậm, cậu cúi người lại gần tai mèo, dùng chóp mũi thẳng xoa xoa đỉnh tai, lập tức khiến đôi tai mèo nhạy cảm theo phản ứng có điều kiện mà run rẩy hai cái.
Sự chú ý của Thời Tễ vẫn đổ dồn vào chiếc đuôi của Lê Thầm, nó có màu xám đen, trông không giống chó con mà giống như một con sói xấu xa.
Chiếc đuôi chó lông xù nhẹ nhàng đung đưa, nguyên lý của nó giống như tai mèo, hoàn toàn dựa vào khả năng điều khiển cảm xúc của người đeo, thế nên có thể thấy được hiện tại Lê Thầm quả thực đang có tâm trạng rất tốt.
Lê Thầm dùng chóp mũi nhéo nhẹ đôi tai mèo mềm mại, cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt dần đỏ lên của Thời Tễ, sau đó nhe răng nanh ra, bất ngờ cắn vào tai mèo.
Thời Tễ nhịn không được rên rỉ một tiếng, vô thức đưa tay ra bịt đôi tai mèo trên đầu lại, sau đó lập tức phản ứng lại.
Chết tiệt.
Thiếu chút nữa bị thằng nhóc này dẫn đi chỗ khác rồi!
Hắn kéo đuôi Lê Thầm để trả đũa, ngón tay mềm mại của cậu chỉ có thể quấn quanh phần xương ở gốc đuôi.
Động tác trong miệng Lê Thầm ngưng lại, sau đó tiếng thở của cậu trở nên nặng nề hơn, đuôi chó lắc lư chậm rãi nhưng biên độ lại rất lớn, đây là trạng thái động vật sắp tấn công người khác.
Đôi mắt Lê Thầm tối sầm, cậu rên lên hai tiếng sau đó đưa tay nắm chặt cổ tay Thời Tễ giơ cao lên, cúi đầu chặn môi Thời Tễ.
Nụ hôn của thiếu niên mãnh liệt mà gấp gáp, hàm răng nanh sắc nhọn suýt chút nữa đã cắn nát môi Thời Tễ, nụ hôn này khiến hắn có chút khó thở, chỉ có thể theo bản năng đẩy ngực Lê Thầm.
Mãi cho đến khi đầu óc bắt đầu choáng váng Lê Thầm mới buông hắn ra, cậu hạ mi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Thời Tễ, nửa giây sau cậu lại không nhịn được tiến về phía trước, dùng sức liếm liếm chúng.
Tay cậu cũng không nhàn rỗi, trong lúc hôn, cậu không ngừng xoa tai Thời Tễ, sự kích thích chồng chéo khiến Thời Tễ không khỏi run rẩy, cuối cùng khi tách khỏi Lê Thầm, từng hơi thở của hắn đều tràn ngập hương vị tin tức tố hoa diên vĩ.
Thời Tễ nghiến răng nghiến lợi, đưa tay gỡ đôi tai mèo trên đầu ra, các cơ quan tiếp nhận kết nối với dây thần kinh não trong giây lát bị ngắt kết nối, cảm giác khi bị Lê Thầm chạm vào tai mèo cũng biến mất hoàn toàn.
Hắn nhảy ra khỏi ghế, ném đôi tai mèo trong tay vào người Lê Thầm, tức giận đến mức như muốn thiêu rụi Lê Thầm.
Thời Tễ cực kỳ buồn bực không phải vì Lê Thầm tùy ý làm bậy, hắn tức giận vì bản thân đã chấp nhận phát điên cùng cậu.
Hắn giơ tay nhéo nhéo đôi lông mày đau nhức, bước đi rất nhanh, Lê Thầm có chút hoảng loạn đuổi theo sát phía sau
"Anh!" Cậu không nhịn được khẽ gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo, đuôi cụp xuống sau lưng, Lê Thầm cắn môi, thấp giọng nói: "Em sai rồi."
Mình chơi hơi quá rồi.
Anh trai cậu da mặt mỏng dễ xấu hổ, trong khoảng thời gian này chịu đựng như vậy là đã nhường nhịn cậu lắm rồi.
Thời Tễ không quay đầu lại, lặng lẽ liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy vạt áo của Lê Thầm, lạnh lùng nói: "Thả tôi ra."
Lê Thầm nghe vậy thì nắm tay càng chặt, ngón tay gầy gò trắng nõn khẽ run lên, cậu nhìn chăm chú vào gáy của Thời Tễ, mím môi nói xin lỗi: "Về sau em......về sau em sẽ không làm chuyện anh không thích nữa."
Cậu biết Thời Tễ không thích việc này.
Nhưng cậu có thể làm gì bây giờ?
Lê Thầm cảm thấy vừa nhìn thấy Thời Tễ, dục vọng xấu xí trong cơ thể cậu lại bắt đầu dấy lên, cậu muốn Thời Tễ dữa vào cậu, cậu muốn trong mắt Thời Tễ luôn là cậu.
"Anh......anh đừng tức giận được không?" Lê Thầm thận trọng dò hỏi, ánh mắt dán chặt vào Thời Tễ, "Đừng mặc kệ em mà."
Giọng thiếu niên thoáng run rẩy.
Mặc dù nhốt Thời Tễ trong biệt thự, khống chế mọi người, chỉ để một mình bản thân có thể nhìn thấy Thời Tễ, nhưng Lê Thầm vẫn cảm thấy bất an, thời gian cậu có thể ở bên Thời Tễ dường như đang dần rút ngắn lại.
Cậu sợ Thời Tễ sẽ phớt lờ cậu, sợ Thời Tễ sẽ đột ngột không từ mà biệt, sợ một ngày nào đó mở mắt ra không còn được nhìn thấy Thời Tễ.
Cậu sợ sợi dây kết nối giữa mình và Thời Tễ mà cậu đang nắm chặt trong tay sẽ đứt gãy, con diều sẽ lại trở về bầu trời xanh mà hắn vốn thuộc về.
Cậu không thể sống mà không có Thời Tễ.
Cho nên mấy ngày nay, Lê Thầm luôn tìm mọi cách để lại chút dấu vết của riêng mình trên người Thời Tễ, liên tục cắn vào gáy Thời Tễ, liên tục chồng chất từng tầng tin tức tố, thậm chí còn mang vào chân hắn một quả lục lạc, như vậy thì cho dù Thời Tễ ở nơi nào cậu cũng có thể sẽ tìm thấy hắn.
Nhưng vết cắn sẽ biến mất, cơ thể Beta cũng không thể giữ lại tin tức tố của Omega, chuông cũng có lúc không nghe được, Lê Thầm không khỏi bắt đầu hoảng sợ.
Thời Tễ nói rằng nơi này đối với hắn chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Vậy cậu thì sao?
Lê Thầm không khỏi suy nghĩ.
Đối với hắn cậu chỉ là một nhiệm vụ bình thường thôi sao?
Hay là một sự tồn tại có chút đặc biệt?
Thời Tễ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên phía sau, hắn không nói gì mà lặng lẽ kéo vạt áo khỏi tay Lê Thầm, sau đó lại đi về phía trước.
Lê Thầm nhìn theo bóng lưng Thời Tễ xa dần, bước đi dần trở nên nặng nề hơn, 0373 nhắc nhở bên tai cậu không cần phải rung động với nhân vật pháo hôi ác độc, dùng mọi thủ đoạn để trả thù Thời Tễ mới là nhiệm vụ chính của cậu.
Bầu trời vốn sáng sủa giờ đã bị một đám mây đen khổng lồ che khuất, giống như một trận mưa lớn trút xuống trái tim âm trầm của Lê Thầm, cậu cụp mi nhìn chằm chằm lớp đất khô cằn dưới chân, nơi đó vúi lấp một chiếc lông chim bẩn thỉu.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, đôi mắt mơ hồ từ từ tập trung lại, Lê Thầm nhìn thấy một người đang đứng trước mặt cậu.
Ngẩng đầu lên nhìn, Thời Tễ đang đứng ở trước mặt cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đứng ở đây làm gì? Chờ dầm mưa sao?"
Giọng điệu của hắn không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn có chút hung dữ, Thời Tễ vừa nói xong, một giọt mưa lạnh rơi xuống chóp mũi Lê Thầm.
Yết hầu của Thời Tễ lăn mấy cái, ánh mắt nhìn Lê Thầm trở nên mất tự nhiên, hắn lúng túng ngẩng đầu sờ gáy, sau đó lẩm bẩm: "Tai mèo kia của cậu, thật ra cũng......cũng rất có ý tứ."
Nói xong, hắn lấy đôi tai đầy lông từ tay Lê Thầm rồi đội lên đầu lần nữa.
"Lần sau nếu muốn chơi......" Thời Tễ dừng lại vài giây, sau đó trên má hiện lên một vệt ửng hồng, "Phải hỏi ý tôi trước, tôi đồng ý rồi mới tính tiếp."
Lê Thầm ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, Thời Tễ kỳ quái nhíu mày, đôi tai mèo trên đầu hơi rụt về phía sau.
"Sao lại ngẩng người rồi?" Thời Tễ duỗi tay ra vẫy vẫy trước mặt Lê Thầm, giây tiếp theo, Lê Thầm thình linh nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp cùng đầu ngón tay có chút mát lạnh giao hòa lẫn nhau.
Lúc đó, trái tim sưng tấy bắt đầu dịu lại.
Cậu đã hạ quyết tâm.
Trộm nói cho bầu trời đầy mây mù rằng, "Rất thích Thời Tễ."
Cái gì mà cốt truyện, cái gì mà hai thế giới.
Cậu thích Thời Tễ.
Thẳng thắn, không do dự, vượt qua hết tất cả.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Sau vài ngày, Thời Tễ cuối cùng cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Cốt truyện đã kết thúc lâu như vậy, tại sao hắn vẫn còn ở đây, không thể quay lại?
Chẳng lẽ một lời của hắn thành sấm, bởi vì hệ thống của hắn offline nên không thể giúp hắn quay trở về thế giới hiện thực?!
Nhưng đó chỉ là lời hắn tùy tiện nói ra để dỗ dành Lê Thầm thôi mà!
Thời Tễ ngã người vào chiếc ghế sô pha mềm mại, xiềng xích ở chân cuối cùng cũng được Lê Thầm cởi bỏ, không có cảm giác lạnh lẽo làm Thời Tễ nhất thời có chút không quen.
Chỉ là hắn vẫn không thể đi ra ngoài, theo như Lê Thầm nói, mặc dù Tần Triết bị bắt, nhưng có thể trốn bên ngoài lâu như vậy mà không bị phát hiện, phía sau nhất định có rất nhiều thế lực hậu thuẫn, hiện tại Tần Triết xảy ra chuyện, những người đứng sau hắn ta đều đứng ngồi không yên, không ngừng hỏi thăm với những người liên quan.
Thời Tễ không biết được bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, kể từ lần trước Lê Thầm nói với hắn rằng hắn đã đi ngang qua những người này, Thời Tễ cảm thấy ở nhà làm chim cút cũng không có gì không tốt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thời Tễ reo lên, hắn nhận được tin nhắn từ Kỷ Thời Sơ: 【Gần đây Thời tiên sinh thế nào rồi? 】
Mấy hôm trước hắn đã lén liên lạc với Kỷ Thời Sơ, nói cho đối phương biết tình hình hiện tại của mình, Kỷ Thời Sơ vừa nghe thì ngạc nhiên rằng Thời Tễ thế mà lại bị phát hiện dễ dàng như vậy, sau đó biết người bắt hắn là Lê Thầm, hắn ta lại không có biểu hiện gì nữa.
Chỉ lặng lẽ để lại một câu:【Chúc ngài may mắn. 】
Thời Tễ liếc nhìn tên Kỷ Thời Sơ trong điện thoại, tính mang thù mà lơ hắn ta, không lâu sau đối phương lại gửi một tin nhắn khác:【Gần đây bên ngoài rất nguy hiểm, Lê Thầm không cho ngài ra ngoài cũng là điều dễ hiểu. 】
【Kỷ tiên sinh cũng biết? 】 Thời Tễ cuối cùng cũng không nhịn được.
【Ừm. 】 Kỷ Thời Sơ trả lời: [Bọn họ thậm chí đã tìm tới tôi. 】
【Cái đó......】
【Thời tiên sinh đừng lo lắng, họ không làm khó tôi mà còn tặng cho tôi một người. 】
【Người? 】
Thời Tễ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ngay sau đó, Kỷ Thời Sơ đã gửi một bức ảnh, Thời Tễ bấm vào xem, trong ảnh là một thanh niên nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, hai tay bị trói sau lưng bằng dây gai, toàn thân che kín với những vết sẹo.
【Đã làm kiểm tra, chưa qua cải tạo, trên người cũng không có thiết bị theo dõi hay đồ vật nguy hiểm gì.】Kỷ Thời Sơ nói, 【Nhưng tôi không rõ, người này không có pheromone, cũng không có tuyến thể. 】
【Nói một cách logic, cậu ta hẳn là Beta. 】
【Nhưng sau khi kiểm tra, lại phát hiện ra rằng cậu ta thậm chí còn không phải là Beta. 】
【Chẳng lẽ cậu ta là sinh vật ngoại lai nào đó chăng? 】
----
Editor: Anh Tễ buồn cười zl, xót thằng nhỏ lắm rồi nhưng vẫn phải làm mình làm mẩy :))))