Lê Thầm ngẩn ngơ tại chỗ, sau nửa ngày mới chớp chớp mắt vài cái.
Hoàng hôn bên cửa sổ dần biến mất, gió nhẹ thổi trên bầu trời, Lê Thầm lặng lẽ đóng cửa phòng, tiếng đóng cửa 'lạch cạch' hoà cùng tiếng gió thổi đập vào cửa sổ.
Thời Tễ cảm giác ánh mắt Lê Thầm nhìn mình càng ngày càng cháy bỏng, bởi tầm mắt đối phương hết sức trắng trợn, Thời Tễ mất tự nhiên mà dùng ngón tay nắm chặt làn váy, khuôn mặt hắn đỏ bừng, đuôi mèo lông xù phía sau không an phận mà vẫy vẫy, cọ xát vào ga giường.
Phần cơ thể không được vải vóc che lại hơi lạnh, Thời Tễ không biết bản thân đã bị Lê Thầm nhìn chằm chằm bao lâu, tầm mắt nóng rực ấy của đối phương dường như có thể đục khoét một lỗ trên người hắn.
Sau đó, hắn thấy yết hầu của thiếu niên co giật vài cái, giây kế tiếp, Thời Tễ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể Lê Thầm che kín ánh sáng trong phòng, phóng đại bóng tối bao phủ cả người Thời Tễ.
Hắn bị Lê Thầm chế trụ trên giường, mắt Thời Tễ trừng lớn, tai mèo trên đầu theo cảm xúc của hắn mà ngoe nguẩy, hai tay Lê Thầm chống ở hai bên đầu Thời Tễ, từ trên cao chăm chú nhìn hắn, lồng ngực không ngừng phập phồng, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt Thời Tễ.
"Anh." Thật lâu sau đó, Lê Thầm mới nói ra một tiếng như thế, lời nói phát ra mơ hồ giống như đã cực lực nhẫn nhịn điều gì đó.
Chiếc váy hầu gái trên người Thời Tễ không vừa size với hắn, lại có thể phác họa ra đường cong xinh đẹp của eo, cặp đùi trắng giấu dưới làn váy tô điểm một đường viền hoa, giống như đang không ngừng mời gọi Lê Thầm chiêm ngưỡng.
"Anh học những thứ này ở đâu vậy."
Lê Thầm cúi người áp sát cơ thể vào Thời Tễ, đuôi mắt phiếm hồng ẩn chứa tình dục rực cháy, sóng mũi cao của cậu cố ý cọ cọ vào đầu ngực Thời Tễ.
Không biết chạm phải nơi nào mà cổ họng Thời Tễ phát ra tiếng kêu rên, âm cuối mềm mại phát ra giống như một bé mèo đang làm nũng.
Hành động vừa rồi của Lê Thầm quá vội vàng, thời điểm ấy cho dù phía dưới là tấm nệm lót mềm mại, nhưng làn da hắn vẫn bị ma sát, cơn đau tê tê dại dại trong nháy mắt lan truyền khắp cơ thể, đau đến mức chỉ cần đụng vào thôi là sẽ tan vỡ.
Hắn cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau, tiếp đó cưỡng ép bản thân nâng hai tay lên câu lấy cổ Lê Thầm, kéo gần khoảng cách giữa hắn và cậu
"Thích không?" Thời Tễ thấp giọng hỏi, hắn rũ mắt, hôn lên chóp mũi Lê Thầm, "Anh đã cố ý chọn từ lâu đó."
Lê Thầm rất hợp tác mà ngẩng đầu, dùng răng nanh cắn lên môi Thời Tễ, giống như đang liếm láp một cái bánh kem bơ ngọt ngào, mơ mơ hồ hồ mà đáp: "Thích ạ."
Cậu áp tay lên má Thời Tễ, si mê mà nhìn nam nhân trước mắt, môi Thời Tễ bị cậu cắn đến vừa sưng vừa đỏ, đôi môi ướt át càng nổi bật dưới ánh đèn.
"Rất thích anh trai." Lê Thầm cúi người xuống hôn lên hàng mi của Thời Tễ, ngón tay vuốt ve đuôi mắt đối phương, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói, "Thích thích thích siêu thích anh trai."
Tay cậu bắt đầu mất kiểm soát mà vuốt ve Thời Tễ, vùi đầu vào cổ Thời Tễ, ngậm lấy phần da thịt non mịn, Thời Tễ khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng vỗ về an ủi Lê Thầm, lại nhịn không được mà ho khan vài tiếng, tai mèo trên đầu thoải mái mà run run, chiếc đuôi mèo thon dài phía sau còn rất tự nhiên mà quấn lấy Lê Thầm.
"Nếu thích, vậy thì sờ anh nữa đi...ưm!!"
Môi Thời Tễ run run, trong khi hắn nói chuyện Lê Thầm đã tóm được cái đuôi mèo của hắn, ngón tay linh hoạt cật lực siết chặt cái đuôi.
Rõ ràng cái đuôi không phải là một phần cơ thể của hắn, nhưng bởi vì gắn vào người nên mang lại ảo giác, vậy nên Thời Tễ cho rằng bản thân thật sự mọc ra một cái đuôi mèo.
"Trước kia anh không phải không muốn đeo cái này à?" Lê Thầm thấp giọng hỏi, cậu đã tưởng tượng cảnh Thời Tễ đeo đuôi mèo rất nhiều lần, hiện giờ mong muốn đã thành sự thật, vì sự kì lạ ấy khiến cậu hưng phấn lên theo bản năng.
Lòng bàn tay vuốt ve mô phỏng độ dài của đuôi, tinh tế miêu tả hình dáng của nó, lông tơ mềm mại dựng đứng khi bị ngón tay sờ vào, Thời Tễ cảm giác xương cốt của bản thân đều sắp không thuộc về mình nữa rồi.
Hai tay hắn vô lực mà chạm vào ngực Lê Thầm, cảm giác ngứa ngáy từ đuôi mang lại khiến hắn không nhịn được mà rùng mình.
Đầu óc dường như có một dòng điện không ngừng chạy xẹt qua, xương cốt bị đè ép mang lại đau đớn mãnh liệt, hai loại cảm giác tiêu cực này lan tràn khắp thân thể Thời Tễ, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, bị ức hiếp mà chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý.
Nước mắt trong suốt vừa lúc làm ướt sườn mặt Lê Thầm, thiếu niên lập tức buông tay đang túm đuôi mèo, hoang mang hoảng hốt ôm lấy Thời Tễ, bàn tay cậu chàng nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng hắn như đang an ủi một đứa trẻ, "Em, em làm anh đau sao?"
Thời Tễ muốn lắc đầu, nhưng bởi vì đau đớn khiến cơ bắp của hắn bắt đầu co rút cứng đờ, nước mắt đọng trên hàng mi cứ thế rơi xuống, chảy xuống gò má tái nhợt của hắn.
Rồi sau đó, Lê Thầm chú ý tới, đầu gối Thời Tễ lại xuất hiện những vết xanh tím trải dài, vừa rồi đôi tất hắn mặc dài qua đầu gối, đem mấy vết thương ấy che kín, lúc này vì không cẩn thận mà tụt xuống mấy phân, bấy giờ mới để lộ ra đầu gối chồng chất vết thương.
Thiếu niên hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thời Tễ: "Anh, tại sao......"
Cậu còn chưa nói xong, Lê Thầm lập tức phản ứng, trước khi đi rõ ràng cậu đã đặt Thời Tễ trên sô pha, nhận ra được sự thật đáng sợ ấy, sống lưng Lê Thầm lạnh buốt, tê dại, hai mày cậu cau chặt, giọng điệu của thiếu niên lắp bắp run run mà ngay chả chính cậu cũng không nhận ra: "Anh, sao anh lại vào được đây chứ...?"
Hắn căn bản không dám tưởng tượng đến việc Thời Tễ rốt cuộc đã phải té ngã bao nhiêu lần khi đi từ phòng khách đến phòng ngủ.
Thời Tễ không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào cậu, giọng nói của thiếu niên như trực tiếp vạch trần vết sẹo của hắn, đem việc hắn không có cách nào để khống chế cơ thể phơi bày trước mắt.
Hiện tại, chỉ một đoạn đường ngắn với hắn mà nói là vô cùng khó khăn, cả người hắn, tứ chi và mọi tế bào trong cơ thể đều không chịu nghe lời hắn, hắn cảm thấy mình như một con quái vật, căn bản không thể điều khiển cơ thể của mình.
"Bộ dạng lúc này của anh thật sự rất kì quái đó Lê Thầm." Không biết qua bao lâu, Thời Tễ mới khẽ hé miệng, "Anh thậm chí còn chẳng bị bệnh, mà là bị 'đuổi' khỏi cơ thể này."
Lê Thầm đột nhiên ngẩng đầu, đôi đồng tử khẽ run, môi giật giật, lặp lại lời Thời Tễ nói lần nữa: "Bị đuổi... khỏi thân thể?"
Giọng Thời Tễ nghèn nghẹn, hắn đáp "ừm" một tiếng.
"Anh...." Cảm xúc Lê Thầm đột nhiên kích động, "Anh phải đi sao?"
Lông mi Thời Tễ run lên vài lần.
"Không biết."
"Cũng có khả năng sẽ biến mất mãi mãi."
Lê Thầm thấy Thời Tễ bình tĩnh quá mức, không biết từ bao giờ hắn đã lặng lẽ chấp nhận khả năng bản thân sẽ 'chết', âm thanh khi nói chuyện cũng không hề hồi hộp, như khi một người kể về chuyện xưa xa xăm nào đó, ánh mắt dừng trên người Lê Thầm cũng điềm nhiên đến lạ.
"Nhưng sẽ không sao đâu Lê Thầm." Thời Tễ đột nhiên rời mắt khỏi người Lê Thầm, "Có thể Thời Tễ sẽ trở lại, hắn cũng chính là anh..."
Khi lời nói cuối cùng thốt ra, ngay cả chính Thời Tễ cũng không thể xác định, tính cách của hắn và Thời Tễ khác nhau một trời một vực, hắn thật sự có thể xem bản thân với Thời Tễ kia là một được sao?
Lê Thầm nuốt một ngụm nước bọt, kéo mạnh Thời Tễ vào lòng ngực mình, cậu lắc lắc đầu: "Hắn ta không phải anh."
"Em chỉ muốn có anh thôi."
Cách tay đang ôm Thời Tễ không ngừng siết chặt, như thể cậu sợ rằng khi thả lỏng tay ra Thời Tễ trong lòng ngực cũng đồng thời biến mất, hô hấp Lê Thầm đột nhiên hỗn loạn, cậu hung hăng cắn chặt môi dưới, nhướng mày, trong ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn: "Anh ơi, em tuyệt đối sẽ không để anh biến mất.
Lòng bàn tay Lê Thầm giữ lấy lưng Thời Tễ, hổ khẩu vừa lúc chạm vào phần xương bướm xinh đẹp lộ lên trên da thịt (¹), sau đó cậu nghiêng đầu, môi liếm liếm vành tai Thời Tễ, phần thịt mềm trong miệng cậu dần sưng đỏ.
[ (¹) Hổ khẩu: nằm ở khe đốt bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ. Để tìm huyệt này, bạn có thể khép ngón cái và ngón trỏ lại, xác định điểm cao nhất của phần cơ giữa hai ngón. ]
Thời Tễ không trả lời cậu, hắn giương mắt nhìn bóng đêm u ám ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi ánh đèn đường bên ngoài được bật lên, ánh sáng dịu nhẹ đẩy lùi bóng tối.
"Hôm nay không phải em rất thích anh mặc thế này à? Thời Tễ nhẹ giọng nói, tiếp đó chủ động hôn lên khóe môi Lê Thầm, "Vậy thì chạm vào anh nữa đi."
"Ứmm......!!"
Hắn vừa mới nói xong, Lê Thầm đã vội chen tay xuống dưới làn váy, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng vuốt dọc lên phần bụng, Thời Tễ rên một tiếng rồi dần trầm luân vào vòng tay ấm áp của cậu.
"Anh." Lê Thầm liếm cổ Thời Tễ, thấp giọng kêu, "Thân thể của anh có chịu được không?"
Thời Tễ áp mặt cậu vào ngực mình.
"Có thể."
Đúng lúc này, bên ngoài bắt đầu phản phất vài giọt mưa, nước mưa tiếp xúc với mặt cửa sổ, phát ra âm thanh "lộp bộp lộp bộp" nhỏ. Đầu xuân, gió đêm mang theo mùi tanh của nước mưa lẻn vào phòng, giây tiếp theo đã bị tin tức tố nồng đậm của Omega nuốt chửng.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Tiếng mưa rơi bên ngoài hoà lẫn với tiếng thở dốc của Lê Thầm, hơi nóng từ miệng thiếu niên toả ra phần nào xoa dịu cơn đau do bị gặm cắn, cậu liếm mồ hôi trên cổ Thời Tễ, làn da ấm áp được phủ lên một lớp màng ẩm ướt.
Thời Tễ không biết mình đã cùng Lê Thầm làm bao lâu, bản thân vì đau mà ngất bao nhiêu lần, chỉ biết những lúc tỉnh lại hắn có thể nhìn thấy cơ thể của mình và Lê Thầm áp sát vào nhau phản chiếu trên cửa sổ, mà hắn còn không ngừng rên rỉ ——
Mạnh lên.
Mạnh nữa lên.
Để anh có thể cảm nhận được em.
Để linh hồn anh có thể mãi mãi ở đây.
Làn váy đung đưa qua lại bị xé đến tan nát, cuối cùng rơi xuống sàn trong lúc Thời Tễ đang được 'yêu thương', hắn khóc nấc tự cắn vào tay mình.
Lê Thầm cử động thân trên, cúi người hôn lên gương mặt ướt đẫm của Thời Tễ. Cơn mưa đã ngừng từ bao giờ, phô bày trước cửa sổ là bồn hoa đẫm nước như vừa được gội rửa, rũ bỏ đi tầng áo xám xịt bên ngoài, lại tiếp tục phơi bày màu xanh biếc duy nhất thuộc về sắc xuân.
Bầu trời đen như mực tựa như cơn thủy triều cuồn cuộn đen nhám, Thời Tễ mơ hồ cảm thấy, thế giới dường như đang bị đảo lộn.
Lê Thầm thay hắn lau nước mắt trên gò má, rồi lại ghé vào tai hắn: "Đừng khóc mà, anh ơi."
Cánh môi ấm nóng áp vào vành tai, mỗi một lời nói ra đều đánh thẳng vào màng nhĩ Thời Tễ.
"Em yêu anh."
Ba chữ ngắn gọn hoà vào không khí, ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, một vài vòng cung bay vút lên không trung, đồng thời nổ tung trong màn đêm tĩnh mịch, những tia sáng rực rỡ lung linh tỏa ra bốn phía, cắt đôi cả bầu trời.
Ánh sáng trong phòng nhoè đi, lực chú ý của Thời Tễ bị pháo hoa bên ngoài thu hút, sau đó, hắn lại nghe được tiếng đồng hồ điểm vài tiếng.
"Năm mới vui vẻ."
Trong không trung, từng tia sáng toả ra rơi xuống.
"Anh."
Khi tia sáng cuối cùng biến mất trong màn đêm, Thời Tễ nghe thấy Lê Thầm thấp giọng nói bên tai hắn: