Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 84: Bước ngoặt





Editor: Jessie Mtw

---

"Ưm ——"

Phần đầu tăm bông bao phủ một màu nâu của nước thuốc lạnh lẽo, khi chạm vào vết thương ở đầu gối Thời Tễ làm nó ẩn ẩn đau, nhưng bây giờ chút đau đớn này đối với Thời Tễ mà nói cũng chẳng tính là gì, nhưng hắn vẫn theo phản xạ có điều kiện mà hít một ngụm khí lạnh.

Lê Thầm ngừng lại động tác bôi thuốc ở tay, nhướng mày nhìn hắn, biểu cảm trên mặt có phần hoảng loạn và lo lắng: "Đau lắm sao?"

Thời Tễ theo bản năng mà lắc đầu, sau đó lại ý thức được cái gì, nhẹ nhàng nhấn vào đầu gối hai cái.

"Nhịn một chút." Lê Thầm rũ mắt, lại tiếp tục cầm tăm bông tiếp cận đầu gối, lần này động tác so với vừa rồi nhẹ hơn nhiều, dịu dàng đến mức Thời Tễ còn không cảm nhận được bản thân đang được bôi thuốc.

Nước thuốc bôi trên làn da xanh tím, trong không khí tràn ngập hương vị chua xót nhàn nhạt, màu nước thuốc hỗn tạp trên làn da trắng nõn, nhìn qua vừa chói mắt lại vừa đáng sợ.

Thời Tễ căng thẳng cẳng chân, cơ bắp run nhè nhẹ, gió thổi bên ngoài cửa sổ len lỏi lùa vào vạt áo hắn. Đêm đã khuya, nhưng gió vẫn cứ cuồn cuộn như có như không mùi của pháo hoa, hắn và Lê Thầm vừa trải qua năm cũ, bắt đầu ngày năm mới đầu tiên.

Hắn lặng lẽ thả lỏng khớp hàm đang căng chặt, nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu Lê Thầm, mái tóc đen nhu thuận hơi đong đưa, thành công dời lực chú ý của Thời Tễ.

"Lại nói..." Lê Thầm đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ sự tĩnh lặng trong phòng, cậu ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Thời Tễ, đem tăm bông trong tay ném vào thùng rác phía sau, lại nâng tay xoa bóp cẳng chân cứng đờ của Thời Tễ, "Anh cũng phải giúp em bôi thuốc."

Cái cậu nói là những việc trước đó, khi có người nhắm vào Lê Thầm thì trong những trận bóng rổ cậu sẽ có thêm vài vết thương, Thời Tễ nhớ lại một chút rồi "ừm" một tiếng.

Lê Thầm lớn mật vỗ lên hàng mi hắn vài cái, tiếp tục bình tĩnh nói: "Lúc ấy anh đã tới gần em rồi lại tìm cách đẩy em ra xa, bộ dạng sức đầu mẻ trán lúc ấy thật sự rất buồn cười."

Nói xong, cậu thậm chí cố ý cười một tiếng, Thời Tễ nhìn cậu cong khóe môi, tức giận mà đánh 'yêu' lên cánh tay cậu.

Lòng bàn tay ấm áp xoa bóp phần cơ bắp, Lê Thầm tiến lại gần, Thời Tễ dường như có thể cảm nhận được hô hấp của cậu, động tác tay của thiếu niên cùng với giọng nói khi cậu nói chuyện đều nhẹ nhàng như nhau, đầu ngón tay ấn xung quanh làn da, làm Thời Tễ từ từ chậm rãi thả lỏng.

Cậu nâng tay lên, nương theo cẳng chân bóng loáng mà chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng trong lúc Thời Tễ không để ý nắm lấy phần đùi non, dù hiện tại Thời Tễ đang mặc quần đùi, lại hoàn toàn không thể tránh đi bàn tay nóng rực đang đặt trên nó, Lê Thầm híp híp mắt: "Nhưng mà lúc anh giúp em bôi thuốc lại còn sờ em."

Lê Thầm đem một chân hắn nâng lên, cúi người áp xuống, một tay khác chống lên giường, dính sát vào Thời Tễ hỏi: "Là cố ý quyến rũ em sao?"

Thời Tễ nghe xong hai mắt mở to, cơ thể theo bản năng muốn trốn ra sau nhưng chân lại bị Lê Thầm nắm trong tay khiến hắn không thể tránh thoát khỏi sự khống chế của Lê Thầm.

Khi hắn sắp ngã xuống giường, Lê Thầm bất ngờ nắm lấy bờ vai của hắn, cậu ôm hắn vào lòng, Thời Tễ đâm sầm vào ngực Lê Thầm, khàn khàn giọng mở miệng trả lời: "Không có."

Ngón tay mang theo vết chai mỏng lướt qua nơi mẫn cảm, vừa mới cùng Lê Thầm quan hệ nên Thời Tễ theo bản năng nhắm mắt, hắn cảm giác được tay Lê Thầm từ ống quần hắn từ từ chui vào, cố ý nhéo phần thịt mềm của hắn.

Cùng Lê Thầm làm quá lâu, thân thể của hắn tự nhiên cũng nổi lên phản ứng, Lê Thầm chậm rãi tới gần hắn, đôi môi hồng nhạt lập tức dán lại gần, hai mắt Thời Tễ nhắm chặt càng thêm căng thẳng, đôi tay nắm chặt phần áo trước ngực Lê Thầm.

Rõ ràng hôn nhiều lần như vậy rồi, nhưng mỗi lần như thế lại làm tim Thời Tễ đập nhanh đến kinh khủng.

Giây tiếp theo, không có nụ hôn nào xuất hiện như trong suy nghĩ, Lê Thầm cố tình đổi hướng, từ cánh môi ấm áp chuyển sang gò má Thời Tễ.

"Anh lại đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói ngập tràn ý cười của thiếu niên truyền đến bên tai, Thời Tễ mở hai mắt, mờ mịt mà chớp mắt hai cái, sau đó đảo mắt nhìn lên đôi con ngươi giảo hoạt của Lê Thầm.

Thiếu niên trước mắt nhìn hắn chằm chằm, con người màu lam phản chiếu hình ảnh ngơ ngác ngốc nghếch của hắn, Thời Tễ bấy giờ mới phản ứng lại, Lê Thầm rõ ràng là đang trêu hắn.

Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp bỗng trở nên bối rối, Thời Tễ cảm giác gương mặt mình như bị thiêu đốt, nóng bỏng đến mức có thể nướng chín hắn.

Hầu kết hắn lên xuống vài lần: "Em..."

"Có phải anh cũng đã bắt đầu muốn em rồi không?" Ý cười nơi đáy mắt Lê Thầm càng thêm rõ ràng, cả bàn tay cậu đều chui vào trong ống quần Thời Tễ, chỉ cách mông hắn vài centimet, cậu cúi đầu ngậm lấy hầu kết của Thời Tễ, "Đáng yêu thật đấy, anh cũng giống em rồi."

Hơi thở của Thời Tễ trở nên khó khăn dưới sự liếm mút của cậu, hai chân hắn mất kiểm soát mà quấn trên eo Lê Thầm, hắn ngửa đầu ra sau, đôi môi đỏ mọng hé mở, đầu lưỡi đỏ hỏn bên trong như ẩn như hiện.

"Lê Thầm......" Hắn gian nan mà gọi tên Lê Thầm, hai tay trước ngực ôm lấy cổ Lê Thầm, khiến yết hầu vùi sâu vào miệng cậu, "Nếu em không hôn anh, vậy từ nay cũng đừng hôn nữa."

Cho dù bị Lê Thầm đè chặt ở thế bị động nhưng lời nói của Thời Tễ vẫn có tính uy hiếp, rất nhanh Lê Thầm đã thả hắn ra, ngẩn đầu lên hôn lấy Thời Tễ.

"Hôn." Lê Thầm vội vàng cọ vào cằm Thời Tễ, giống như muốn cúi đầu xin hắn cho cậu thứ mà mình muốn, "Em không thể không hôn anh được."

Thời Tễ lại như không nghe thấy, tiếp tục duy trì tư thế ngửa đầu ra sau, mặc kệ Lê Thầm có làm nũng bán manh thế nào trong ngực hắn, thậm chí Thời Tễ bắt đầu dùng tay đẩy hắn, từ chối sự mời gọi thân mật của tên chó con này.

Hắn chui ra khỏi lòng ngực Lê Thầm, cách cậu một khoảng, khi Lê Thầm muốn bò về phía hắn, Thời Tễ vươn một ngón tay chạm lên trán cậu, giữ cậu yên ở chỗ đó.

"Lúc đó anh không quyến rũ em."

Thời Tễ xụ mặt nghiêm túc nói: "Lúc đó anh vội vàng hoàn thành nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện còn phải giữ nguyên tính cách nguyên chủ, nào có nghĩ đến nó."

"Rõ ràng... rõ ràng muốn 'giết' anh, chính là em."

Hắn lại nhớ tới lần đầu tiên khi Lê Thầm mất khống chế, cắn hắn làm hắn đau đến nửa tháng, mà người làm ra chuyện đó hôm nay nhắc lại như đã quên không nhớ gì, còn cáu kỉnh với hắn.

Thời Tễ càng nghĩ càng giận, hắn vô thức phồng má, thở phì phì mà trừng mắt nhìn Lê Thầm: "Nếu nói muốn quyến rũ, cũng là em quyến rũ anh mới đúng!"

Lê Thầm hai mắt mở to, nhìn Thời Tễ mặt đỏ mũi hồng trước mặt, cậu sửng sốt vài giây, sau đó 'phụt' một tiếng bật cười.

"Anh đang tức giận sao?" Cậu vươn tay lau đi nước mắt đọng trên khoé mắt hắn, cố gắng kìm xuống khóe môi đang muốn cong lên, "Là bởi vì em nói anh quyến rũ em sao?"

Thời Tễ thấy cậu cười lăn lộn trên giường, tức khắc giận đến sôi máu, muốn nâng chân đạp đối phương một cái, lại bởi vì không thể kiểm soát cơ thể mà chỉ có thể ngồi yên nhìn Lê Thầm cười.

Tức thật.

Thật sự tức quá đi mà.

Lê Thầm thật sự là quá phiền!!

Ngực Thời Tễ phập phồng từng hồi, Lê Thầm mắt thấy gương mặt anh trai càng ngày càng đỏ, vội vàng tiến đến muốn ôm lấy Thời Tễ an ủi hắn, lại không ngờ nam nhân đang nổi nóng, thà rằng chịu đau cũng không để Lê Thầm đụng vào.

Cơn đau lan dần trong xương cốt, Thời Tễ theo bản năng hít một ngụm khí lạnh, Lê Thầm để ý đến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch đến khó coi, lập tức ngừng trêu đùa Thời Tễ, cậu nhanh chóng ôm hắn từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt Thời Tễ: "Phải phải, là em sai."

"Là em muốn quyến rũ anh."

"Em thừa nhận, em đã sớm có dục vọng với anh."

Nghe Lê Thầm nói vậy, Thời Tễ cuối cùng cũng cam lòng bình tĩnh trở lại, hắn dựa lưng vào người Lê Thầm lặng lẽ thở dốc, sau đó lại nghe thấy tiếng Lê Thầm nói bên tai: "Dẫu sao thì anh tốt như vậy, em muốn làm tình với anh cũng là điều dễ hiểu mà."

Lê Thầm đã thành công qua tuổi trưởng thành, miệng giống như cái vòi nước hỏng van, toàn nói ra những lời kỳ lạ, Thời Tễ nghe mà nóng tai, hắn nhíu nhíu mày, kiêu ngạo mở miệng: "Nói, nói linh tinh cái gì đó!"

"Lời em nói đều là thật, anh à." Lê Thầm nghiêng đầu, chớp đôi mắt, vẻ mặt vô hại mà nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt đảo quanh nhìn gò má ửng hồng của Thời Tễ: "Anh thẹn thùng sao?"

Thời Tễ cắn môi dưới không để ý tới cậu, Lê Thầm mặt dày lại cọ lên khóe môi Thời Tễ : "Hôn em đi."

"Tránh ra." Thời Tễ không kiên nhẫn mà giãy giụa.

Lê Thầm mặt dày mày dạn mà tiến lại gần: "Anh ơi, hôn em đi mà."

Cánh môi mềm mại như chuồn chuồn lướt trên nước của thiếu niên rơi xuống khoé môi của hắn, đôi tay hư hỏng vuốt ve bộ phận mẫn cảm của Thời Tễ, cho dù Thời Tễ có bướng bỉnh thế nào, Lê Thầm vẫn luôn có cách khiến hắn chịu thỏa hiệp với mình.

Cuối cùng, Lê Thầm quấn lấy Thời Tễ hôn nửa tiếng mới miễn cưỡng buông hắn ra, đầu óc Thời Tễ mơ mơ ngã xuống giường, hai mắt nhắm lại, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Nhưng giấc ngủ này của Thời Tễ cũng không yên ổn, trong mơ là cảnh một tốp đồ vật vô hình không ngừng đuổi theo hắn, hai chân hắn như rơi vào vũng bùn, khiến hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng từ từ cắn nuốt bản thân.

Hắn sợ đến mở to mắt, thở dốc từng hồi, khắp người đều là mồ hôi lạnh tán loạn làm hắn vô thức run rẩy, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, dưới lầu đèn đường đã tắt, toàn bộ thế giới yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy được cả tiếng hô hấp.

Thời Tễ mím môi, nuốt một ngụm nước bọt làm ướt cổ họng khô khốc, tiếp đó hắn xoay người nhìn người bên cạnh mình, Lê Thầm vốn nằm ở đó giờ đã chẳng thấy đâu.

Trên giường bây giờ chỉ còn có thể cảm nhận được cái lạnh đến âm độ, có nghĩa là Lê Thầm đã rời giường và ra khỏi phòng từ sớm.

Cậu có thể đi đâu chứ?

Thời Tễ theo bản năng muốn đi tìm cậu, nhưng hắn chỉ thoáng động một chút, đau đớn trong nháy mắt ập đến, kích thích khiến hắn không dám tùy tiện lộn xộn.

Hắn chỉ có thể nằm trên giường, nôn nóng nhìn chằm chằm trần nhà, qua một lúc lâu, Thời Tễ mới nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất khẽ.

Then cửa bị người khác nắm lấy, Thời Tễ gắt gao nhìn vào cửa, mà người bên ngoài cả nửa ngày cũng chưa thấy vào.

"Lê......" Thời Tễ hé miệng vừa định gọi một tiếng, giây tiếp theo, giọng nói Lê Thầm ngoài cửa đã cắt ngang lời của hắn.

"... Ngươi biết tại sao anh ấy lại trở nên như vậy ư?"

Giọng thiếu niên không lớn không nhỏ, trong căn phòng yên tĩnh lại có vẻ như đột ngột vang lên, cậu giống như đang nói chuyện cùng ai đó, giọng nói đứt quãng, Thời Tễ cũng chỉ miễn cưỡng nghe được một ít nội dung.

"...... Trục xuất?"

"Tại sao lại như vậy...... Vậy có biện pháp nào không ......"

Thời Tễ nhíu mày, hắn nghiêng đầu muốn nghe rõ Lê Thầm rốt cuộc đang nói cái gì, thân thể tới gần mép giường, như thể sắp té từ trên giường xuống.

Đúng lúc này, Thời Tễ đột nhiên không kịp định hình đã nghe được một câu rõ ràng duy nhất ——

"Ngươi nói hệ thống của anh ấy online rồi sao?"