Hạ Viễn Quân đưa Kỳ Trạch đến tận cổng công ty, cameraman quay xong tư liệu đã rất thức thời xuống xe từ giữa đường, sau đó theo xe của tổ chương trình quay về biệt thự.
“Tới nơi rồi,” Kỳ Trạch nhìn ra ngoài xe rồi nói với Hạ Viễn Quân.
Hắn dừng xe lại, trầm ổn ừ một tiếng nhìn Kỳ Trạch tháo dây an toàn. Hình như sợi dây bị kẹt ở đâu đó làm cậu mãi không cởi được, Hạ Viễn Quân đành phải dịch lại gần duỗi tay cởi giúp.
Kỳ Trạch nhìn mái tóc đen ngắn ngủn của hắn mà cổ họng nghẹn ngào, nhưng cảm giác này không phải tủi thân hay khổ sở, mà là vui sướng. Cậu cố nuốt cơn nghẹn xuống, thấp giọng hỏi: “Trưa nay anh có rảnh không?”
“Bực” một tiếng, dây an toàn đã rời ra nhưng bên tai Hạ Viễn Quân chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của Kỳ Trạch, nhất thời vẫn chưa nỡ lùi về chỗ của mình. Hắn chống lên ghế phó lái đối diện với Kỳ Trạch, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên giữa khoang xe kín mít nghe cực kỳ gợi cảm, “Ừm, rảnh, gần đây tôi không làm gì hết.”
Cuối câu rõ ràng đã lộ ra một tia háo hức như rất gấp gáp muốn lợi dụng thời gian rảnh rỗi làm chút chuyện gì-đó, ví dụ như cùng Kỳ Trạch ăn cơm hay đi xem phim chẳng hạn.
Kỳ Trạch nghe hiểu lời hắn, ý cười trên mặt mãi không tan: “Vậy trưa nay tôi mời anh ăn cơm nhé? Muốn cảm ơn mấy hôm nay anh đã chăm sóc tôi.”
“Được.” Hạ Viễn Quân lập tức đáp ứng như sợ giây tiếp theo cậu sẽ đổi ý.
Kỳ Trạch mím môi cười, rút điện thoại ra đặt sẵn nhà hàng. Quy định của chương trình là người chơi không được trao đổi phương thức liên lạc riêng với nhau, lúc này cậu không muốn làm trái quy định bèn thông báo tên nhà hàng và giờ hẹn gặp bằng miệng cho Hạ Viễn Quân một lần.
Kỳ Trạch chào tạm biệt rồi xuống xe, lúc bước lên bậc thang nhìn lại vẫn trông thấy xe Hạ Viễn Quân dừng ngay chỗ cũ, cửa sổ đóng kín mít. Cậu không thấy được tình hình bên trong nhưng vẫn dựa vào trực giác tìm được Hạ Viễn Quân, hơn nữa còn biết đối phương nhất định cũng đang nhìn mình. Kỳ Trạch nở nụ cười toe đồng thời vẫy vẫy tay mấy cái, cuối cùng mới tung tăng bước vào công ty.
Hạ Viễn Quân ngồi trong xe ngẩn cả người, hắn không ngờ Kỳ Trạch sẽ quay lại tìm mình, chất liệu cửa sổ xe làm người bên ngoài không thể nhìn thấy gì bên trong, nhưng hắn vẫn cảm thấy cậu tìm được hắn rất chuẩn xác, bọn họ bốn mắt nhìn nhau như thể không hề bị tầng cửa kính kia ngăn cách.
Hạ Viễn Quân chờ Kỳ Trạch đi khuất mới chậm rãi lái xe đi, sau đó một mình hồi tưởng dư vị nụ cười của cậu hôm nay. Rất ngọt, ngọt đến tan chảy lấp đầy cả trái tim, khiến hắn cấp bách muốn hành động ngay lập tức.
Vì thế, sếp Phó đang nghiêm túc làm việc không hề phòng bị mà nhận được cuộc gọi quấy rầy từ thằng bạn nối khố.
Một phút sau, sếp Phó lạnh mặt cúp điện thoại.
Ha, muốn mua quà gì tặng cho ai là chuyện của cậu, liên quan gì tôi? Lại còn kén chọn thương hiệu? Thương hiệu con khỉ, làm như ngày thường chỉ có mỗi cậu cần tốn tâm tư tặng quà ý!
Tôi mua không nổi à? Bộ không ai tặng tôi sao?
Buồn cười!
Khoe với khoang, có gì hay ho mà khoe?!
Ha!
Hôm nay tâm trạng Kỳ Trạch rất tốt, nhìn ai cũng tươi cười; tổ trưởng phụ trách đúng lúc vào thang máy liền vui vẻ hỏi thăm cậu vài câu, trước khi đi còn căn dặn nếu có vấn đề gì cứ đi hỏi anh ta, thể hiện tính tình rất tốt còn cực kỳ dễ nói chuyện.
Kỳ Trạch cảm thấy mình vào được công ty này, có điều kiện công việc tốt thế này đúng là may mắn.
Chuyện cậu không biết chính là, toàn thể nhân viên trong bộ phận luôn cho cậu sắc mặt tốt bởi vì Hạ thị vừa đột ngột đưa ra yêu cầu hợp tác một hạng mục rất lớn với bọn họ. Một tập đoàn đẳng cấp quốc tế như Hạ thị chịu hạ mình hợp tác với công ty nhỏ như mắt muỗi này, nhìn kiểu gì cũng là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Huống chi điều kiện đối phương yêu cầu chỉ là giúp bọn họ nâng đỡ một cậu thực tập sinh mà thôi.
Giao kèo chỉ có lãi không lỗ, dù đến thêm mấy cậu thực tập sinh nữa cũng không ai ngại nhiều!
Thời gian của ngày thứ sáu luôn có cảm giác trôi nhanh hơn bình thường, chớp mắt một cái đã đến giờ nghỉ trưa.
Các đồng sự tụ tập tốp năm tốp ba xuống căn tin hoặc cùng nhau ra tiệm ăn, có người đến rủ Kỳ Trạch, cậu lịch sự đáp trưa nay mình có hẹn, vì vậy mọi người không làm phiền nữa. Kỳ Trạch đoán bọn họ cho rằng mình sẽ đi ăn cùng bạn gái / bạn trai, bản thân cậu cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Cậu đến chỗ hẹn sớm hơn một chút, gọi món xong liền ngồi một bên đọc sách chờ người.
Hạ Viễn Quân cũng đến nơi trước giờ hẹn, khí áp quanh thân hơi trầm xuống. Nếu là bình thường người ngoài sẽ không dễ nhận ra cảm xúc trên khuôn mặt lạnh của hắn thay đổi thế nào, nhưng Kỳ Trạch vẫn nhận ra. Trước đây hơn phân nửa thời gian cậu đều không rảnh đi chú ý, cũng không muốn đi hỏi. Nhưng hiện giờ người này có chín mươi chín phần trăm khả năng là bệ hạ nhà cậu, Kỳ Trạch đương nhiên phải chú ý kỹ càng rồi.
“Anh làm sao thế? Hình như có chuyện không vui à.” Bởi vì e ngại thân phận nghệ sĩ của Hạ Viễn Quân nên Kỳ Trạch không cho phục vụ vào phòng, đích thân nhấc ấm trà lên rót nước cho hắn.
Hạ Viễn Quân lắc đầu, làm sao hắn có thể không biết xấu hổ kể chuyện mình muốn mua quà tặng cậu nhưng cuối cùng lại không tìm được món nào hợp nhãn được? Kỳ Trạch vừa hỏi han quan tâm một câu, hắn đã hào hứng vứt hết mọi khó chịu ra sau đầu.
Nếu vừa nãy Kỳ Trạch chỉ nắm khoảng chín mươi chín phần trăm, qua bữa cơm này cậu đã xác định một trăm phần trăm cậu chủ Hạ trước mắt mình chính là bệ hạ, đến cả khẩu vị và thói quen dùng cơm đều không sai đi đâu được.
Nhà hàng này phục vụ theo phong cách cổ phong truyền thống, bài trí thanh nhã còn có nhiều lễ nghi kiểu cách, dụng cụ ăn bày trên bàn trông phiền phức không khác gì ba năm Kỳ Trạch sống trong《 Bạo quân 》. Nhưng dù thế, số lượng thực khách chuộng văn hóa truyền thống màu mè vẫn có khối người.
Quả thật Kỳ Trạch đã thông qua mấy bộ đồ ăn kia để xác nhận Hạ Viễn Quân chính là bệ hạ, nhưng thứ cậu xem không phải độ sử dụng thành thạo, mà là sai biệt. Cậu chủ Hạ lắm tiền nhiều của nhất định cũng không xa lạ gì với mấy loại nhà hàng kiểu này, sử dụng quen thuộc bộ đồ ăn truyền thống không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
Bối cảnh của《 Bạo quân 》là thế giới giả tưởng, mỗi một bữa ăn lại có cách sắp xếp và bày biện vị trí dụng cụ khác nhau, vậy mà cậu chủ Hạ chưa từng sống một ngày ở thế giới đó lại có những hành động giống hệt Quân Đế từ trình tự dùng cơm, cách sử dụng chén đũa đến những thói quen nhỏ nhặt nhất.
Tựa như vượt qua dòng sông thời gian dài đằng đẵng cùng bức tường thời không vững chãi che chắn giữa hai thế giới, Kỳ Trạch lại được ngồi cùng một bàn ăn cơm với vị đế vương cô độc ít nói ít cười nhưng cực kỳ yêu chiều mình.
Cậu xúc động đến muốn khóc.
Vốn cho rằng cả đời này không thể gặp lại, chẳng thể ngờ hóa ra người nọ đã đến bên cạnh cậu từ lâu rồi, thậm chí cố gắng tiếp cận còn bị cậu lạnh lùng cự tuyệt.
Cự tuyệt?!
“Xin lỗi, trước kia em không biết là anh.” Kỳ Trạch chớp chớp cặp mắt nhòe lệ, bày ra bộ dạng cực kỳ yếu thế —— Với tính cách bệ hạ, nếu không lo ngoan ngoãn nhận sai trước, nhất định về sau sẽ bị tính sổ cực kỳ tàn khốc.
Trái tim Hạ Viễn Quân vẫn đang điên cuồng nhảy nhót, nghe cậu nói vậy như thình lình bị đâm một nhát. Hắn giả vờ nghe không hiểu: “Cái gì?”
Kỳ Trạch cười lắc đầu: “Không có gì.”
Đúng rồi, nhìn dáng vẻ Hạ Viễn Quân thế này có khi đã gặp sự cố gì nên không còn nhớ rõ chuyện trước kia nữa. May mắn là hắn vẫn chưa quên cậu, nếu không bọn họ sẽ bỏ qua nhau luôn không chừng.
Thật sự không dám nghĩ đến viễn cảnh đó, Kỳ Trạch đành dời đề tài: “Đúng rồi, anh đã nói với tổ chương trình địa điểm hẹn hò ngày mai chưa?”
Hẹn hò? Cậu mà không đề cập đến, suýt nữa Hạ Viễn Quân cũng quên luôn việc này.
Hai ngày trước thái độ Kỳ Trạch còn cự tuyệt rất rõ ràng, cho dù Hạ Viễn Quân muốn thì cậu cũng sẽ không bao giờ tự nguyện đi hẹn hò với hắn.
Nhưng bây giờ chuyện đã khác rồi!
Hạ Viễn Quân giật mình, hiện tại ngoại trừ nhiệm vụ chọn cho hồ ly nhỏ một món quà vừa ý, hắn còn phải chuẩn bị địa điểm hẹn hò nữa.
Hạ Viễn Quân giống hệt một cậu trai lần đầu biết yêu, cuống cuồng hốt hoảng không chịu nổi. Món quà đầu tiên phải tặng gì, hẹn hò lần đầu phải đi đâu, mỗi một câu hỏi đều là nan đề khó giải đáp; mà tưởng tượng ra đối phương sẽ có phản ứng thế nào sau đó luôn là một chuyện vừa thấp thỏm vừa đáng chờ mong.
Giang hồ tục xưng là những ‘rắc rối đáng yêu’.
Kỳ Trạch rất lạ lẫm với biểu cảm hắn lúc này, bệ hạ nhà cậu ngày xưa chưa bao giờ để lộ ra dáng vẻ vô thố như thế.
Không ngờ còn có ngày được chơi tâm cơ trước mặt Hạ Viễn Quân, cậu giấu đi ý cười bên miệng, nói với hắn: “Sáng nay em đã báo với tổ chương trình rồi, ngày mai sẽ đi công viên giải trí Phồn Tinh. con phố bên cạnh công viên có nhà hàng thịt nướng nổi tiếng lắm, chơi xong còn muốn nếm thử một lần.” Cuối cùng lại bổ sung: “Không biết vị khách mời nữ nào sẽ chọn em đây nhỉ.”
Nghe nửa câu đầu Hạ Viễn Quân vẫn hào hứng như thường, nếu Kỳ Trạch đã chọn xong địa điểm, hắn chỉ cần phụ trách đi chơi cùng cậu, sau đó dẫn cậu đi ăn thịt nướng là xong, nhưng nửa câu sau đã lập tức khiến giấc mơ đẹp đút thịt nướng cho mỹ nhân ngày mai rơi vỡ loảng xoảng.
Khách! Mời! Nữ!
Hạ Viễn Quân hận không thể nhai luôn ba chữ này vào bụng!
Buổi chiều hắn trở lại biệt thự, La Tiểu Lê về trước hắn một lát, thấy hắn cầm theo đồ vật trong tay liền hiếu kỳ nhìn thêm mấy lần. Kết quả Hạ Viễn Quân cực kỳ keo kiệt giấu nhẹm thứ kia vào trong ngực, trên mặt viết mấy chữ to “Điêu dân! Đừng hòng mơ ước bảo bối của trẫm”.
La Tiểu Lê giật giật khóe miệng, tôi chỉ xem một tí thì mất gì của anh? Hơn nữa, tôi có lên tiếng đòi xem bộ anh sẽ cho tôi xem thật sao?
Suy nghĩ đen tối!
La Tiểu Lê cạn lời bước vào bếp, hôm qua hai người Ôn Uyển nấu lẩu còn thừa rất nhiều đồ ăn, toàn bộ đều là nguyên liệu tươi ngon, vứt đi rất lãng phí. Thế là cô vừa lục tủ vừa lên kế hoạch trong đầu phải tận dụng mấy thứ này nấu món gì mới.
Nghe thấy tiếng Hạ Viễn Quân bước xuống lầu, La Tiểu Lê cho rằng đối phương chuẩn bị vào bếp giúp mình, nhưng chờ thêm một hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả. Cô thấy thời gian còn sớm liền đủng đỉnh ra ngoài xem thử, ai ngờ lại bắt gặp Hạ Viễn Quân đang quấn lấy tổ đạo diễn trao đổi gì đó.
La Tiểu Lê hóng thị chuyên nghiệp không áp được bản tính bèn đánh bạo rón rén lại gần nghe lỏm. Chỉ đứng từ xa thôi đã thấy mọi người trong tổ chương trình khá khó xử, ngay cả đạo diễn “râu xồm” cũng không che lấp được biểu cảm “Cậu đừng ở đây gây rối nữa”, khiến La Tiểu Lê càng tò mò hơn.
Cô nàng nhón chân tới gần, không hề tính toán xen vào cuộc nói chuyện kia. Một người hóng thị có trình độ và đủ tư cách như cô sẽ luôn yên lặng hít, không bao giờ đánh gãy chen ngang hay phát biểu bất cứ ý kiến thành kiến cá nhân nào cho người trong cuộc.
Thế là bà tám La Tiểu Lê được hít drama rất thuận lợi.
Tổ đạo diễn: “Cậu Hạ, quy tắc của chương trình vốn như vậy, nếu cậu đã đồng ý tham gia thì phải tuân thủ từ đầu chứ!”
Cậu chủ Hạ lạnh lùng trừng mắt, cực kỳ không nói lý: “Tôi chỉ muốn đi hẹn hò với Kỳ Trạch thôi, mấy người cứ theo đó mà làm.”
Đạo diễn râu xồm bị ý tưởng tùy hứng của cậu chọc tức, ông ta thổi râu trừng mắt, tuyên bố chắc nịch: “Hay là để tôi cho Kỳ Trạch mặc váy quay chương trình, thông tin giới tính của khách mời cũng đổi thành nữ luôn cho cậu vừa lòng nhé!”
Tuy tức thì tức thật, đạo diễn vẫn không dám nói kháy bắt Hạ Viễn Quân đổi giới tình thành nữ đành phải để Kỳ Trạch chịu ấm ức một phen.
Hửm? Cậu chủ Hạ vuốt cằm, thật sự suy xét đến khả năng này.
La Tiểu Lê đứng ngoài hóng drama cũng bắt đầu rơi vào cơn high sảng đớn.
Á á á, style nam mặc đồ nữ trong truyền thuyết mà mình luôn muốn xem sắp thành thật rồi sao?!