*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng tổ chương trình quyết định thế nào, La Tiểu Lê vẫn không thuận lợi hóng được, có điều dựa theo sắc mặt Hạ Viễn Quân thì có vẻ như phía bên kia phải thỏa hiệp rồi.
Vãi lọ! Có khi nào chương trình của bọn họ sẽ là chương trình giải trí đầu tiên trong nước dám cho cặp đôi nam nam hẹn hò không?
Hôm nay Kỳ Trạch trở về hơi muộn, là người cuối cùng về đến nhà. Cậu cũng xách theo một thứ trong tay, chào hỏi mọi người trong phòng khách xong liền vội vàng về phòng cất đồ trước.
Đến lúc cậu bước xuống lần nữa, phòng khách đã không còn bóng người, chỉ có Hạ Viễn Quân đứng trước cửa bếp kêu cậu vào ăn cơm. Kỳ Trạch liếc vào trong thấy những người khác đều đã an vị, cậu và Hạ Viễn Quân sóng vai cùng vào, đôi mắt cong cong, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nhỏ giọng hỏi hắn: “Đang đợi em à?”
Hạ Viễn Quân không áp được khóe môi đang cong lên, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Phó Dung ngồi bên kia thấy hai người cứ lề mề mãi, nhịn không được máu phá đám bèn lên tiếng chế nhạo: “Đang thì thầm gì đấy, mau vào ăn cơm thôi.”
Lời vừa dứt, lỗ tai Kỳ Trạch lập tức đỏ bừng, vội vàng nhìn sang Hạ Viễn Quân theo phản xạ. Mà lúc này hắn cũng đang trừng mắt với Phó Dung, ý đồ hăm dọa con chó độc thân kia mau mau thu bớt lòng ghen ghét vào, sau đó giơ tay đặt lên lưng Kỳ Trạch, ngữ khí dịu dàng: “Đừng để ý anh ta, chúng ta qua bên kia ngồi.”
Sếp Phó thật sự muốn vứt luôn hình tượng mà ném một quả trợn trắng mắt cho bõ tức.
Đồ vong ân phụ nghĩa, không biết trước kia là đứa nào khóc lóc cầu xin (thật ra là không có) anh ta hỗ trợ!
Hự! La Tiểu Lê ngồi trong góc cắn đầu đũa lộ ra nụ cười phê pha sung sướng.
Thế này là dính rồi! Dính rồi!!!
Hồ ly nhỏ mềm mại không chống chọi được thêm mấy hiệp nữa sao? Chưa gì đã bị sói xám ăn luôn thế à!
Hồ Lý lẳng lặng đánh giá Hạ Viễn Quân từ đầu xuống chân một lượt, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ. Cô nàng đuổi thẳng Vu Thu đi, cất giọng tiếp đón Kỳ Trạch nói: “Tiểu Trạch, lại đây ngồi này.”
Bạch Linh Tiên ngồi cách đó một ghế cũng nhìn Kỳ Trạch, “Lại đây ngồi đi, để tôi giúp cậu xem mạch.”
“…” Hạ Viễn Quân trơ mắt nhìn Kỳ Trạch ngoan ngoãn ngồi vào vị trí giữa Hồ Lý và Bạch Linh Tiên, hai cô gái kia còn cảnh giác nhìn hắn chằm chằm khiến hắn bỗng dưng nghĩ tới mấy bà mẹ vợ khó tính, chân chùn bước chỉ có thể ngồi xuống ghế trống bên cạnh Phó Dung, cách xa Kỳ Trạch đến tám trăm dặm.
Chờ hắn ngồi xong, Phó Dụng lập tức ném cho hắn một nụ cười trào phúng.
Thế nào? Cuối cùng vẫn phải an phận làm chó độc thân thôi nhỉ?
Vu Thu hết nhìn đông lại ngó tây, luôn cảm thấy trên bàn ăn đang có dòng nước ngầm nào đó lưu chuyển nhưng xem không hiểu gì sất, chỉ đành vùi đầu ăn cơm. Mấy người bạn cùng nhà này lợi hại quá, trông ai cũng như tiểu thư công tử mười ngón không dính nước xuân, ấy thế mà người sau nấu cơm còn ngon hơn người trước.
Hở? Món thỏ này hình như cùng chủng loài với con thỏ em cậu ta nuôi ở nhà thì phải, đầu thỏ thơm quá đi.
“Thế nào?” Kỳ Trạch chờ Bạch Linh Tiên thu tay mới hỏi.
“Rất tốt, tiếp tục giữ gìn nhé. Muốn ăn gì cứ ăn, phải kiêng thứ gì chắc cậu tự biết đúng không?” Bạch Linh Tiên nói tương đối mông lung, nhưng cả Kỳ Trạch lẫn Hạ Viễn Quân đều nghe hiểu.
Kỳ Trạch gật đầu.
Hồ Lý vốn đã rất nhiệt tình với Kỳ Trạch, hôm nay thái độ càng quan tâm thân thiết hơn. Cô nàng nhấc đôi đũa dùng chung, hỏi cậu: “Muốn ăn gì để chị gắp cho.”
Kỳ Trạch giật mình vội xua tay nói không cần, cậu có thể tự gắp được.
Hồ Lý đành phải buông đũa xuống, từ ái nhìn cậu.
Ôi, nhóc con bé xíu thế này lại có thêm một nhóc con nữa trong bụng, tuổi còn nhỏ nhất định là vất vả lắm, nghĩ thôi mà tim cũng đủ tan chảy.
Về phần tác giả cái thai, Hồ Lý chợt nheo mắt nhìn Hạ Viễn Quân đầy thù địch.
Quan sát phản ứng ở chung mấy ngày nay của Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân, xem kiểu gì cũng giống như cậu có mâu thuẫn cãi nhau với con heo móng bự kia, sau đó tức giận đăng ký tham gia chương trình hẹn hò dằn mặt đối phương. Cốt truyện kế tiếp đương nhiên là hành trình truy thê khổ ải của heo móng bự, đáng tiếc hồ ly nhỏ vẫn quá mềm lòng, mới qua mấy ngày ngắn ngủi đã tha thứ cho người ta rồi.
Không thể để yên như thế được, ở thời đại khó khăn này đột nhiên mọc ở đâu ra một nhóc con, toàn tộc chỉ hận không thể ôm về nhà thương yêu bảo bọc. Cha mẹ cục cưng kia có lẽ đã tạ thế, một mình cậu nhỏ tuổi bơ vơ không biết cách đi đăng ký hộ tịch nên mới bị người ta bắt nạt, đến một người chống lưng cũng không có, quá sức đau lòng.
Nhưng hiện giờ Kỳ Trạch đã gặp được cô, nhất định phải thể hiện đủ tư cách bậc cha chú trong nhà, không thể cho phép người ngoài tiếp tục ức hiếp nhóc con.
Ví dụ như heo móng bự, lại ví dụ như…
Hồ Lý ném ánh mắt cảnh cáo về phía Ôn Uyển đang lén lút đánh giá Kỳ Trạch.
Con ả kia tới đây có mục đích gì?
Sau bữa cơm chiều là một tiết mục tương đối quan trọng, chính là phát thiệp mời hẹn hò.
Bốn cậu thanh niên ngồi trong phòng bắt đầu suy nghĩ nội dung mình sắp viết lên thiệp mời, hoặc nên làm thế nào để đối tượng nhắm đến đoán được là mình —— Thiệp mời lần này được phát dưới hình thức nặc danh. Trên tấm card có thể viết một đoạn văn ngắn gọn hoặc vẽ một bức tranh, chỉ cần không để lộ địa điểm hẹn hò thì bọn họ có quyền tự do phát huy.
Kỳ Trạch vẽ lên tấm thiệp hình ảnh chiếc tàu lượn siêu tốc, sau đó là một câu “Hy vọng có một ngày thứ bảy vui vẻ” rồi thôi. Đương nhiên cậu sẽ không đi chơi tàu lượn thật, chỉ cố ý vẽ để minh họa.
Tổ chương trình sắp xếp cuộc hẹn là hẹn hò nam nữ, ban ngày cậu cố ý tiết lộ địa điểm hẹn hò cũng là để hy vọng Hạ Viễn Quân thao tác phía sau một chút cho hai người được đi gần nhau. Nếu không được, lát nữa cậu sẽ về phòng ngủ hỏi riêng hắn dự định đi đâu, trưa mai cơm nước xong có thể dẫn theo bạn đồng hành đi tìm Hạ Viễn Quân. Đã đi chơi thì đi đâu cũng giống nhau, cô gái đi cùng hơn phân nửa sẽ đồng ý thôi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, khách mời không phải Ôn Uyển.
Ôn Uyển đúng là rất dịu dàng, nhưng chính vì quá dịu dàng câu nệ nên đi cùng rất xa cách chứ không hề có cảm giác tự nhiên, chưa kể quan hệ giữa cô ta và Kỳ Trạch vẫn có chút khúc mắc nho nhỏ.
Kỳ Trạch viết xong liền đặt thiệp mời qua một bên, tranh thủ đi xem những người khác viết hay vẽ những gì.
Kỳ Trạch đi nhìn Vu Thu đầu tiên, cậu ta đương kẹp một phiến lá phong vào trong thiệp mời, thấy Kỳ Trạch thò đầu nhìn còn giơ lên cho cậu xem một chút. Phần trống còn lại viết “Đây là lúc để cô thưởng thức tài nấu nướng của tôi đấy!”.
“…” Kỳ Trạch nhìn Vu Thu, “Không phải anh nói không biết nấu cơm à?”
Vu Thu đúng lý hợp tình: “Tôi là người chuẩn bị đồ ăn dã ngoại mà, cứ nói bừa do mình làm cô ấy không biết được đâu.”
“…” Anh cho là nhân viên quay phim với máy móc chết hết rồi sao? Hậu kỳ không phải sẽ chiếu hết một lượt à?
Phó Dung cũng nghiêng đầu nhìn sang, cuối cùng thả bình luận: “Chữ đẹp đấy.”
Vu Thu dùng một tay che thiệp, lại rất đúng lý hợp tình giải thích: “Cái đó, trước kia tụi tôi huấn luyện toàn dùng bàn phím với điện thoại đánh chữ thôi, không có dùng bút.”
Ha, lý lẽ ngụy biện cũng nhiều thật.
“Thế anh Phó viết gì đấy?” Vu Thu duỗi cổ nhìn sang tấm card của Phó Dung, lập tức kinh hô một tiếng, trợn mắt không tin nổi: “Anh Phó thật đa tài đa nghệ, so không được, so không được.”
Kỳ Trạch cũng nhìn sang, hóa ra Phó Dung vừa vẽ vào thiệp một khẩu AKM* cực kỳ tinh tế, không có nội dung, chỉ một cây súng này cũng đủ hấp dẫn lực chú ý rồi.
*AKM
Vu Thu lại nhìn một lát, sắc mặt quái dị nói: “Anh Phó định dẫn người ta đi ăn gà thật đấy à?” Đương nhiên cậu ta đang nhớ tới trình độ thao tác tay tàn của sếp Phó trong game ảo, bèn đưa ra hoài nghi hợp lý.
“Sắc mặt cậu như thế là sao?” Phó Dung không vui, trò chơi ảo và trận giả ngoài đời làm sao giống nhau được? Cái trò kia dùng góc nhìn thứ nhất quá chóng mặt! Không phải sở trường của anh ta!
“Không có gì không có gì, chúc anh chơi vui ạ.” Vu Thu làm động tác kéo khóa miệng.
Kỳ Trạch xem không hiểu gì hết, đành phải đi xem Hạ Viễn Quân. Kết quả Hạ Viễn Quân giấu nhẹm đi không cho cậu nhìn, chỉ nhướn mày cười: “Không cho em xem.”
Dáng vẻ kia rất giống người muốn chuẩn bị bất ngờ cho người yêu, nhưng lại không muốn nói rõ bất ngờ đó là gì.
Trông hơi ngốc.
Kỳ Trạch bĩu môi, cũng không thèm truy vấn là gì nữa.
Phó Dung lạnh mặt nhìn hai người kia ỡm ờ, Vu Thu thì đột nhiên ê răng một cách khó hiểu.
Nhân viên công tác nhận thiệp mời xong, Kỳ Trạch cũng trở về phòng. Đoán chừng lúc này tổ chương trình sẽ không đưa thiệp tới tay các cô gái ngay, Kỳ Trạch liền cầm món đồ mình vừa mua hồi chiều đi sang gõ cửa phòng ngủ nữ.
Hạ Viễn Quân cũng vừa trở lại, thấy cậu định ra ngoài mới hỏi thử một câu. Nghe thấy Kỳ Trạch định tặng quà cho Bạch Linh Tiên, khuôn mặt hắn lập tức xụ xuống, ánh mắt trông mong nhìn cậu rời khỏi phòng. Tuy hắn hiểu lý do tại sao cậu phải tặng quà cho Bạch Linh Tiên nhưng vẫn không áp nổi tham vọng muốn chiếm lấy làm của riêng.
Kỳ Trạch chưa đến cửa phòng ngủ nữ đã thấy Bạch Linh Tiên và Hồ Lý cùng đi từ trên lầu xuống, cậu gọi riêng Bạch Linh Tiên ra tặng món quà biểu đạt lời cảm ơn. Cô hiểu rõ ý nên cũng không từ chối, còn nói về sau gặp chuyện gì cứ đến tìm mình, hiển nhiên là đang ám chỉ chuyện khám thai định kỳ.
Hồ Lý ở bên cạnh rất không vui, “Sao chị lại không có phần?” Nhóc con thế mà dám đi tặng quà cho đạo cô trước, bỏ bê đàn chị cùng tộc.
Kỳ Trạch đáp ứng: “Chị Hồng, để lần sau em tặng chị nhé.”
Hồ Lý đối xử rất nhiệt tình, Kỳ Trạch biết rõ, nhưng kiểu nhiệt tình này không phải tình cảm yêu đương nam nữ mà càng giống trưởng bối săn sóc con em nhà mình hơn. Kỳ Trạch cảm thấy cô nàng luôn xem mình là một cậu em nhỏ.
Hồ Lý vui vẻ thả cho Kỳ Trạch đi.
Cậu vừa vào phòng, Hạ Viễn Quân đã đứng dậy khỏi sô pha: “Tôi cũng có thứ này muốn đưa cho em.”
Hửm? Từ “cũng” kia sao nghe chua chua thế nhỉ?
Kỳ Trạch cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng Hạ Viễn Quân, bệ hạ nhà cậu đáng yêu quá chừng.
Hạ Viễn Quân nhét túi giấy vào ngực Kỳ Trạch, cậu không còn ngửi thấy vị chua nữa mà chỉ trông thấy một đôi mắt ngập tràn chờ mong nhìn mình, rõ ràng đang thúc giục cậu mau mở ra xem thử.
Kỳ Trạch rút món đồ trong túi ra, là một chiếc băng đô hình tai thú màu trắng pha hồng, rất là nữ tính!
Kỳ Trạch khó hiểu, chẳng lẽ đây cũng là một mặt thầm kín không ai biết của bệ hạ nhà cậu sao?
Khoan đã, băng đô tai thú* này là thế nào?
*Băng đô/cài tai thú 耳朵发箍
Kỳ Trạch lại cẩn thận quan sát, vật này trông giống chụp tai hơn là băng đô thuần túy, bên trong lỗ tai để rỗng, phần lông xù mặt bên còn có khóa kéo như để tiện nhét lỗ tai vào bảo vệ.
Nhưng vấn đề là ai lại có lỗ tai mọc trên đầu? Kiểu thiết kế này dành cho đối tượng nào vậy?
Mặc lòng, đã là quà do Hạ Viễn Quân đưa Kỳ Trạch đều vui vẻ nhận, nếu không phải lúc này hắn chưa nhớ lại toàn bộ thì cậu đã ghé lại gần hôn chụt một cái rồi.
Vẫn nên từ từ từng bước thì hơn.
“Cảm ơn, dễ thương quá, em thích lắm.” Hai lỗ tai lông kia rất mềm, Kỳ Trạch sờ thích đến nỗi không nỡ rời tay, còn trực tiếp mang luôn lên đầu, nhìn Hạ Viễn Quân dò hỏi, “Đẹp không?”
“… Đẹp.” Hạ Viễn Quân khàn giọng.
Đâu chỉ có đẹp? Ngũ quan tinh xảo diễm lệ, đôi mắt sáng như sao trời, mái tóc xoăn mềm mại, lại còn cặp tai lông xù trên đỉnh đầu, quả thực là đáng yêu đến phạm quy!
Thật muốn ôm hồ ly nhỏ vào lòng, giam cầm cậu, hôn lên vành tai cậu một phen.
Cậu chủ Hạ hiểu rõ yêu đương là phải khắc chế, đành khó khăn dời ánh mắt khỏi cặp tai lông xù kia. Không thể gấp gáp, không được để hồ ly nhỏ cảm thấy hắn là đồ biến thái.
Kỳ Trạch đeo một lát lập tức gỡ cặp tai xuống đặt cạnh gối đầu, sau đó đứng lên đi rửa mặt.
Hạ Viễn Quân vẫn hơi tiếc nuối, hắn còn chưa ngắm đủ.
Có điều nghĩ đến thời gian này đúng là hồ ly nhỏ nên nghỉ ngơi, chút tiếc nuối kia cũng không là gì cả.
Kỳ Trạch làm vệ sinh xong lại đến lượt Hạ Viễn Quân. Hắn bước ra mới phát hiện hôm nay cậu không quay lưng về phía mình như thường ngày, mà nằm đối mặt với giường hắn.
Hạ Viễn Quân cực kỳ cố tình chen vào khoảng trống nhỏ hẹp giữa hai chiếc giường, nằm xuống nệm nghiêng mặt nhìn Kỳ Trạch. Cậu kéo chăn rất cao chỉ lộ nửa khuôn mặt, dựa theo độ cong ánh mắt cũng biết là đang cười.
Con ngươi Hạ Viễn Quân cũng nhiễm ý cười, yên lặng đối diện cậu.
Ánh mắt hai người cứ giằng co mãi không ai chịu dời đi trước. Vào lúc Hạ Viễn Quân chuẩn bị nói ngủ ngon, Kỳ Trạch bỗng nhiên mở miệng: “Anh có thể duỗi tay ra một chút không?”
Khoảng cách giữa hai giường không quá rộng, chỉ đủ để đặt một cái tủ đầu giường có chiếc đèn ngủ bên trên.
Hai người đều cao ráo tay dài chân dài, nếu đồng thời vươn tay ra sẽ rất dễ dàng nắm lấy tay người kia.
Nhịp tim Hạ Viễn Quân nhất thời không xong nhưng vẫn cố trầm ổn đáp ứng, sau đó vươn tay phải ra. Kỳ Trạch cũng rời khỏi ổ chăn, vươn tay thò xuống dưới gối đầu lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Hộp gỗ được những ngón tay sạch sẽ mượt mà mở nắp, bên trong là một chuỗi vòng hạt gỗ màu đen. Kỳ Trạch cầm chuỗi hạt kia lên mang vào cho Hạ Viễn Quân, nhẹ giọng nói: “Không thể so sánh với đồ anh tặng, hy vọng…”
“Đẹp lắm, tôi rất thích.” Hạt châu gỗ tiếp xúc với làn da ban đầu còn có chút lạnh lẽo xa lạ, nhưng lúc Kỳ Trạch mang vào cho hắn, đầu ngón tay cậu chạm vào mang theo ấm áp, thoải mái đến mức phải thở ra một tiếng.
Kỳ Trạch thấy hắn vui vẻ cũng thấy vui lây, nhưng trong vui vẻ lại lẫn vào một phần mất mát. Quả nhiên, món đồ tương tự không thể khiến hắn lập tức nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng không sao, cứ chậm rãi, một ngày nào đó hắn sẽ nhớ ra toàn bộ thôi.
Lức chú ý của Hạ Viễn Quân đang đặt trên chuỗi vòng hạt nên không kịp để ý cậu, hắn vuốt ve hạt châu, hoàn toàn không còn cảm giác muốn ngủ bèn nói với Kỳ Trạch: “Em ngủ trước đi, một lát nữa tôi mới ngủ.”
Dứt lời, hắn liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Hạ Viễn Quân đủng đỉnh đi một vòng từ tầng ba xuống dưới tầng một mà không nhìn thấy ai, ngón tay hắn xoay xoay hạt châu có chút buồn bực.
Hôm nay ai cũng đi ngủ sớm thế!
Cameraman thấy hắn như muốn tìm người liền nhắc nhở: “Cậu Hạ, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi hết rồi.”
Cậu chủ Hạ chớp mắt nhìn anh ta cùng với máy quay. Sau đó, hắn lẳng lặng vươn tay vén ống tay áo, để lộ cổ tay mình trước ống kính dưới vẻ mặt khó hiểu của đối phương.
Cuối cùng cameraman mới chậm chạp phát hiện ra chuỗi vòng hạt mới trên cổ tay Hạ Viễn Quân.
Chuỗi hạt đó chẳng lẽ là đồ của vị đại sư nổi tiếng nào? Một món đáng giá ngàn vạn sao? Nếu không làm sao đủ để Hạ đại thiếu gia nửa đêm không ngủ phải tìm người khoe khoang cho bằng được?
Trong lòng anh quay phim gật gù khẳng định, sau đó rất phối hợp zoom thêm vài cái vào chuỗi hạt thoạt nhìn rất không bình thường kia.
Cậu chủ Hạ vừa lòng.
Đúng, quay vào chỗ đó, quay nhiều vào. Đây chính là món quà đầu tiên mà hồ ly nhỏ tặng hắn đấy!