Chủ điện Liên Hoa Phái ở giữa phía tây Tu Di thành, ngọc tuyết xây thành bậc thang, xa xa nhìn lại tựa như sóng nước.
Được khảm bạch lưu li cùng thạch anh trắng, tường gạch tạo thành đại điện hoa mỹ cao quý, lúc này, trong điện thắp đèn, ánh sáng mênh mông hắt qua cửa sổ, xa xa nhìn lại, đại điện tựa như một châu báu tinh xảo.
“Túc trưởng lão.” Chủ nhân thư quán khom người hành lễ, hướng lão giả trong điện kêu lên, “ Ngũ hành chứa quyết trong thư quán toàn bộ biến mất.”
“Ngươi nói cái gì?” Túc trưởng lão râu trắng bóng rất dài, bao phủ miệng cùng cằm ông ấy, khi nói chuyện, thanh tuyến ong ong, “Lâu như vậy, còn có người……”
“Nếu ta có thể, vì cái gì người khác không thể?” Một giọng nữ mạn diệu, mềm nhẹ từ sau bình phong chủ điện màu trăng sáng lưu ly truyền đến.
Một vị nữ tu mang phát quan, mặc bạch thường đi ra, quần áo nàng phết đất bị ánh sáng từ cây bối mẫu trong nhà chiếu xạ, rực rỡ lung linh.
Nàng bộ dạng tuyệt mỹ, mỗi một phân đường cong trên khuôn mặt đều phảng phất như được tỉ mỉ tạo hình, một đôi mắt như sương mù có thể đem người mê mẩn vào trong biển sâu.
“Chưởng môn.” Chủ nhân thư quán cùng Túc trưởng lão đều cung kính bái.
Chưởng môn Liên Hoa Phái Tố Nguyệt Tâm bế quan đã lâu, khoảng thời gian trước nàng mới xuất quan, cho nên hôm nay chủ nhân thư quán mới nhìn thấy nàng.
“Lúc trước khi chưởng môn ngài đột phá, chính là hơn mười vị trưởng lão trong môn, gom đủ cao thủ chuyên tu ngũ hành chi lực khác nhau đứng đầu vì ngài hộ pháp mới có thể hoàn toàn hấp thu ngũ hành chi lực.” Túc trưởng lão khi đó còn trẻ, nhớ lại việc này cũng cảm thấy chấn động, trên mặt lộ ra sắc hoài niệm.
“Ta tưởng, trong Nguyệt Chi Vực trừ bỏ Liên Hoa Phái, không có tông môn có thể có điều kiện như thế để giúp đệ tử hộ pháp.” Túc trưởng lão nói.
“Ta là ta.” Tố Nguyệt Tâm nhẹ giọng nói, “Ta linh căn cũng không phải đứng đầu, cùng hỏa chi lực câu thông cường độ còn kém nửa phần.”
“Trên đời không có một linh căn hoàn mỹ nào có thể cùng ngũ hành chi lực hoàn toàn câu thông, tuyệt phẩm Thiên linh căn, cơ hồ chỉ tồn tại trong giả thiết.” Túc trưởng lão thở dài một tiếng.
“Có lẽ có thì sao.” Tố Nguyệt Tâm chớp chớp mắt.
“Như vậy thời điểm người kia ở đột phá, cũng cần phải có người hộ pháp, chải vuốt lại ngũ hành chi lực.” Túc trưởng lão vẫn không tin.
“Hỏi một chút đi.” Tố Nguyệt Tâm ngồi ở giữa, đầu ngón tay xanh nhạt điểm điểm cằm, ánh mắt đặt ở trên người chủ nhân thư quán, “Bùi tiên sinh, ngày gần đây là ai mang ngũ hành chứa quyết đi?”
“Hồi chưởng môn, ngày gần đây có tám vị tu sĩ ngoại lai tới thư quán lấy đi ngũ hành chứa quyết, trong đó bảy vị tu vi đều thấp, không có gì đặc thù chỗ, duy có một vị kiếm tu mặc đạo bào sắc thương thanh, có tu vi đỉnh Nguyên Anh, thoạt nhìn có chút năng lực, chính là hắn đem ác quỷ Nguyệt Chi Vực tróc nã luyện hóa.” Bùi tiên sinh trí nhớ rất tốt, lập tức trả lời.
“Kiếm tu à……” Tố Nguyệt Tâm chọn môi cười.
Người trong Liên Hoa Phái rất ít khi gặp qua Tố Nguyệt Tâm cười, nàng trước giờ là người có hình tượng xa cách cao quý.
“Vậy à.” Túc trưởng lão gật gật đầu, “Có lẽ là trưởng bối trong sư môn hộ pháp cho vị tu sĩ kia mang công pháp đi, có cao nhân ở bên trợ giúp chải vuốt ngũ hành chi lực.”
Tố Nguyệt Tâm ngón tay nhẹ nhàng gõ khảm trân châu trên vị trí chưởng môn, nhẹ giọng nói câu: “Hắn không có cái kiên nhẫn này.”
“Chưởng môn, ngài nói cái gì cơ?” Túc trưởng lão cùng Bùi tiên sinh trăm miệng một lời hỏi.
“Không có.” Tố Nguyệt Tâm lắc lắc đầu, “Tông môn đại bỉ khi nào bắt đầu?”
“2 năm sau.” Túc trưởng lão tính ngày tháng đáp, tông môn đại bỉ ba mươi năm một lần, mà sau khi Tố Nguyệt Tâm tự bế quan, đã vắng họp rất nhiều giới.
“Ta muốn tham dự.” Tố Nguyệt Tâm nói.
Dừng một chút, nàng lại phất tay áo đứng dậy: “Phần thưởng của tông môn đại bỉ, ta tự mình chuẩn bị.”
“Hướng giới không phải đều là giao cho trưởng lão môn phái sao.” Túc trưởng lão cảm thấy có chút nghi hoặc.
“Ta bế quan ngẫu nhiên có thời gian rảnh, hoạt động chút gân cốt.” Tố Nguyệt Tâm ôn nhu nói.
Nàng hướng ra ngoài điện, váy dài phết đất xẹt qua mặt đất tựa như gợn nước lưu động.
“Chưởng môn còn muốn đi nơi nào?” Túc trưởng lão lại hỏi.
“Các ngươi không phải nói Nguyệt Chi Vực tới một con ác quỷ sao……” Tố Nguyệt Tâm một tay vuốt ve nhẫn chưởng môn Liên Hoa Phái, “Ta đi Đế Huyền Điện nhìn xem.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng vậy.” Túc trưởng lão cùng Bùi tiên sinh cùng đáp, trong lòng chỉ than Tố Nguyệt Tâm quan tâm sự an toàn của Nguyệt Chi Vực, rất có phong phạm chưởng môn.
Ban đêm vẫn yên tĩnh như thế, lúc này ở Thiên Lam Môn, Dung Chân chạy vội trên sơn đạo.
A Huyền vẫn ngồi xổm ở trên vai nàng, bộ dạng khí định thần nhàn, hắn cảm thấy Dung Chân lo lắng dư thừa, Kiều Tuyết Tung không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Đoàn ngũ hành chi lực rối rắm kia, Dung Chân hoá giải đến vô cùng tốt, mỗi một phần linh khí đều được an bài thoả đáng, tuyệt đối không thể phát sinh lại mâu thuẫn.
Giải quyết vấn đề này, từ Trúc Cơ kỳ đột phá đến Luyện Khí kỳ, chuyện phát sinh khó khăn cùng trở ngại gì khác đều là vấn đề nhỏ, bởi vì giải quyết ngũ hành chi lực cũng là do Thiên Đạo đưa ra khảo nghiệm đầu tiên.
Cho nên, chờ đến thời điểm Dung Chân đi vào chỗ cửa viện Kiều Tuyết Tung gõ vang, là Kiều Tuyết Tung tự mình mở cửa cho nàng.
“Sư tỷ.” Kiều Tuyết Tung nhẹ giọng gọi Dung Chân, sắc môi nàng tái nhợt, trên trán cũng có mồ hôi, chắc là đã trải qua rất nhiều khó khăn.
“Muội đột phá thế nào rồi?” Dung Chân thở dài nhẹ nhõm một hơi, trực tiếp hỏi.
“Tương đối thuận lợi.” Kiều Tuyết Tung nhìn đôi mắt ôn hòa Dung Chân, gằn từng chữ một nói, “Muội ngay thời điểm ở hấp thu lực lượng, ngũ hành chi lực dây dưa ở bên nhau, rất khó cởi bỏ.”
“Muội cũng không biết chính mình nên giải như thế nào, nếu không thành công cởi bỏ, liền sẽ bị cổ lực lượng này phản phệ.” Kiều Tuyết Tung thở dài một hơi, “Bất quá may mắn, ngũ hành chi lực này không biết vì sao, chậm rãi trở nên thông thuận, muội rất nhanh thành công hấp thu.”
“Vậy là tốt rồi.” Dung Chân biết nàng tại không gian ý thức làm việc vẫn là có ý nghĩa.
“Sư tỷ, cảm ơn tỷ.” Kiều Tuyết Tung nói với nàng.
Dung Chân có chút kinh ngạc, Kiều Tuyết Tung hẳn là không biết trợ giúp chải vuốt lại ngũ hành chi lực chính là nàng, sự tình phát sinh tại mặt ý thức, nàng hẳn là không có cảm giác mới đúng.
Nhưng rất nhanh, Kiều Tuyết Tung bồi thêm một câu: “Cảm ơn tỷ đêm nay tới xem ta.”
“Không có việc gì, không phải ngủ không được sao.” Dung Chân gãi gãi đầu.
Tuy rằng Kiều Tuyết Tung sẽ không làm quá nhiều biểu tình, nhưng nàng vẫn là đối với Dung Chân xả ra một cái tươi cười.
“Vậy muội cố gắng nghỉ ngơi.” Dung Chân quan tâm một câu.
Dung Chân xác nhận Kiều Tuyết Tung an toàn xong, thật mau ôm A Huyền rời đi.
Ở trên đường trở về, nàng thả lỏng rất nhiều, ngay cả bước chân đều nhẹ nhàng.
Dung Chân thói quen thời điểm ôm mèo lúc nói lúc không, thoạt nhìn là cùng mèo nói chuyện, trên thực tế là nói chuyện với chính mình.
“May mắn nàng đột phá.” Dung Chân vuốt lông A Huyền trong lòng ngực, một chút lại một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào qua thân thể mềm mại của hắn, “Bằng không về sau ai báo thù cho ta cũng không biết.”
A Huyền: “???” Cái gì báo thù, ngươi đang nói cái gì?
Hắn cảm thấy Dung Chân cả ngày đầu óc đều suy nghĩ chút đồ vật kỳ kỳ quái quái.
“Hắn cũng thật hư.” Dung Chân tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
A Huyền: “???” Cái gì hư, hắn là ai?
Hắn đã hoàn toàn nghe không hiểu Dung Chân nói gì.
Hay là có người cùng Dung Chân có thù oán? Nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng chưa gặp qua Dung Chân cùng ai có cái gì đặc biệt ăn tết lớn.
Thật là cổ quái.
“Thôi, trở về ngủ đi.” Dung Chân cảm khái nhân sinh xong, liền ôm A Huyền trở về.
A Huyền ở trong phòng nhìn Dung Chân bò lên trên giường, hắn tính toán chờ sau khi Dung Chân ngủ, liền trộm đi xem nàng suy nghĩ cái gì.
Dung Chân thần thức tới gần linh hồn linh thú, có thể tiếp thu tin tức linh hồn đối phương, hắn đồng dạng cũng có năng lực này.
Nhưng mà, thời điểm miêu miêu chuẩn bị nửa đêm làm chuyện xấu, bị Dung Chân phát hiện.
Ngay khi A Huyền từ trên đệm mềm nhảy đến trên giường nàng, Dung Chân bỗng nhiên mở mắt.
Nàng đột nhiên bị bừng tỉnh, còn có chút mơ mơ màng màng, chỉ giơ tay đem A Huyền ôm vào trong lòng ngực.
Thời điểm đang hãm ở trong ngực mềm mại của Dung Chân, thân thể A Huyền đột nhiên cứng lại rồi hắn không dám nhúc nhích.
“Ngươi có phải muốn cùng ta ngủ hay không?” Dung Chân hỏi.
A Huyền: “……” Ta không phải, ta không muốn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy ngươi cũng không cần trộm lại đây nha.” Dung Chân nhỏ giọng nói.
Nàng ở bên cạnh gối đầu của mình nhường vị trí: “Vậy ngươi ngủ nơi này đi.”
A Huyền giãy giụa từ trong lòng ngực Dung Chân tránh thoát, hắn tuyệt đối! Sẽ không! Cùng nàng! Ngủ ở trên một cái giường.
Mặc dù hắn đối sinh hoạt của nhân loại không có hứng thú, nhưng hắn cũng biết cùng một nữ tử ngủ trên cùng một cái giường có ý nghĩa gì.
A Huyền đối giới tính của mình có nhận thức rõ ràng, hắn là nam, mạnh, mẽ cho nên hắn không thể cùng Dung Chân nằm cùng cái gối đầu.
Dung Chân không được miêu miêu bồi ngủ, rất là thất vọng, chỉ có thể lật người, tiếp tục ngủ.
Nhưng bởi vậy, A Huyền hoàn toàn không dám nửa đêm tới gần Dung Chân nữa, bằng không bị Dung Chân hiểu lầm không tốt lắm.
Ngày hôm sau, ngày thường của Dung Chân cứ theo lẽ thường trôi qua, chỉ là Tư Hàn ở Đan Hà Môn cách vách gửi thư tín tới cho nàng.
Liên lạc giữa các tu sĩ, phần lớn là lấy vật dẫn ký lục tin tức, lấy pháp lực thúc giục, đưa đến trên tay một vị tu sĩ khác, giống nhau là sử dụng một vật càng nhẹ nhàng thì tốc độ càng mau.
Tư Hàn gửi thư tín lại đây là một giọt nước, lần thứ hai, vào sáng sớm chính xác mà rơi xuống trên mu bàn tay Dung Chân.
Nước, lại là nước! A Huyền cảm thấy sinh hoạt của hắn gần đây bị đủ loại nước vây quanh.
Tư Hàn phát tin tức tới nội dung rất đơn giản, đại khái chính là hắn thiết kế ra một phương án kiến trúc mới, mời Dung Chân lại đây đánh giá một phen.
Dung Chân hoài nghi là trong Đan Hà Môn lại không có ai khen cái phương án kiến trúc này, cho nên nhu cầu cấp bách của Tư Hàn là cân người khác đồng tình, lúc này mới tìm tới mình.
Vừa lúc, nàng còn chưa có thử đơn độc một người đi xa nhà, nhân cơ hội lần này thử xem cũng tốt, vì thế nàng lấy Định Ba lên, đáp ứng lời mời của Tư Hàn.
Nghe nói Dung Chân muốn đi Đan Hà Môn, Tiết Cảnh Lam đang ở luyện kiếm có chút kinh ngạc.
“Tuy rằng Đan Hà Môn cùng chúng ta là hàng xóm, nhưng cũng đến mấy trăm dặm khoảng cách.” Tiết Cảnh Lam thu kiếm, nhìn Dung Chân mỉm cười nói, “Chính con một mình có thể đi chứ?”
“Hẳn là có thể đi.” Dung Chân có chút khẩn trương nói.
Đến bây giờ, nàng còn không tự giác được mình thân là một tu sĩ, nàng còn cảm thấy chính mình là một cái người thường không hề có pháp lực, mà một phàm nhân muốn một mình ở trong khoảng thời gian ngắn vượt qua khoảng cách mấy trăm dặm, ngẫm lại có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Con có Định Ba, lần trước chính con cũng sử dụng qua, hẳn là không thành vấn đề.” Tiết Cảnh Lam cổ vũ nàng, “Bất quá ngày mai ta muốn mang Tuyết Tung đi ra bên ngoài tu luyện, có lẽ phải rời khỏi một đoạn thời gian rất dài, cách Thiên Lam Môn ngàn dặm, trong Sở Trì có linh khí ngũ hành trào ra, linh khí nồng đậm, ngưng vì thật thể, hình thành linh mạch suối phun, là kỳ cảnh trăm năm khó được, cũng là cơ hội ngàn năm một thuở tu luyện.”
Dung Chân tu luyện năng lượng cũng không phải ngũ hành linh khí, cho nên nàng đi nơi đó đối tu luyện cũng không có tác dụng, hơn nữa nàng không có thói quen xa nhà quá lâu, cho nên Tiết Cảnh Lam không mang theo nàng.
“Được ạ.” Dung Chân cũng thói quen tự mình sinh hoạt, vì thế đáp ứng.
Sau khi nàng nghe được hai chữ “Sở Trì”, ký ức đối với nguyên thư lập tức mở ra, hình như Kiều Tuyết Tung đi nơi đó, bởi vì gặp cơ duyên mà đột phá đến Kim Đan kỳ thật mau, tốc độ so với thiên tài Chúc Hàng Hạc của Đế Huyền Điện vạn năm khó gặp còn muốn mau hơn. Đương nhiên, Kiều Tuyết Tung thân là nữ chủ, trải qua rèn luyện lần này, không chỉ có tu vi được tăng lên, cũng bay đến trên người nàng một kiện đệ nhất pháp bảo cường lực.
Chỉ là đệ nhất pháp bảo cường lực của Kiều Tuyết Tung là cái gì, Dung Chân đã sớm quên, nàng có thể nhớ đến đây liền không tồi.
Cho nên Dung Chân thực ủng hộ Tiết Cảnh Lam mang theo Kiều Tuyết Tung rời đi: “Sư phụ, vậy hai người mau xuất phát đi, ta chính mình một người đi Đan Hà Môn là được rồi.”
“Được.” Tiết Cảnh Lam gật gật đầu.
Dung Chân trước khi rời Thiên Lam Môn, nhìn thấy cổ điêu trong hồ sâu tiềm tàng đang đi săn, nó ngậm một con cá lớn, răng nhọn cắn ở trên bụng cá, thành công ăn được phần bữa ăn ngon nhất hôm nay.
Nàng nhìn cổ điêu ăn cá, lại nghĩ tới A Huyền: “A Huyền, ngươi nói tại sao ngươi không ăn cá vậy, ngươi không phải mèo sao?”,