Sau Khi Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 2: Xây nhà



Editor: hoameei

Sở Kinh Lan, mười bảy tuổi, trưởng tử của Sở gia dưới hạ giới, kim đan đỉnh phong, chỉ kém một bước chân là tiến vào kỳ Nguyên Anh.

Ở Tu Chân giới, dựa theo mức độ dồi dào linh khí mà chia thành thượng - trung - hạ giới, mặc dù Sở Kinh Lan sinh ra ở hạ giới, nhưng với thiên phú của hắn, phóng mắt toàn bộ Tu Chân giới cũng có thể xưng là kinh tài tuyệt diễm, cái thế vô song.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Phượng hoàng trong ổ gà mái, câu này rất thích hợp để hình dung về Sở Kinh Lan.

Các cảnh giới trong tu luyện từ thấp đến cao chia thành Luyện Khí - Kim Đan - Nguyên Anh - Phân Thần - Đại Thừa - Quy Hư (*), mỗi cảnh giới lại phân ra ba giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh phong. Mười bảy tuổi đã là Kim Đan đỉnh phong, không biết sau này sẽ có không, nhưng dù sao chưa nay chưa từng có.

(*) 归墟 /Guī xū/

Sở gia dựa vào Sở Kinh Lan có thể mang cả gia tộc một bước lên mây, toàn bộ hi vọng của gia tộc đều đặt trên người hắn, còn lấy mẫu thân Sở Kinh Lan ra uy hiếp để buộc chặt hắn với Sở gia.

Có thể thấy được cuộc sống của vị thiên tài này cũng không được tự do, người trong gia tộc bụng dạ khó lường, trưởng bối chỉ biết lợi dụng hắn, bởi vậy tạo nên một thiếu niên tính tình cẩn trọng, cảm xúc vui buồn đều che dấu.

Sở Kinh Lan mới vừa vung kiếm lần thứ một nghìn trong rừng trúc, liền nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu.

[ Sở Kinh Lan, ta là tâm ma của ngươi.]

Âm thanh mang theo ba phần hờ hững, bảy phần lười biếng, nói tóm lại, mười phần không để tâm.

Sở Kinh Lan:?

Sở Kinh Lan biến sắc, lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.

Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc xanh rì tươi tốt, gió thổi xào xạc, chỉ có một mình Sở Kinh Lan, hắn phát hiện sau câu này thì không còn xuất hiện âm thanh nào nữa, cực kỳ yên tĩnh.

...... Tu luyện quá lâu nên bị ảo giác?

Mà lại nói cái gì tâm ma, tất cả mọi người biết, chỉ có từ Nguyên Anh trở lên mới có thể xuất hiện tâm ma, hắn chỉ là một kim đan đỉnh phong, sao có thể có tâm ma?

Cẩn thận suy nghĩ, Sở Kinh Lan lại chờ thêm chốc lát, xác nhận không có động tĩnh nào nữa, hơi yên tâm, đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện, chợt, hắn cảm thấy trái tim có một loại xao động khó tả, không phải đau đớn, nhưng rất kỳ lạ.

Sau đó, trong tầm nhìn chỉ một màu xanh ngắt của trúc, một đám sương màu đen nho nhỏ giống như con mèo lười, chậm rãi ngưng kết lại trước mặt hắn.

Không nghiêng không lệch, xuất hiện ngay chính trước mắt Sở Kinh Lan.

Đám sương nhỏ tựa hồ không ý thức được mình đang cách mặt Sở Kinh Lan gần như thế nào, còn không nhanh không chậm xoay tròn một vòng, chờ đến lúc nhận ra, cả đám sương cứng đờ.

Ngay tức khắc, cả Sở Kinh Lan và đám sương nhỏ đồng thời lui về phía sau, nháy mắt kéo giãn khoảng cách ra ba trượng, Sở Kinh Lan thề, thế mà hắn lại có thể nhìn ra vẻ bối rối vốn nên thuộc về con người trên đám sương đen không mắt không mũi kia.

...... Thứ gì vậy!

Sở Kinh Lan giơ kiếm ra phía trước, lập tức bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.

Mà đám sương nhỏ, cũng chính là Tiêu Mặc, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt phóng đại trước mắt, cũng bị dọa một phen, sau khi kéo giãn khoảng cách mới trấn định lại, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu tính sổ: "Hệ thống, ngươi không hề nói cho ta biết sau khi ra ngoài lại là bộ dáng thế này?"

Không tay không chân, không mặt mũi cũng không thân thể, chỉ là một đám sương màu đen tròn vo, thỉnh thoảng bị hai làn gió thổi sang một bên, chính là bộ dáng bây giờ của Tiêu Mặc.

"Tôi đang chuẩn bị giải thích cho ngài!" Hệ thống vội vàng nói, "Hiện giờ tu vi của ngài đồng cấp với Sở Kinh Lan, là Kim Đan đỉnh phong, lúc này khi ở bên ngoài không thể duy trì được hình người, ngoại trừ Sở Kinh Lan, những người khác cũng không nhìn thấy ngài."

"Nhưng một khi tu vi của ngài đạt đến kỳ Nguyên Anh, liền có thể hiện thân ở dạng người, đồng thời muốn người khác nhìn thấy được liền có thể nhìn, muốn ẩn thân liền sẽ ẩn thân, à, ngoại trừ Sở Kinh Lan, hắn luôn luôn có thể nhìn thấy ngài."

Hệ thống sợ mình làm việc không xứng chức, chẳng cần Tiêu Mặc hỏi đã bận bịu bổ sung: "Đúng rồi, trong mắt người khác, hình người của ngài và Sở Kinh Lan có sáu bảy phần giống nhau, trước mắt ngài chỉ có thể hoạt động trong phạm vi 50 mét xung quanh Sở Kinh Lan."

Tiêu Mặc ngẩn người: "Nhưng lúc ta nhìn ảnh phản chiếu trong hồ nước rõ ràng là mặt của ta."

Hệ thống: "Đúng vậy, chỉ có ngài soi gương mới có thể nhìn thấy ngoại hình vốn có của mình, những người còn lại, bao gồm cả Sở Kinh Lan đều không thể nhìn thấy gương mặt thật sự."

Vốn bộ dáng của Tiêu Mặc chẳng có điểm nào giống với Sở Kinh Lan, y có một đôi mắt phượng, xinh đẹp sáng ngời, còn mang theo tà khí quyến rũ, nhưng khi cười lên lại mang vẻ trong sáng ngây thơ, là một gương mặt rất biết lừa người.

Mà Sở Kinh Lan tuấn tú lạnh lùng, mắt sáng mày kiếm, là một vẻ đẹp có tính công kích, dạng người này, phảng phất như trời sinh lạnh lẽo, kiêu ngạo kiềm chế, khí thế mạnh mẽ không gì đè ép nổi.

Không hổ là một trong những vai công quan trọng, dáng dấp rất tốt.

Hệ thống đột nhiên kêu to: "A a a a ký chủ cẩn thận!!!"



Chỉ thấy kiếm của Sở Kinh Lan sáng lên như tia chớp, thẳng tắp bổ xuống người Tiêu Mặc!

Đám sương Tiêu Mặc nhảy mắt hoảng loạn, dù không phải hình người, nhưng cũng không cản trở lúc đối mặt với nguy hiểm cảm giác trái tim đột nhiên ngừng lại, theo bản năng Tiêu Mặc muốn tránh đi, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ý nghĩa lóe lên làm y dừng lại.

Nếu như bây giờ mình bị Sở Kinh Lan giết, có phải là nhiệm vụ coi như hoàn thành?

Chỉ dừng lại ngắn ngủ giây lát, kiếm của Sở Kinh Lan liền chuẩn xác chém xuống.

Kiếm cũng như người, khí thế cường hãn quyết liệt, nếu như trước mặt là yêu ma quỷ quái, khẳng định chớp mắt liền đầu rơi xuống đất, phơi thây tại chỗ.

Nhưng trước mắt chỉ có một đám sương đen không thành hình người, Tiêu Mặc khắc chế bản năng né tránh, một bên sợ hãi run rẩy, một bên lại chờ mong kết quả, nếu có người có thể nhìn thấy hai mắt y lúc này, cảm xúc hỗn độn giữa hưng phấn và hoảng sợ, quỷ dị như một kẻ điên.

Nhưng kiếm đi qua, Tiêu Mặc không chờ được cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, cũng không bị chém thành hai khúc.

Kiếm xuyên qua sương mù, không có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Mặc:.

A, thất vọng.

Cảm xúc hưng phấn nháy mắt tan sạch sẽ, thu lại vẻ mặt —— người khác có nhìn thấy hay không, y cũng không quan tâm.

"Hệ thống," Tiêu Mặc yếu ớt nói, "Ngươi biết hiện giờ tạm thời hắn không thể giết được ta, còn kinh hoảng như vậy làm gì?"

"Là phản ứng bình thường của module cảm xúc," hệ thống còn rất đắc ý, nếu nó có đuôi chắc đã giơ lên thật cao, "Chúng tôi là AI cao cấp đó!"

Một người một hệ thống đối thoại trong đầu, Sở Kinh Lan tất nhiên không nghe được, hắn nhìn đám sương không hề hấn gì, lòng phòng bị lập tức dâng cao, cố gắng tìm hiểu xem đây rốt cuộc là thứ gì.

Nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra nguyên cớ.

Tiêu Mặc hai lần muốn đi đường tắt đều bị chặn, tâm tình không vui, diễn ra bộ dáng tâm ma càng đạt, âm thanh quỷ mị lạnh lẽo ngân dài: "Sở Kinh Lan ——"

Sở Kinh Lan nhíu mày, thứ này biết nói chuyện? Mà lại nghe giống như âm thanh vang trong đầu lúc nãy, hắn rất cảnh giác, cũng không mở miệng đáp lời.

"Mặc dù ánh mắt ngươi tràn ngập hoài nghi, nhưng đúng là vậy, ta thật sự là tâm ma của ngươi."

Con mắt đen như mực của Sở Kinh Lan chậm rãi chuyển động, dò xét đám sương mù tự xưng là tâm ma này, cuối cùng lên tiếng: "Ta không biết là ai phái ngươi tới, nói dối cũng phải có hiểu biết, ta là Kim Đan, không phải Nguyên Anh."

"Ta là tâm ma của ngươi, sao lại không biết tu vi hiện tại của ngươi chứ." Đám sương lơ lửng giữa không trung, tư thái và giọng nói đều lười biếng: "Ta khuyên ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện nói cho trưởng lão Sở gia, bọn hắn không xử lý được ta, ngược lại còn mang đến phiền phức cho ngươi."

"Một người chưa đến kỳ Nguyên Anh đã có tâm ma, đoán xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?" Tiêu Mặc cười một tiếng đầy ẩn ý: "Thiên tài và quái vật, có khi chỉ cách nhau một ranh giới mong manh."

Quan hệ giữa Sở Kinh Lan và Sở gia cũng không phải là đồng sinh cộng tử, nếu không phải để chữa bệnh mẫu thân, Sở Kinh Lan đã sớm mang bà rời khỏi Sở gia, Sở Kinh Lan cũng chẳng phải lúc nào cũng thành thật với trưởng lão, cho nên lời này của Tiêu Mặc đã đánh trúng đích —— Sở Kinh Lan biết lời của y là đúng.

Mười bảy tuổi đã là Kim Đan đỉnh phong, có thể là thiên tài, cũng có thể là quái vật.

Tiêu Mặc lượn lờ trong không khí, thấy thần sắc Sở Kinh Lan thay đổi liên tục, tranh thủ thời gian hỏi hệ thống: "Thế nào, hắn đã tin ta là tâm ma chưa?"

Hệ thống phụ trách khen: "Còn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng đây đã là mở đầu cực kỳ tuyệt vời, xin ngài không ngừng cố gắng!"

Tiêu Mặc mệt mỏi: "Hôm nay đến đây thôi, không chừng để hắn quay đầu ngẫm nghĩ sẽ tự thông suốt, giống như lúc ta mới đến cũng phải mất một chút thời gian mới chấp nhận sự thật mình đã xuyên sách."

Ở hình thái sương mù không tay không chân thực sự không quen, Tiêu tâm ma làm xong chuyện thứ nhất liền bỏ mặc, cứ để hắn tự xoắn xuýt đi. Sau khi trở lại thức hải liền khôi phục hình người, Tiêu Mặc duỗi lưng một cái, aii, vẫn là hình người dễ chịu.

Đi ngang qua Nguyệt Hồ bên cạnh, Tiêu Mặc soi gương trên mặt nước, rất tốt, là mặt của mình, không hề có điểm nào giống Sở Kinh Lan.

Dù không biết trong mắt người khác y biến thành cái dạng gì, nhưng y cũng không muốn quên đi hình dạng thật của mình.

Bây giờ y không cần đi học, không cần làm công, thời gian rảnh rỗi đột nhiên vô cùng nhiều, lịch sinh hoạt lúc trước nay trở nên trống không, Tiêu Mặc quyết định cho bản thân lười biếng, nằm uỵch xuống giường, thật đúng là chuẩn bị ôm chăn đi ngủ.

Không biết có phải do hoàn cảnh trong thức hải quá hư vô, hay là sau khi biến thanh tâm ma không còn giống người nữa, giấc ngủ này của Tiêu Mặc ngủ rất say, trọn vẹn một ngày một đêm.

Một giấc ngủ dài phá vỡ kỷ lục trong suốt hơn chục năm trong quá khứ của y, nhưng đây cũng là cực hạn rồi.

Nếu không dựa vào công cụ để ngủ một lần mấy năm thẳng đến đại kết cục, quả nhiên là không thể nào làm được.

Tiêu Mặc mơ mơ màng màng ngồi dậy, giấc mơ hỗn loạn trong đầu dần biến mất, y vẫn còn ngái ngủ mà nhìn không gian tối đen như mực xung quanh, đợi cho đầu óc tỉnh táo lại, mới ý thức được bản thân đang ở đâu, Tiêu Mặc trừng mắt sững sờ nhìn về phía trước.

Y không nói một lời yên tĩnh, bàn tay ôm đầu gối chậm rãi nắm chặt.



.... Không phải là mơ, không phải là ảo giác, y vẫn đang ở nơi gọi là Tu chân giới, ở trong thức hải của người khác, sau khi tỉnh lại, không có điều gì thay đổi cả.

Y thật sự xuyên sách rồi, chẳng có người nào đến nói cho y biết tất cả chỉ là giấc mơ.

Tiêu Mặc ôm hai chân, ngón tay run rẩy, chậm rãi hít thật sâu.

Không sao, Tiêu Mặc, không sao, y theo thói quen tự an ủi mình, ít nhất mày còn sống, tình cảnh cũng không tính là xấu.

Lúc trước ngoài mặt y tỏ ra là mình thích ứng nhanh, bộ dáng nhập gia tùy tục, nhưng sự thật chỉ có mình y biết, bao nhiêu cảm xúc không cam lòng cùng hoảng sợ đều tự mình nuốt xuống.

Tiêu Mặc chưa từng nói ra lời thật trong lòng, nếu như mình để lộ biểu hiện bất an sau khi đột ngột xuyên đến, cũng chẳng có ai đau lòng cho y, vậy cần gì chứ?

Tiêu Mặc tự nhận thức rất tốt, từ nhỏ bị người ném đến ném đi, y liền hiểu, bản thân là cỏ dại, ưu điểm là ở đâu cũng sống sót được, mục tiêu chính là lớn lên trở thành một cây đại thụ che trời, hù chết đám người khốn khiếp chỉ biết bắt nạt y.

Đáng tiếc... Tiêu Mặc vùi mặt trong cánh tay, che giấu vẻ mặt chua xót, y thật sự rất muốn được đi đến đại học, cũng là ngôi trường mà y hằng ao ước.

Ôm chân tự kỷ trong chốc lát, Tiêu Mặc đứng dậy, quyết định làm chút chuyện cho tâm trạng khuây khỏa, gọi hệ thống ra, để nó giúp đỡ.

Hệ thống cực kỳ tích cực, gọi lên liền lên: "Ký chủ cần trợ giúp gì!"

Cuối cùng ký chủ cũng có hứng thú với nhiệm vụ sao!

Tiêu Mặc xoa bóp cổ tay: "Nếu đã phải ở lâu dài, chỉ có mỗi cái giường thì sao được."

Hệ thống lập tức hiểu, đây là chuẩn bị xây nhà đây mà!

Hệ thống vui vẻ cống hiến sức lực, nó tự phân tích thế này: Mặc dù không liên quan đến nhiệm vụ, nhưng cải thiện chỗ ở sẽ giúp ký chủ tìm được cảm giác thân thuộc, thể xác tinh thần ký chủ thoải mái, có lẽ sẽ càng thêm tích cực làm chính sự.

Thế là một người một hệ thống bắt đầu "xây nhà".

Trước mắt Tiêu Mặc chỉ có thể tạo được một khoảng không gian có hạn trong thức hải, muốn xây thành trì là không thể nào, nhưng chỉ một cái viện tử thì không thành vấn đề, hệ thống đem hình ảnh các loại phòng ốc trang viên thịnh hành trong Tu Chân giới ra, để Tiêu Mặc tùy ý lựa chọn.

Tiêu Mặc là một nhân tài, mặc dù đồ hiện đại bị cấm, nhưng một số chi tiết vẫn có thể vận dụng được, một tòa lầu ba tầng, có bình phong cổ kính trang nhã, cửa sổ khắc hoa, còn có một màn hình phép thuật, bên trên hiện các dòng chữ, là do hệ thống hỗ trợ tải xuống một số thoại bản của thế giới này.

Cái này hiển nhiên là một phiên bản của sách điện tử thời hiện đại.

Đáng tiếc không thể chơi game, nhưng nếu sau này Tiêu Mặc có thể tự ghi lại một số cảnh vật, nói không chừng có thể biến thành TV.

Ở thế giới tu tiên, cái này vô cùng khoa học.

Ở phía đông của viện thì trồng một cây đào, phía tây một gốc lê, theo lời của Tiêu Mặc, vừa có thể ngắm hoa vừa có quả ăn, thực dụng lại đẹp mắt. Cạnh cây đào có một khung ghế đu, có thể y không chơi, nhưng nhất định phải có. Dưới cây lê là một cái ghế quý phi lười biếng, phía trước là bàn đá hình vuông, một tiểu viện cổ đại điển hình.

Tiêu Mặc rất hài lòng với bố trí như vậy, điều duy nhất không hài lòng lắm chính là sắc trời, mặc dù cảnh đêm rất đẹp, nhưng nhìn lâu cũng thấy đơn điệu.

"Nơi này đen như mực, chỉ có mặt trăng, không có cách nào để mặt trời mọc mặt trời lặn như bên ngoài sao?"

Hệ thống: "Có thể, nhưng phải chờ đến khi Sở Kinh Lan đạt tới Nguyên Anh mới được."

Tiêu Mặc tiếc nuối, xem ra trong thời gian ngắn nếu y muốn thưởng thức cảnh sắc ban ngày cũng chỉ có thể chạy ra ngoài thức hải.

Nhưng hình thái bên ngoài không tiện lắm, Tiêu Mặc suy nghĩ, bản thân có lẽ nên cân nhắc tu luyện, ít nhất ở bên ngoài cũng có hình người.

Không phải vì nhiệm vụ, chỉ là để mình sống thoải mái một chút.

Hắn đang chuẩn bị cùng hệ thống nói tỉ mỉ, liền nghe thấy hệ thống hoảng sợ hô một tiếng!

Giống y đúc với lúc Sở Kinh Lan cầm kiếm chém y.

"Cái này sao có thể a a a! Ký chủ! Sở Kinh Lan hắn thế mà có thể ngưng kết thần thức xâm nhập vào thức hải!"

Mỗi một tu sĩ khi bắt đầu tu luyện liền có thức hải của mình, nhưng chỉ khi tu vi đạt tới Nguyên Anh mới có thể ngưng thần nội thị, tiến vào không gian trong thức hải của mình.

Tiêu Mặc cũng kinh ngạc, y nghĩ lại, hỏi: "Chúng ta xây nhà hết mấy ngày?"

Nếu hệ thống có chân, đại khái đã nhảy dựng lên: "Ba ngày!" Bọn họ xây một chút sửa đổi một chút thêm hoàn thiện chi tiết, tuy là tốn kha khá thời gian, nhưng xòe ngón tay ra liền đếm được, "Ba ngày đó, mới ba ngày! Thế mà hắn có thể đi vào thức hải, người này là ma quỷ sao!"

Không hổ là tuyệt thế thiên tài tu luyện, thiết lập nhân vật quả là không sai.

Tiêu Mặc lập tức trấn định, đứng dậy đi ra ngoài viện: "Đi thôi, đi xem hiện tại bản lĩnh của hắn đến đâu, nhà chúng ta vừa mới xây xong, cũng không thể để hắn trực tiếp san phẳng."