Tiểu viện của Tiêu Mặc được ngăn cách với Nguyệt Hồ của Sở Kinh Lan bởi một một bức tường sương, chia thành 2 địa giới, nhưng bức tường này không phải là cố định, đợi đến khi thần thức của Sở Kinh Lan bắt đầu trở nên lớn mạnh hơn, hai người bọn họ chắc chắn phải rơi vào cục diện tranh đoạt địa bàn.
Mặc dù nơi ở hiện tại của Tiêu Mặc
cũng là xây trên thức hải của Sở Kinh Lan.
Trong suốt ba ngày Tiêu Mặc và hệ thống trầm mê chơi trò xây nhà, Sở Kinh Lan đến thư các tìm đọc một số lượng lớn thư tịch, hòng tìm ra lai lịch của Tiêu Mặc.
Hắn là thiên tài trăm năm khó gặp của Sở gia, Sở gia càng coi trọng hắn bao nhiêu thì hắn càng bị các gia tộc khác kiêng kỵ bấy nhiêu.
Sở gia tọa lạc tại Mộ Thành hạ giới, là một gia tộc không lớn không nhỏ, có người trong tộc làm việc trong môn phái ở trung giới. Sau khi Trưởng lão Sở gia thấy được thiên phú của Sở Kinh Lan, liền dùng nó để lấy lòng những người bên trên, hứa hẹn rằng khi Sở Kinh Lan 18 tuổi sẽ đưa hắn đến Huyễn Kiếm Môn ở trung giới tu hành.
Nhờ vậy mà Sở gia đổi được không ít tài nguyên từ Huyễn Kiếm Môn, trên người Sở Kinh Lan cũng có ấn bảo hộ của trưởng lão Huyễn Kiếm Môn, chỉ sau khi đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ mới có thể phá vỡ, đồng thời một khi cảm ứng được ấn bảo hộ bị dao động, đích thân Huyễn Kiếm Môn trưởng lão cũng có thể lập tức đến.
Linh lực ở hạ giới mỏng manh, tu vi của đại năng từ phía trên đi xuống cũng phải chịu áp chế cảnh giới, nhiều lắm là thi triển pháp lực của Nguyên Anh, theo lý thuyết thì Sở Kinh Lan ở hạ giới rất an toàn.
Bởi vậy tuy hắn gặp qua không ít ám sát, nhưng đều an toàn thoát thân. Thích khách từ khắp nơi có rất nhiều, thậm chí có chút dính dáng đến trung giới, nhưng những người này đến càng nhiều, thủ đoạn ứng phó của hắn cũng không ngừng nâng cao.
Đối với âm thanh đột nhiên xuất hiện của "tâm ma", phản ứng đầu tiên của Sở Kinh Lan: Lại là nhà nào muốn hại hắn.
Nhưng hắn lật khắp thư các cũng không tìm được thứ gì miêu tả giống với đám sương đen đó.
Ngoại trừ một khả năng khó tin, Sở Kinh Lan không thể không nghiêm túc nghĩ... Chẳng lẽ thật sự là tâm ma?
Chưa đạt đến Nguyên Anh đã có tâm ma, chưa từng nghe thấy, bản thân Sở Kinh Lan cũng rất kinh hãi, thật đúng là không dám tùy tiện nói với người khác.
Sở Kinh Lan trầm mặc đứng lặng, nội tâm giãy dụa hồi lâu, một lát sau, hắn trở tay đổi sang những giá sách khác.
Sở Kinh Lan thay đổi phương thức, bắt đầu đổi sang đọc về thức hải và cách ngưng thần.
Mọi người đều biết, chưa đến Nguyên Anh thì không thể ngưng thần tiến vào thức hải, nhưng nếu ngay cả tâm ma là thật, vậy những ai biết chắc những cái khác thế nào?
Lời này nếu nói cho người khác nghe, mười người tuyệt đối mười người cười, hỏi hắn chưa tỉnh ngủ hay sao mà ban ngày ban mặt nói chuyện hoang đường.
Sở Kinh Lan ôm tâm thế thử một phen xem, sau ba ngày tu luyện, hắn đứng trong thức hải của mình mở mắt ra.
Sở Kinh Lan: "......"
Thế mà thật sự có thể thành công!?
So với cao hứng, phản ứng đầu tiên của hắn là giật mình, lấy thái độ không dám tin cùng đề phòng dò xét thức hải của mình.
Hắn nhìn thức hải đen như mực, một cái cây khô, một cái hồ tịch mịch, còn có mặt trăng trắng nhợt trên trời, cảnh tượng vô cùng hoang vu.
... Hóa ra đây là hình dáng nội tâm của hắn.
Còn chưa đợi Sở Kinh Lan nhìn thêm, sau gốc cây khô tỏa ra một làn sương đen, một bóng người bước ra.
Con ngươi Sở Kinh Lan co lại: Người này có dáng dấp cực kỳ giống hắn!
Nói là huynh đệ ruột cũng có người tin.
Người tới mặc y phục tơ tằm màu sáng, nhưng lại có thể biến một màu sắc trang nhã trở nên rực rỡ bắt mắt đến như vậy. Sở Kinh Lan không hề biết gương mặt mình có thể biểu hiện như vậy, nhìn người thiếu niên đối diện thấy thế nào cũng thật xinh đẹp, cộng thêm với dáng vẻ lười biếng, thấy vậy Sở Kinh Lan liền nhíu chặt mày.
Không ra thể thống gì!
Tiêu Mặc mới tỉnh ngủ không lâu, cả người lười biếng dựa vào gốc cây khô, gật đầu với Sở Kinh Lan một cái: "Ngươi rất nhanh nha, không hổ là thiên tài."
Ngược lại giọng nói không có chút nào giống với mình, quả đúng là âm thanh của làn sương đen hôm đó.
Sở Kinh Lan nhìn gương mặt giống mình, dù thế nào cũng nhìn không quen, lạnh giọng: "Ngươi đổi gương mặt khác đi."
Tiêu Mặc nghe xong có chút tinh thần, bả vai rời khỏi cây, đứng thẳng dậy: "Ngươi tưởng ta không muốn đổi chắc? Ai bảo ta là tâm ma của ngươi, nói cho ngươi biết, ta cũng có gương mặt của bản thân... Mặt của ta, còn đẹp hơn ngươi nhiều!"
Vốn y phục ban đầu của Tiêu Mặc là hai màu đen đỏ, tà khí lại xinh đẹp, nhưng Tiêu Mặc cảm thấy đây đúng là hình tượng tâm ma cổ lỗ sĩ, bởi vậy tự đổi cho mình một thân quần áo lịch sự tao nhã.
Dù sao việc thay quần áo đối với y quả thực thuận tiện, trong đầu vừa nghĩ liền đổi một bộ mới, lúc nào cũng có thể đổi, quần áo đẹp trong bộ nhớ của hệ thống đủ cho y dùng mỗi ngày một bộ mà không trùng.
Nhưng không biết có phải khí chất bẩm sinh của tâm ma hay do ấn hồng liên giữa mi tâm quá nổi bật, Tiêu Mặc quả là có bản lĩnh biến một bộ y phục thanh tâm quả dục thành tà mị yêu diễm.
Cho dù là dùng mặt của Tiêu Mặc hay là mặt của Sở Kinh Lan, đều hiệu quả nổi bật, mười phần tà môn.
Sở Kinh Lan cảm thấy cả người đều khó chịu, hắn thử suy nghĩ, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Hệ thống thốt lên thán phục: "Mới chỉ qua ba ngày, thành công vào được thức hải, còn lập tức nắm được cách ngưng tụ suy nghĩ thành đồ vật, thiên tài, thật không hổ là thiên tài!"
Tiêu Mặc hừ nhẹ một tiếng: "Lúc ta vừa rơi xuống đất còn lập tức nắm được năng lực của tâm ma nữa kìa."
Hệ thống lập tức lần lượt khen: "Ngài cũng là thiên phú dị bẩm!"
Y cũng không phải muốn cùng Sở Kinh Lan ganh đua so sánh, chỉ là... Sở Kinh Lan càng thêm ưu tú, vừa nghĩ tới kết cục của hắn, Tiêu Mặc lại càng buồn bực.
Nếu như nhân vật thụ chính toàn tâm toàn ý với Sở Kinh Lan, thì cho dù Sở Kinh Lan làm cái gì cũng coi như là chuyện của nhà người ta, là tình thú giữa người yêu.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều không phải.
Nhân vật thụ chính tên là Tô Bạch Mạt, sinh ra ở Tô gia hạ giới, là hôn phu của Sở Kinh Lan khi còn niên thiếu.
Theo nguyên tác, Sở Kinh Lan đối với vị hôn phu bị gia tộc cưỡng ép nhét đến này không mặn không nhạt, không thể nói là yêu thích, nhưng lúc hắn từ thiên chi kiêu tử biến thành phế nhân, có một câu miêu tả như vậy:
[ Tô Bạch Mạt ở trước mặt Sở Kinh Lan khóc đến nghẹt thở, người xung quanh muôn hình muôn vẻ, thương hại trào phúng cười trên nỗi đau của người khác, chỉ có Tô Bạch Mạt rơi nước mắt vì hắn.
Sở Kinh Lan lẳng lặng nhìn những giọt nước mắt của y. ]
Bình luận bên dưới đoạn này tất cả đều nhất trí cho rằng, đây là khoảnh khắc mà Sở Kinh Lan bắt đầu động tâm, cũng làm hắn nhớ suốt một đời, đến mức sau này vì Tô Bạch Mạt mà chết không chỗ chôn.
Một lần khóc, Tô Bạch Mạt chỉ một lần khóc vì Sở Kinh Lan, nhưng Sở Kinh Lan lại báo đáp y bằng một cái mạng.
Tiêu Mặc cảm thấy quá vô lý, không đủ sức thuyết phục, trong truyện cũng không miêu tả nhiều về tâm lý của Sở Kinh Lan, nhưng dường như cũng chỉ có thể lý giải hành động đó của Sở Kinh Lan theo cách này, nếu không thì thật sự không hiểu nổi vì sao Sở Kinh Lan lại một mực đối xử tốt với Tô Bạch Mạt như vậy.
Truyện máu chó thời xưa không thể trông đợi vào logic.
Sở Kinh Lan không quý trọng tính mạng của hắn, Tiêu Mặc cần gì phải tốn sức giúp hắn tu luyện nữa?
Còn chưa bước chân vào xã hội, Tiêu Mặc đã hiểu được tinh túy của người làm công: Thật thú vị (*)
(*) raw 还没来得及出身社会,萧墨就领略了打工人的精髓:意思意思得了 mình không hiểu câu này lắm
"Kiếm của ngươi bây giờ không giết được ta." Tiêu Mặc đối diện với mũi kiếm sắc bén của Sở Kinh Lan mà không hề thấy hoảng hốt, "Không tin thì ngươi thử xem."
Thử liền thử.
Sở Kinh Lan rút kiếm xông lên!
Tiêu Mặc mặc dù không tránh, nhưng vẫn theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, dù sao bị đánh mà còn không phản kháng thì đúng là phản nhân loại!
Mặc dù đã bị chém đến lần thứ hai, nhưng nhìn thấy lưỡi đao bổ xuống đầu mình vẫn là một trải nghiệm đáng sợ.
Kiếm xẹt ngang qua thân thể Tiêu Mặc, giống hệt như lúc xuyên ngang qua làn sương đen khi trước, hoàn toàn không chém được thứ gì, Tiêu Mặc vẫn nguyên vẹn đứng ở đó.
Chờ âm thanh xé gió của mũi kiếm biến mất, Tiêu Mặc lặng lẽ hé mắt ra nhìn, thấy Sở Kinh Lan đã xong việc, lúc này mới mở hai mắt bày ra dáng vẻ "hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay".
Giống như người vừa mới sợ hãi không phải y.
Tiêu tâm ma nhếch khóe miệng, tận lực cười tà mị một tiếng: "Đã nói ngươi không được mà."
Khỏi phải nói, nụ cười tràn đầy thâm ý.
Nếu như Tiêu Mặc không phải dùng mặt của Sở Kinh Lan, có lẽ hắn cũng sẽ không tức giận đến thế, nhưng hiện tại —— được lắm, Tiêu Mặc đã thành công khiêu khích hắn, mặt Sở Kinh Lan như phủ một lớp băng, cơn giận vụt lên.
Tiêu Mặc rèn sắt khi còn nóng: "Muốn giết ta thì tranh thủ thời gian tu luyện đi, với tu vi hiện tại của ngươi còn kém xa lắm."
Sở Kinh Lan rốt cục nhịn không được mở miệng đáp trả: "Ngươi rất chờ mong bị ta giết chết?"
Nếu được thì tốt quá rồi! Sớm giết ta rồi cả hai đều được giải thoát!
Nhưng lời này không thể nói ra, không phù hợp thân phận tâm ma.
Hình tượng tâm ma phù hợp phải thế này: "A, ta chỉ hi vọng lúc đoạt xá có thể có được một thân thể tốt một chút."
Tiêu Mặc nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi trên cành cây khô, hai chân đung đưa: "Đã bất hạnh thành tâm ma của ngươi, ta chỉ có thể nhận mệnh, nỗ lực nha thiên tài, ta cũng không hi vọng lúc ta đoạt xá, tu vi của ngươi chỉ được như thế."
Sở Kinh Lan dùng ánh mắt sắc như dao đâm về phía Tiêu Mặc, nhưng hết lần này đến lần khác Tiêu Mặc vẫn nhẹ nhàng thoải mái, toàn bộ tức giận nện vào y lại bắn ngược về Sở Kinh Lan.
Thiếu niên thiên tài hít sâu một hơi ——
Trong lòng Tiêu Mặc cũng kéo căng theo: Hắn còn muốn làm gì?
Sau đó, Sở Kinh Lan quay đầu bay thẳng ra khỏi thức hải.
Thật đúng là đâm ra ngoài, hắn không nói một lời, nhưng hành động đã đủ biểu đạt hắn không thể chịu đựng thêm nữa.
Chỉ còn lại một mình Tiêu Mặc trên cây sửng sốt.
...... Y còn tưởng rằng Sở Kinh Lan lại muốn cho y một kiếm nữa chứ.
Chủ nợ đi rồi, phách lối nửa ngày, Tiêu Mặc vươn vai thả lỏng, nhỏ giọng thì thầm: "Dọa ta một hồi."
Lúc trước chỉ đọc qua trong sách cái gọi gọi là sát khí, nay chân chính thể nghiệm mới phát hiện trong sách cũng không phải miêu tả khoa trương, sát khí của Sở Kinh Lan chân thực sắc bén như bị một thanh kiếm vô hình chĩa vào người.
Tiêu Mặc nhịn không được mà sờ lên cổ mình, cảm giác cái chết đang rình rập cũng quá chân thực, khiến y không thấy dễ chịu chút nào.
Nghĩ đến việc sớm muộn cũng phải bị Sở Kinh Lan giết chết, có lẽ y nên nhanh chóng làm quen trước.
Hệ thống đứng ngoài xem hai thiếu niên 17 tuổi tranh phong, không dám lên tiếng, lúc này một người tức quá chạy trước, nó mới vui vẻ vuốt mông ngựa.
"Ký chủ ngài thật tuyệt!"
Tiêu Mặc buông tay xuống, không quan tâm đến lời nịnh nọt của hệ thống: "Nhiệm vụ lần này hoàn thành rồi đúng không?"
"Đúng vậy, Sở Kinh Lan thấy ngài ở trong thức hải, rốt cuộc không thể không tin ngài là tâm ma, nhiệm vụ chính thành công!" Hệ thống vui vẻ nói, "Ngài còn thành công tạo ra công kích tinh thần cho hắn, đã đổi thành điểm tích lũy."
"Chờ một chút," Tiêu Mặc nghi hoặc, "Ta làm sao mà công kích được hắn, vừa rồi ta cũng không dùng năng lực của tâm ma lên hắn."
Mê hoặc, lôi kéo thần thức, cướp đoạt thân thể, Tiêu Mặc một cái cũng không làm, sao coi như công kích?
Hệ thống: "A, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, chỉ cần ngài gây ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn đều tính là công kích, rèn luyện tinh thần cũng là rèn luyện."
Tiêu Mặc không có hứng thú đối với việc rèn luyện cho Sở Kinh Lan, nhưng y chưa quên, điểm tích lũy có thể đổi thành tu vi cho mình.
Ban đầu tu vi của y và Sở Kinh Lan ngang nhau, đều là Kim Đan đỉnh phong, y có thể lựa chọn đợi sau khi Sở Kinh Lan đột phá bản thân cũng được kéo theo, cũng có thể tự mình tu luyện, vượt qua Sở Kinh Lan.
Y muốn mình có dạng người, vậy phải đạt tới tu vi Nguyên Anh, mà theo nguyên tác, trước tiên Sở Kinh Lan cần phải trải qua biến cố bị phế, lại quyết chí tự cường, mới có thể đạt tới Nguyên Anh.
Nếu Tiêu Mặc ung dung chờ hắn, còn không biết phải chờ đến khi nào mới mọc tay mọc chân.
Để có thể sớm ngày dùng hình người ra ngoài hít thở không khí, Tiêu Mặc suy nghĩ một phen: "Dựa theo lời của người, chẳng phải chỉ cần ta chọc tức hắn vài câu, điểm tích lũy liền tăng vù vù sao?"
"Đúng là vậy." Trước khi tâm ma tác động được cơ thể của vật chủ không phải đều chỉ có thể dùng lời nói để quấy nhiễu sao? Hệ thống cảm thấy phương pháp này của Tiêu Mặc hoàn toàn không có vấn đề.
"Điểm tích lũy được quy đổi dựa trên dao động của cảm xúc, biên độ càng lớn thì điểm càng cao, ký chủ, năm điểm tích lũy thực sự rất ít đó, trong cửa hàng chỉ có thể đổi được thuốc trị thương thông thường, nếu đổi thành tu vi, ngài gần như không cảm nhận được chút tiến bộ nào."
Ý của hệ thống là để Tiêu Mặc cố gắng làm việc chăm chỉ một chút.
Nhưng Tiêu Mặc lại hiểu là: "Đã hiểu, lần sau ta sẽ nói ác hơn chút."
... Hệ thống bất đắc dĩ: "Vâng, ký chủ, có lẽ ngài cũng có thể sử dụng năng lực của tâm ma, nếu hắn đã đi vào thức hải được, ngài cũng thử cướp đoạt thân thể với Sở Kinh Lan xem, trong quá trình lôi kéo chống cự chắc chắn điểm tích lũy sẽ điên cuồng tăng lên."
Tiêu Mặc: "Lôi kéo chống cự, cảm ơn ngươi dùng từ chính xác, cho nên ta sẽ phải rất mệt mỏi tốn sức đúng không?"
Thiết lập của hệ thống không thể nói dối, chỉ có thể thành thật, nó yếu ớt nói: "Ách, đúng vậy."
Tiêu Mặc hỏi lại: "Hiện giờ ta có khả năng đoạt xác thành công không?"
Nếu quả thật có thể cho y một lần nữa cảm nhận có thân thân thể một chút, không chừng y còn có động lực liều một phen.
Hệ thống lại bắt đầu lau mồ hôi không hề tồn tại trên đầu: "...... Không thể."
Tiêu Mặc vốn cũng không nhiệt tình, nay nghe vậy liền quyết định tiếp tục làm cá mặn: "A, vậy coi như xong, ta lựa chọn phương thức nhẹ nhàng, không sao, dù gì ngoại trừ đi ngủ ta cũng không có chuyện gì để làm, ta có thể khiêu khích hắn nhiều thêm vài câu, góp gió thành bão, chắc hẳn điểm cũng sẽ nhanh chóng tích lũy đủ."
Hệ thống: "QAQ"
Thôi, nó chỉ là một cái hệ thống trợ giúp, còn có thể làm được gì đây? Gặp được ký chủ có cá tính như vậy, vì tố chất nghề nghiệp nên cuối cùng nó chỉ có thể nói một câu: "...Vâng, ngài vui vẻ là được."
Tiêu Mặc xoa cái đầu chó không tồn tại của hệ thống: "Ngoan."
Hắn vui sướng quy hoạch lại nghề nghiệp mới của mình, nhưng người bị hắn quy hoạch kia thì không thể nào vui sướng nổi.
Trở lại hiện thực từ thức hải, Sở Kinh Lan một đêm không ngủ.
Cho dù là ai đột nhiên biết mình có tâm ma cũng không thể ngồi yên được, Sở Kinh Lan dù là thiên tài cỡ nào, thì cũng chỉ mới 17 tuổi.
Cũng may nhờ hoàn cảnh sinh trưởng, hắn sẽ không nổi trận lôi đình sẽ không hô to gọi nhỏ, sẽ chỉ tức giận buồn bực một hồi sau lại điên cuồng suy nghĩ đối sách.
Đầu tiên, hắn nhất định phải điều tra rõ vì sao một Kim Đan lại có tâm ma, Sở gia thư các hắn còn chưa xem hết, bí tàng cùng cấm thư cũng phải nghĩ biện pháp có được, dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên làm.
Tiếp theo, phải nhanh một chút tìm cách diệt trừ tâm ma, mục đích của tâm ma đều là giết chết ký chủ rồi đoạt xá cơ thể, là kết cục ta sống ngươi chết, kéo dài càng lâu càng gây bất lợi cho hắn.
Chỉ có điều theo các ghi chép, phần lớn người đều là khi tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định, cố gắng rèn luyện thần thức, sau đó cưỡng ép giết chết tâm ma.
Sở Kinh Lan mặt không biểu tình, trong lòng nghĩ thầm, mỗi ngày lại càng phải cần cù chăm chỉ, gia tăng nội dung tu luyện.
Dưới ánh nến, trước tiên viết xuống cặn kẽ các nội dung cần tăng cường tu luyện, chữ viết sắc bén như lưỡi câu, lực bút hạ xuống càng thêm dùng sức, dường như có thể trực tiếp đâm xuyên qua tâm ma.
Bút làm lưỡi dao mực như máu, viết xong kế hoạch, Sở Kinh Lan mới thấy tâm tình nhẹ nhõm một chút.
Hắn đặt bút xuống, trầm mặc nhìn ánh nến lắc lư: Đều nói tâm ma là chấp niệm, là chướng, tâm ma của hắn lại có gương mặt giống hắn......
Chẳng lẽ hắn ghét bản thân đến vậy sao?
Chuyện hắn có ghét bản thân hay không còn chưa chắc chắn, nhưng cái tâm ma kia thực sự khiến người ta bực mình.
Biến gương mặt của mình thành tà khí xinh đẹp như vậy, còn ra thể thống gì!