Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 827



Chương 827

Xong khi làm xong tất thảy những chuyện này, toàn thân cô như bị rút cạn sức lực, cứ nhắm nghiền hai mắt rồi dựa vào mép giường thở phì phò, hàng nước mắt nóng bỏng không chịu nghe lời lăn dài hai bên má.

Trước kia, ngay cả ranh giới sống chết cũng không thể chia tách được bọn họ.

Vậy mà hiện tại bọn họ lại bại trước hiện thực.

Không biết là ai đã từng nói, kỳ thực sống còn chẳng may bằng chết, chết rồi thì mọi chuyện sẽ chấm dứt hết, nhưng nếu sống, thì phải cố gắng sống và chịu đựng nỗi đau đang từng ngày gặm nhấm xương cốt kia.

Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói lo lắng của Thư Ninh vang lên: “Du Ân, con vẫn ổn chứ?”

Du Ân hoàn hồn, lúc này cô mới ý thức được hình như mình đã bật khóc thành tiếng, thảo nào Thư Ninh lại gõ cửa dò hỏi.

Cô vội lau nước mắt, mở miệng nói: “Không có chuyện gì đâu, khóc xong là xong rồi ạ.”

Du Ân cũng không che giấu nổi những tiếng khóc thê lương của mình, Thư Ninh đứng ngoài cửa dịu dàng an ủi cô một câu: “Khóc xong rồi thì nhớ mỉm cười đối mặt với tương lai nhé.”

Du Ân lên tiếng, sau đó cô đứng dậy đi rửa mặt lần nữa.

Mũi tên một khi đã được bắn ra thì ắt sẽ không quay lại nỏ, nếu đêm nay cô đã dám nói ra những lời cay độc như vậy, thì cứ kiên cường chấp nhận cái giá đắt của nó thôi.

Phó Đình Viễn chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được chuyện cô cố ý trả thù anh, từ trước tới giờ anh vẫn luôn là kiểu người cao ngạo, sự nhẫn nại anh dành cho cô trước đây là vì anh cho rằng cô thật lòng.

Giờ anh biết được cô chẳng qua cũng chỉ là muốn tình hư ý giả với anh, sau này chắc chắn sẽ không tự tìm đến để rước thêm nhục.

Du Ân bên này khóc lóc một hồi xong thì cảm xúc đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Phó Đình Viễn ở bên kia thì lại điên rồi.

Bị Du Ân thẳng tay ngắt điện thoại, một hồi lâu sau anh mới bình ổn trở lại.

Vốn dĩ anh gọi điện cho Du Ân là để vơi bớt nỗi nhung nhớ cô, nhưng thật không ngờ lại phải nghe những lời mang tính hủy diệt thế này.

Trước đó cô không nói một tiếng nào, tự động quay về Bắc Kinh rồi ném lại cho anh một câu “Tình sâu nghĩa cạn”, giờ cô lại tiếp tục nói cái gì mà “Có ý định trả thù”, cuối cùng Phó Đình Viễn cũng hiểu được thế nào gọi là đứt từng khúc ruột gan.

Đó chính là dáng vẻ hiện giờ của anh!

Đứt từng khúc ruột gan!

Từng câu từng chữ cô vừa nói liên tục chạy đi chạy lại trong đầu anh, cô nói không phải cô thật lòng muốn làm lành với anh, cô nói cô chẳng qua chỉ là đang muốn để anh nếm thử hương vị bị người mình thương gây tổn thương cho mình là thế nào…

Phó Đình Viễn vốn dĩ đang ngồi trong thư phòng, giờ phút này anh đứng chống hai tay lên bàn làm việc, cơ bắp trên cánh tay căng lên hết cỡ, mười khớp xương ngón nhô ra tới mức trắng bệch.

Sau một lúc lâu, anh cầm điện thoại lên định gọi lại cho Du Ân một lần nữa, nhưng rất rõ ràng, số điện thoại của anh đã bị cho vào danh sách đen.

Anh ôm một bụng lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết, tức giận đến nỗi xoay người đi tới hầm rượu, mở một chai rượu rồi tự rót cho mình hai ly, sau đó mới cảm thấy bình tĩnh đôi chút.