Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 828



Chương 828

Khoảng hai mươi phút đồng hồ trôi qua, Phó Đình Viễn xuất hiện ở cửa nhà Tô Ngưng.

Anh không tin những lời Du Ân nói là sự thật, nhưng lại không thể gọi được cho cô, vì thế đành phải tìm đến Tô Ngưng để hỏi cho rõ ràng.

Tô Ngưng là người bạn tốt nhất của Du Ân, rốt cuộc Du Ân có yêu anh hay không, Tô Ngưng chắc chắn biết.

Tô Ngừng mở cửa, Phó Đình Viễn vừa định cất bước đi vào, Tô Ngưng đã không chút khách sao dùng một tay đẩy ngược anh ra ngoài, sau đó quấn chặt áo choàng trên người, dậm chân nói: “Đừng đừng đừng, đại ca, anh tuyệt đối đừng vào đây!”

“Hiện giờ anh chỉ mặc mỗi cái áo ngủ, đã thế người còn toàn mùi rượu, nếu để phóng viên chụp được anh đêm hôm vào nhà tôi, vậy thì hai chúng ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!”

Bị Tô Ngưng ghét bỏ như vậy, lúc này Phó Đình Viễn mới cúi đầu nhìn lại quần áo trên người mình.

Trước đó anh mặc đồ ngủ ở nhà, sau đó cứ hồn bay phách lạc thế nào lại tới được đây, mà vừa nãy lúc ở hầm rượu anh đã nốc hết một chai rượu vang đỏ…

“Đã muộn thế này rồi, anh còn phát điên cái gì vậy?” Không phải Tô Ngưng ghét bỏ Phó Đình Viễn: “Anh không sợ lạnh hay sao?”

Phó Đình Viễn cong môi nở nụ cười tự giễu.

Quả thật, anh không hề cảm thấy lạnh, có lẽ là vì anh vừa uống rượu xong, hoặc cũng có lẽ vì ngọn lửa trong lòng đang thiêu đốt anh đến chết.

Anh đương nhiên biết mình và Tô Ngưng nên giữ khoảng cách nhất định, cho nên cứ đứng trong cơn gió lạnh buốt xương đó, buồn bã hỏi Tô Ngưng: “Rốt cuộc cô ấy có yêu tôi hay không?”

Tô Ngưng liếc mắt nhìn anh một cái: “Chẳng phải vấn đề này anh nên đi hỏi cô ấy sao? Anh hỏi tôi làm cái gì?”

Phó Đình Viễn dường như không nghe thấy lời cô ấy nói, vẫn tiếp tục kiên trì hỏi: “Cô ấy nói cô ấy căn bản không muốn làm lành và quay lại với tôi, còn nói cô ấy chẳng qua là cố ý diễn màn hình tình hư ý giả với tôi, là để trả thù tôi, khiến tôi đau khổ!”

“Tôi không tin!” Hai mắt Phó Đình Viễn đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tô Ngưng, lại lặp lại lần nữa: “Tôi không tin cô ấy là loại người đó, nhất định là cô ấy đang gạt tôi!”

Du Ân yêu Phó Đình Viễn nhiều đến mức nào, bản thân Tô Ngưng biết rất rõ.

Cho nên khi nghe thấy Phó Đình Viễn nói những lời này, Tô Ngưng hỏi ngẩn ra một chút.

Nhưng ngay sau đó cô ấy lập tức phản ứng lại, nếu Du Ân đã nói như vậy, thì chứng tỏ Du Ân có tính toán riêng của mình, cho nên Tô Ngưng lựa chọn phối hợp với Du Ân.

Vì thế cô ấy trợn trắng mắt, hừ lạnh nói: “Này có gì mà không tin? Chẳng lẽ trước đây anh đối xử tệ với cô ấy đến mức nào anh còn không rõ sao? Nếu cô ấy thật sự vẫn còn yêu anh, thì tại sao lại muốn ly hôn với anh chứ?”

“Không phải anh không tin lời cô ấy nói, mà là anh không tin bản thân sẽ bị trả thù, anh không tin việc mình đã mất đi mị lực trước cô ấy!”

“Phó Đình Viễn, xét cho cùng đàn ông các anh đều là mấy loại đểu cáng tự đại, bị chiều thành quen, đều là vì phụ nữ chúng tôi đối xử với các anh quá tốt, nên mới tạo điều kiện để các anh sinh ra cái tật xấu tự cho là mình đúng thế này!”