Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 168: Chương 168




Nghĩ tới đây tôi lại phải bật cười, người khác thì tôi không đối phó được chứ Tân Hiểu Lan, tôi đối phó dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua là nếu như đã ký hợp đồng rồi, hơn nữa điều khoản còn làm người ta thấy mà bộc phát bệnh đau mắt, thế thì tôi cũng nên khiêm tốn một chút vậy, không nên gây rắc rối ở đây trong lúc quan trọng.

Còn việc lợi dụng Tân Hiểu Lan à, cứ từ từ chờ thời cơ đã.

Thứ hai là sinh nhật của tôi.

Nếu không phải có mẹ sáng sớm đã nấu một bát mì trường thọ thêm trứng chần nước sôi thì tôi cũng suýt nữa bận bịu mà quên mất.

Con gái thức dậy từ sáng sớm, vui vẻ ngọt ngào hát chúc mừng sinh nhật, giọng sữa mềm nhũn chúc mừng sinh nhật tôi.

Âm thanh lanh lảnh vang mãi bên tai khiến phút giây này tôi cảm thấy hết sức khó chịu.

Ngày này năm ngoái, sinh nhật tôi, Tân Hạo Đình đáng ra phải đang đi công tác mà buổi chiều cũng một thân gió bụi từ xa chạy về nhà, còn tặng tôi một sợi dây chuyền, một bộ đồ trang điểm, chúc tôi mãi mãi trẻ trung phơi phới.


Rồi còn dẫn cả nhà đến nhà hàng đồ biển Quảng Đông cùng nhau ăn hải sản.

Bây giờ nghĩ lại, ngày đó anh ta đi công tác là công tác thật hay là lấy cớ đi phóng đãng với Tân Hiểu Lan nữa.

Tôi cười chua chát một tiếng, sống mũi cay cay, vội vàng cúi xuống ăn đũa mì: “Mẹ! Ngày con sinh cũng là ngày mẹ vất vả, tối nay nhà ta ra ngoài ăn đi!”
Bố tôi cười ha ha giơ tay tán thành, nhưng mẹ lại bảo: “Hay là mua đồ về nhà nấu đi?”
Bố tôi cười, chỉ mẹ tôi nói: “Con nó đã bảo là ngày mẹ vất vả rồi, bà còn muốn ở nhà nấu ăn, bà đúng thật là! Thật sự bó tay, để cho bà hưởng thụ bà còn không biết đường hưởng!”
“Đúng đó, mẹ à! Mẹ đừng ở nhà nấu nướng nữa, loanh quanh chuẩn bị cả ngày mẹ lại mệt bã người ra.

Lát nữa con đặt bàn trước rồi gọi Y Mộc với Trương Kính Tùng đến nữa, với cả người bạn mới kia… Gọi bọn họ đến đông người cho vui, thả lỏng một chút!”
Điềm Điềm nắm tay tôi chớp đôi mắt to tròn của con bé, hỏi tôi rất nghiêm túc: “Mẹ ơi, mình đi nhà hàng hả mẹ?”
“Đúng rồi nha! Bé cưng có muốn đi không?” Tôi nhìn bé con xinh xắn tim như nhũn ra, thơm một cái lên cái miệng hồng hồng chu ra của bé: “Đến nhà hàng bé cưng nhà ta thích nhất!”
“Thích quá! Đến nhà hàng ăn cơm thôi!” Con bé vỗ vỗ tay, nói tiếp: “Thế còn bố…”
Con bé đột nhiên dừng lại không nói nốt câu, lòng tôi bỗng thắt lại, tôi biết con bé định nói là: “Bố có đi cùng không mẹ?”
“Bố không đi, sau này mẹ đưa Điềm Điềm đi nhà hàng, bé cưng của mẹ muốn ăn gì mẹ cũng để Điềm Điềm gọi luôn!”
Tôi ôm lấy con bé, nghiêm túc nói với con.

Tôi không muốn giống như những đôi vợ chồng ly hôn khác vẫn tiếp tục nói dối lừa gạt con cái, khiến cho bọn nhỏ cứ chờ đợi vô vọng.

Không còn là không còn, con bé phải học được cách đối mặt với sự thật.

“...Bố xấu xa, lại hôn miệng cô mà không hôn mẹ! Bố xấu xa! Điềm Điềm không thèm đi ăn cơm cùng bố nữa!” Đôi mắt to đen nhánh của con bé nhìn tôi, chững chạc nói với tôi: “Điềm Điềm nhìn thấy rồi!”
Tôi lập tức bị lời của bé con làm cho đứng hình.

Tôi không hề biết hóa ra con bé đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.


Tôi thật sự không biết đáp lời ra sao.

Chẳng lẽ tôi nói anh ta không tồi? Nhưng tôi cũng không thể dạy con bé căm hận anh ta.

Hận thù rất đáng sợ, một khi đã cắm rễ rồi sẽ rất khó hóa giải.

Ba người lớn chúng tôi nhìn nhau, đều cực kỳ bất đắc dĩ.

“Hầy, đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui nữa! Hôm nay chúng ta phải vui vẻ lên, sau này con sẽ gặp được người thật lòng yêu con thôi, không có gì đáng tiếc cả!” Bố an ủi tôi.

“Điềm Điềm cũng không cần bố nữa! Con muốn bố tốt cơ, không thèm bố xấu xa.” Điềm Điềm gần như nói rõ từng chữ với tôi.

“Bé cưng ngoan quá, bố… cũng không phải là xấu xa, chỉ là…”
“Xấu xa! Còn đánh mẹ, còn quát mẹ nữa! Bố xấu xa, bố làm mẹ khóc, xấu xa!” Khuôn mặt nhỏ xíu của con bé nhăn nhó, nghển cái cổ ngăn ngắn lên sửa lời tôi: “Con không thèm bố!”
Tôi vội vàng ôm con bé vào lòng, người ta vẫn hay nói, con gái như áo bông nhỏ ấm áp của mẹ, bé cưng của tôi đúng là áo bông nhỏ tri kỷ.

Đến tận văn phòng rồi trong lòng tôi vẫn còn rất nặng nề.

Nói thật thì tôi không muốn gieo xuống hạt giống thù hận từ sớm như vậy trong tâm hồn bé bỏng của con bé.


Nhưng tôi biết nói gì giải vây cho Tân Hạo Đình đây?
Phút giây đó, tôi thật sự rất nhớ Bùi Thiên Vũ.

Đã nhiều ngày tôi không gặp được anh rồi.

Tôi biết là anh rất bận, vừa mới nhận tập đoàn chắc chắn có rất nhiều việc cần làm.

Hơn nữa tôi cũng cảm nhận được gia tộc của anh cũng không đơn giản như vậy.

Tôi cầm chặt điện thoại suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mang theo một tia hi vọng, không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại reo chuông một hồi anh mới bắt máy.

Anh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng rất thấp..