Sau khi ra lệnh đuổi khách, tôi liền nhắm mắt lại, bởi vì bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.
Tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp nói với Mạc Tiểu Kiều rằng: "Em đi ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói với chủ tịch Lăng."
“Được.” Mạc Tiểu Kiều rất ngoan ngoãn đáp, rồi tiếng giày cao gót nhịp nhàng gõ xuống mặt sàn rời khỏi phòng bệnh.
Một giây sau, tôi cảm thấy ánh mắt đó ngày càng đến gần mình, dường như tôi có thể cảm nhận được hơi thở đó.
"Chân của em không sao chứ?"
Tôi mở mắt ra nhưng không hề nhìn anh, mà nhìn chằm chằm bàn chân bị thương của mình, hờ hững đáp: “Tôi không biết khái niệm có sao.”
“Chân của em còn đau không?” Giọng nói của anh trầm khàn, dứt lời, anh vươn tay về phía chân tôi.
“Đừng chạm vào tôi, hãy bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra.” Tôi giật mình, nhất thời ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt kia: “Anh hãy cách xa tôi một chút, mong anh hãy dạy bảo cô ta đừng có ngu xuẩn như vậy, cũng đừng quấy rầy tôi nữa. Thật ra, cơn đau còn khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy hai người.”
Tay anh ngừng lại giữa không trung, đầu ngón tay động đậy, dường như trong đôi mắt hẹp dài lóe lên tia cảm xúc không rõ, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi, khiến tôi rất bực bội.
"Anh Bùi, anh còn lời gì muốn nói nữa không?" Tôi đón lấy ánh mắt của anh hỏi: "Cảm ơn anh đã gửi tài liệu và vệ sĩ đến, nhưng tôi không cần chiêu ngu xuẩn mất bò mới lo làm chuồng đó, mà tôi chỉ cần chân tướng. Nếu tôi chỉ là một quân cờ, có lẽ bàn cờ này của anh Bùi đã phân định được thắng bại, anh đã dẹp yên mọi chuyện, người cũng được bảo toàn, vậy thì mong anh hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi được không? Sau này mong anh hãy trông chừng kỹ bọn họ, đừng để bọn họ đến hãm hại tôi nữa, được không?"
"Cô ta không quan trọng."
Câu nói này của Bùi Thiên Vũ khiến tôi nhất thời hóa đá, tim tôi đau đến mức sắp không tài nào thở được, tay không khỏi nắm chặt ga giường.
Chúng tôi đều ngầm hiểu 'cô ta' là ai.
Mọi chuyện đều đã chứng thực suy đoán của tôi, anh nói Lý Tân Nhị không quan trọng, vậy thế nào mới là quan trọng?
Chẳng lẽ anh muốn cô ta chơi tôi đến chết mới là quan trọng ư? Chẳng lẽ sau khi thả hổ về núi, tôi phải đợi cô ta phản công ư? Tôi tin rằng anh hiểu câu nuôi hổ thành hoạn hơn ai hết.
Nhưng anh vẫn đang nuôi dưỡng.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, đây chính là câu trả lời mà anh dành cho tôi.
Hơn một tháng dằn vặt, lúc nào tôi cũng lo lắng cho sự an nguy của anh, nhưng từ đầu đến cuối anh luôn lừa dối tôi, kế hoạch đi nước ngoài, đổi xe, tai nạn xe thảm khốc, sống chết không rõ và nỗi nhớ nhung của tôi đến mức không thể nào chợp mắt, nhưng lại đổi lấy mấy chữ đoạn tuyệt mà anh dành cho tôi. Rốt cuộc tôi là cái gì?
Tôi vốn cho rằng mình chỉ là một quân cờ, nhưng mấy chữ này đã khiến tôi hiểu rõ, thậm chí tôi còn không phải là một quân cờ.
Tôi nhất thời cảm thấy mình rất yếu ớt, như quả bóng bay đầy hơi, bỗng gặp một cây kim, nhất thời nổ tung tan biến ngay.
“Cút!” Tôi nói rất nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Anh Kính Tùng, anh hãy bảo anh ta cút ra ngoài đi.” Tôi yếu ớt chỉ vào Bùi Thiên Vũ vẫn đang đứng trước giường của tôi.
Trương Kính Tùng liếc nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Anh Bùi, không tiễn! Mong anh đừng quấy rầy cô ấy nữa."
Đôi mắt của anh ngày càng thâm thúy, nhưng lại khiến tôi ngày càng khó hiểu.
Tôi bỗng nắm lấy thành giường, dùng hết sức lực trên người hét lên: "Cút!"
Bùi Thiên Vũ nhất thời siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, anh nhẫn nhịn nhìn tôi, không mặn không nhạt nói: "Em hãy dưỡng thương cho khỏe."
Rồi anh xoay người sải bước ra ngoài.
Tôi lảo đảo sắp ngã, Trương Kính Tùng vội vã vươn tay ôm lấy tôi: "Em đừng giận, ngày mai quay về là được."
Tôi yếu ớt vùi mặt vào ngực của Trương Kính Tùng, thở hổn hển.
Một hồi lâu, tôi giống như một đứa trẻ, ngửa mặt lên nhìn anh ta rồi nài nỉ: "Chúng ta về nhà được không? Rồi ngày mai anh hẵng tới làm thủ tục."
Trương Kính Tùng nhìn bộ dạng của tôi, cưng chiều gật đầu đáp: "Được, chúng ta về nhà thôi."
Dứt lời, anh ta liền tìm quần áo của tôi, đưa cho tôi, rồi đi chào hỏi bác sĩ, lúc quay về tôi đã mặc đồ xong, anh ta ngồi xổm xuống, mang giày cho tôi, rồi vươn tay kéo tôi dậy, hơi lo lắng hỏi: "Em có đi được không?"
“Được.” Tôi nhe răng cười.
Rồi tôi cũng học theo dáng vẻ tiêu sái của người đó khi bước ra khỏi bệnh viện ở Kinh Thành lần trước, giơ tay ném thẳng đồ đạc lúc nằm viện vào thùng rác: "Anh Kính Tùng, em muốn ăn lẩu."
"Ừm, chúng ta sẽ về nhà ăn lẩu."
Anh ta nắm tay tôi, phối hợp với bước chân tôi, cùng bước ra ngoài.