Lúc chúng tôi sắp bước ra khỏi đại sảnh bệnh viện, không ngờ lại gặp Tân Hiểu Lan đang bế con đi vào.
Bên cạnh còn có một người phụ nữ trang điểm đậm đi theo, với cách ăn mặc đó, cộng thêm vòng eo thô kệch đang lắc lư kia, vừa nhìn là biết đó chính là Giả Tú Phương – người mẹ mà Tân Hiểu Lan mới tìm về.
Tôi liếc nhìn người bà ta, thầm nghĩ, xem ra Giả Tú Phương đã thành công quay về bên cạnh Tân Hiểu Lan rồi, tôi không nhịn được thầm thở dài, mẹ ruột vẫn tốt hơn, lần này Vương Huệ Hoa sắp chịu thiệt rồi.
Tôi vốn định giả vờ coi như không nhìn thấy, nhưng tiếc rằng, Tân Hiểu Lan đã nhìn thấy tôi.
"Lăng Hoa Dao!"
Cô ta nhất thời nổi giận gào lên, rồi bước nhanh về phía tôi, cảm giác như thể đã nhìn thấy anh chị em họ thân thiết.
Kể từ tiệc đầy tháng cho đến nay đã hơn một tháng trôi qua, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta. Lúc trước tôi còn nghe Từ Quốc Thiên nói Giả Tú Phương bị Tân Hạo Đình hành hung đến mức nhập viện, xem ra bây giờ đã ổn thỏa rồi.
Tôi nhất thời ngừng bước nhìn cô ta, chẳng muốn tỏ thái độ với cô ta, mà lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”
Đôi mắt nhỏ của cô ta lườm Trương Kính Tùng, giọng điệu quái gở nói: "Cô sống tốt quá nhỉ? Suốt ngày gây xôn xao dư luận, thay đàn ông như thay áo, cô lại có niềm vui mới rồi à?"
Thật ra cô ta quen Trương Kính Tùng, còn giọng điệu quái gở này chẳng qua muốn ghét bỏ tôi.
"Ừm!"
Tôi chẳng hề né tránh đáp, cô ta đang rảnh rỗi gây sự nên tôi cũng lười đối phó với cô ta.
Cô ta nhìn thấy thái độ chẳng hề rung động của tôi thì nhất thời bùng lửa giận nói: "Ha... Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, còn thừa nhận nhanh như vậy."
Giọng nói cao vút của cô ta nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý, bởi vì trước giờ bệnh viện là nơi không hề thiếu người.
“Cô đừng chiến đấu mạnh mẽ như vậy, mà hãy giữ lại chút sức lực để chăm sóc cho đứa trẻ.” Tôi hờ hững nói với cô ta, rồi liếc nhìn đứa trẻ trong lòng cô ta.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa trẻ này, có lẽ đã hơn ba tháng tuổi, nước da không được trắng cho lắm, có lẽ là giống Tân Hiểu Lan, hơn nữa gương mặt cũng rất giống Tân Hiểu Lan. Người ta thường nói con trai giống mẹ, bây giờ thì tôi đã tin rồi.
Nhưng đứa bé này mắt nhỏ miệng rộng, đầu trọc như quả bầu, chỉ có vài sợi tóc lưa thưa, có lẽ là do sinh non, nên không quá béo, hơn nữa nhìn thế nào đứa bé này cũng không khiến người khác yêu thích.
Đứa bé bị giật mình mở mắt ra vì giọng nói quá lớn của mẹ mình, rồi há miệng mếu máo.
Giả Tú Phương đứng bên cạnh cô ta vừa nhìn thấy thái độ mà con gái của bà ta đối với tôi, thì nhất thời xù lông, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
“Ai thế con?” Bà ta không dám manh động mà nghiêng đầu nhìn Tân Hiểu Lan hỏi.
“Vợ cũ của Tân Hạo Đình.” Tân Hiểu Lan giận dữ nói, rồi thù hằn nhìn tôi nói: “Tại sao đám người đó không đập chết cô nhỉ?”
"Nhờ phúc của cô đó, một lời chửi sẽ thịnh mười năm, cô hiểu không? Tiểu tam vô liêm sỉ như cô còn sống yên ổn, tại sao tôi lại chết chứ?" Dứt lời, tôi liền kéo Trương Kính Tùng, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Tân Hiểu Lan nhất thời bùng nổ sức chiến đấu, ném đứa trẻ vào lòng mẹ của cô ta, rồi tiến lên hai bước, vươn tay túm lấy tôi nói: "Sao thế, cô sợ rồi à? Chuyện cô hại tôi sinh non vẫn chưa xong đâu? Vậy mà cô còn dám diễu võ dương oai với tôi?"
Câu nói này đã khiến đám người vốn chỉ chú ý kia nhất thời ngừng bước quan sát.
"Cô vẫn chưa quên đúng không? Tân Hiểu Lan, để tôi nói cho cô biết, trong điện thoại của tôi có video, sao thế, cô có muốn tôi lấy ra cho mọi người cùng xem không hả? Để xem tại sao cô lại sinh non?" Tôi lắc điện thoại trong tay nói: "Sau này gặp mặt cứ coi như không quen biết không tốt hơn à? Cô có làm được không?"
"Không quen biết ư? Cô lừa gạt tài sản của chúng tôi, sống trong biệt thự của chúng tôi, rồi bảo tôi không quen biết cô? Cô cũng vô liêm sỉ quá đấy?" Cô ta gào lên, lại nhìn tôi bằng ánh mắt giống như rắn.
Thật ra trong lòng tôi cũng biết rất rõ, Tân Hiểu Lan chưa từng trút cơn giận này, trong mắt cô ta, đáng lẽ ra mấy thứ đó phải thuộc về Tân Hiểu Lan cô ta mới đúng, dù gì trước đây cũng là nhà do Tân Hạo Đình mua cho cô ta, ai dè lại tính sai lầm.
"Mọi người đã từng nghe qua chuyện chánh thất lừa gạt tài sản chưa? Cô đã quên mất sự thật mình là tiểu tam rồi à?" Tôi hờ hững nhìn cô ta, đúng chừng mực nói: "Làm người đừng quá tham lam, tôi đã để lại người cho cô rồi, cô còn muốn chiếm nhà của tôi nữa ư? Cô có nuốt nổi không? Đừng có lúc nào cũng mặt dày nhắc đến mấy chuyện mất mặt này nữa."
Tôi cũng không khách sáo, mà nhắm vào điểm yếu của cô ta đáp trả.
"Con đĩ này, mày đang nói cái quái gì vậy? Sao mày dám ăn nói với con gái tao như vậy? Mày cũng xứng à?" Giả Tú Phương đã sớm nóng lòng muốn thử, bà ta đâu thể từ bỏ cơ hội được biểu hiện tốt như này, nên bất chấp đứa bé đang ở trong lòng, tiến lên một bước mắng nhiếc tôi.
Tôi lườm Giả Tú Phương, lạnh lùng nói: "Có mẹ ắt có con gái, xem ra hai người đúng là cùng một ruột."
"Mày nói cái gì? Con đĩ vô liêm sỉ này, hôm nay bà phải xé rách miệng của mày." Dứt lời, bà ta bế đứa trẻ lao về phía tôi như máy bay chiến đấu.