Hừ! Lâm Kiều Hân khẽ hừ một tiếng. Lặng lẽ cầm một xiên thịt xiên lên. Vừa định ăn đột nhiên hoàn hồn! Trương Minh Vũ im lặng, khẽ giật mình. Lâm Kiều Hân thông minh như vậy! Hôm nay sao vậy? Chỉ số thông minh về 0 à? Yêu rồi sao? Hi hi hi! Trương Minh Vũ càng nghĩ càng hưng phấn! Cơ thể run rẩy không ngừng! Lâm Kiều Hân ném khăn giấy ở bên cạnh vào Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ bị ăn đập một cái. Khụ khụ! Ho một lúc để đỡ ngượng. Cũng không dám cười. Trương Minh Vũ nhanh chóng lấy một xiên cho vào miệng. Giả bộ như chưa có gì xảy ra. Lâm Kiều Hân hung hăng trợn trừng mắt. Cuối cùng vẫn không nói gì nhiều. Hóa bi thường thành sự thèm ăn! Cô cho xiên vào miệng, điên cuồng nhai! Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm. Yên tĩnh quá... Hai người yên lặng ngồi ăn. Lâm Kiều Hân vừa thẹn vừa giận nhưng đã bị đồ ăn ngon làm cho hết giận. Trương Minh Vũ thấy vậy liền vui. Lâm Kiều Hân khó có cơ hội được thoải mái như vậy. Không nghĩ nhiều nữa. Thời gian dần trôi. Trương Minh Vũ ăn xong rồi. Ngẩng đầu nhìn, Lâm Kiều Hân đang lịch sự lấy khăn giấy lau miệng. Trương Minh Vũ cười hỏi: "Thế nào? Ngon không?" Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Ngon". Trương Minh Vũ mỉm cười. Lâm Kiều Hân thu dọn đồ, nói: "Chúng ta đi thôi". Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không vội". Hả? Lâm Kiều Hân sững sờ. Nhìn qua phát hiện ra Long Tam và Long Thất đang uống rượu vui vẻ với nhau... Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu. Ngồi lại xuống. Trương Minh Vũ thấy vậy trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.