Sắc mặt âm trầm! Sau lưng ông ta còn có bốn tên bảo vệ! Đây là ai? Mọi người đều ngớ ra. Nhân viên phục vụ vội vàng lao tới, gào khóc nức nở: “Giám đốc Trần! Em… em bị người ta đánh! Hu hu hu!” Dứt lời, cô ta uốn éo sà vào lòng giám đốc Trần! Đám người ngỡ ngàng. Giám đốc khách sạn! Giám đốc Trần nheo mắt đe dọa: “Không phải ai cũng có thể đánh người phụ nữ của tôi đâu!” Dứt lời, ông ta sải bước tiến lên! Nhóm người của ông ta xông tới trước mặt Trương Minh Vũ. Trong mắt những người đang vây quanh hóng chuyện đều hiện lên vẻ hưng phấn. Có kịch hay để xem rồi! Giám đốc Trần đen mặt quát ầm lên: “Ai đánh?” Hàn Thất Thất ung dung bước ra, lạnh lùng nói: “Tôi đánh đấy, sao nào?” Giám đốc Trần tức thì ngây ngất. Đẹp quá… Nhân viên phục vụ giận dỗi trách móc: “Anh yêu! Anh làm gì đấy! Mau giúp em đánh trả đi chứ!” Bấy giờ ông ta mới lấy lại được tinh thần. Đinh Ninh châm chọc lên tiếng: “Hai người… là vợ chồng hả?” Nhân viên phục vụ căm tức hét lên: “Liên quan quái gì đến cô?” Trên mặt Trương Minh Vũ tràn đầy châm chọc. Hàn Thất Thất bật cười khinh bỉ: “Vợ chồng? Cô đánh giá cô ta cao quá rồi đấy, cùng lắm cũng chỉ được coi là bồ bịch thôi”. Nghe thấy lời này, sắc mặt của nhân viên phục vụ tối sầm lại. Đinh Ninh cũng mỉa mai vài câu: “Bản thân chẳng ra sao mà còn mặt dày nói chúng tôi. Cô cũng là loại đàn bà ngủ với đàn ông vô tội vạ còn gì”. Mọi người vây quanh bàn tán xôn xao! Ai cũng nhìn sang với ánh mắt chế giễu! Nhân viên phục vụ trợn mắt quát tháo: “Câm miệng cho tôi! Các cô cũng đòi so với tôi hả?” “Anh ấy là giám đốc của khách sạn Đình Lập!” “Còn cái gã các cô ngủ cùng kia là cái thá gì?” Giám đốc Trần giận dữ nắm chặt hai tay! Cả hai người đẹp này… đều bị Trương Minh Vũ hưởng hết rồi sao? Mẹ nó chứ! Đinh Ninh đã xinh đẹp hơn ả nhân viên kia gấp trăm lần rồi, chưa kể còn cả Hàn Thất Thất! Ông ta căm hận nói: “Ranh con, mày dám đánh người phụ nữ của tao hả?” Vừa nói ông ta vừa trừng mắt nhìn anh! Nhân viên phục vụ nhỏ giọng thì thầm: “Anh yêu, người đánh em là con ả kia!” Thế nhưng ông ta lại làm như không nghe thấy. Trương Minh Vũ chỉ bình thản đáp: “Cô ta đáng ăn đòn!”