Giám đốc Trần cả giận gầm lên: “Tao thấy mày cũng đáng đánh lắm!” Nói rồi ông ta vung tay ra lệnh: “Đánh nó cho tao!” Thằng ranh này dựa vào đâu mà dám? Cô ả nhân viên phục vụ kia cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy rất phấn khích! Mọi người đang vây xem cũng trở nên kích động! Ánh mắt của ai cũng tràn đầy vẻ trào phúng! Không chịu nhận tội còn dám cứng miệng? Đúng là đồ cứng đầu! Hàn Thất Thất dửng dưng nhìn theo, vẻ mặt khinh bỉ. Đinh Ninh cau mày, bộ dạng rất lo lắng. Ngay sau đó, bốn gã bảo vệ tức tốc lao lên! Chuẩn bị ra tay đánh người! Giám đốc Trần đắc ý cười lạnh. Trong mắt nhân viên phục vụ ánh lên vẻ xem thường. Để xem các người giả vờ được bao lâu! Nào ngờ đúng lúc ấy, một giọng nữ gợi cảm vang lên: “Dừng tay!” Hả? Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày. Lại có ai đến nữa? Đám người còn lại cũng ngơ ngác. Nghiêng đầu nhìn sang. Trông thấy một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang đứng ở ngoài cổng. Mái tóc xoăn sóng màu đỏ mận. Dáng người đầy đặn mông ngực có đủ, vô cùng hút mắt. Quan Na? Anh khẽ mỉm cười. Đỡ phải đánh nhau. Nhân viên phục vụ sững sờ. Còn giám đốc Trần thì vội vàng trưng ra vẻ mặt nịnh nọt: “Cô chủ về rồi ạ?” Sắc mặt của Quan Na sa sầm! Cô ta rảo bước tới! Giám đốc Trần cười làm lành: “Cô chủ, tôi sắp giải quyết xong chuyện ở đây rồi, cô…” Bốp! Đột nhiên có tiếng bạt tai thanh thúy vang lên! Quan Na hung hăng tát mạnh lên mặt ông ta. Chuyện này… Tất cả đều ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc… là như thế nào? Nhân viên phục vụ cũng mù tịt không hiểu gì. Giám đốc Trần khó tin hỏi: “Sao cô chủ… lại đánh tôi?” Bốp! Lại bị tát thêm lần nữa! Ông ta bị đánh đến mức ngu người. Nhân viên phục vụ bắt đầu run rẩy!