Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này không thật... Ông cụ Chu lạnh lùng phân phó: "Tiểu Vương à, cô nhất định phải phối hợp thật tốt với cậu Trương, nghe rõ chưa?" Lời này vô cùng lạnh lùng. Thư ký Vương cung kính đáp: "Dạ!" Ông cụ Chu lại mỉm cười nói: "Tốt lắm, còn lại giao cho cháu đó". Trương Minh Vũ gật đầu. Ba người nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Trương Minh Vũ vẫn thầm lẩm bẩm. Cứ như thế là xong rồi? Sau khi đi ra ngoài, Trương Minh Vũ trao đổi phương thức liên lạc với thư ký Vương. Dù sao còn cần thời gian để nghiên cứu đối sách. Sắc trời nhá nhem. Hàn Thất Thất lái xe đến khách sạn Đình Lập. Trên đường. Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý, kiêu ngạo nói: "Sao nào? Tôi bảo không thành vấn đề rồi mà!" Trương Minh Vũ kinh ngạc đáp: "Cho tôi cổ phiếu, nhường cả chức chủ tịch cho tôi, việc này đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi". Hàn Thất Thất nhíu mày, kiêu ngạo đáp: "Thế có đúng là tôi có tác dụng hơn con nhãi kia không?" Trong mắt cô ta tràn ngập sự mong đợi. Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu: "Đúng, cô giỏi hơn cô ấy". Hàn Thất Thất sững sờ. Bất giác cúi đầu nhìn rồi đỏ mặt. Trương Minh Vũ không chú ý, anh từ từ nói: "Không biết tại sao nhưng tôi cảm giác có hơi kỳ..." Hàn Thất Thất khó chịu đáp: "Có gì mà kỳ, ông ngoại tôi lừa được anh chắc". Nói xong cô ta liền bĩu môi. Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đương nhiên là không". Hừ! Hàn Thất Thất kiêu ngạo hừ một tiếng. Không nói thêm gì nữa. Hai người nhanh chóng quay về phòng. Trương Minh Vũ gọi Đinh Ninh tới. Ba người ngồi trên ghế sofa. Đinh Ninh nghi ngờ hỏi: "Cần bàn bạc chuyện gì sao?" Trương Minh Vũ kể chuyện ban nãy ra. Bây giờ anh không có phương án nào cả, mà thêm một người là thêm một cái đầu. Nói xong, Đinh Ninh liền trợn tròn hai mắt. Nằm nhà họ Chu ở trong tay? Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, mũi hếch lên tận trời. Một lúc sau, Đinh Ninh mới mê man hỏi: "Vậy anh còn ngớ người ra làm gì? Mau khống chế tập đoàn Chu Thị đi". Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt nói: "Cô làm như dễ lắm ấy". Đinh Ninh hoang mang hỏi: "Vậy... có gì khó?" Trương Minh Vũ bất lực nói: "Ông cả và ông hai của nhà họ Chu đã khống chế đa phần người của công ty, bây giờ công ty đều nằm trong tay bọn họ". Không biết cô Đinh Ninh thông minh thật hay giả nữa. Hàn Thất Thất bĩu môi. Đinh Ninh trợn tròn mắt, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, sao anh ngu thế". "Anh là chủ tịch mà, anh đuổi việc đám người ấy là xong mà". Hả? Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc! Cách này... Hàn Thất Thất khinh bỉ nói: "Nếu làm vậy mà được thì ông ngoại tôi làm lâu rồi". Đinh Ninh liếc mắt nói: "Chẳng phải vì ông ấy không có tiền trong tay nên nếu đuổi việc hết thì tập đoàn Chu Thị phá sản sao?" "Hơn nữa còn không đền được lương cho những người bị đuổi". "Nhưng ông chủ đâu sợ điều này". Mắt Trương Minh Vũ sáng lên như sao! Có lý nhỉ! Hàn Thất Thất bĩu môi, nhưng chẳng tìm ra nổi lý do nào để phản bác. Suy nghĩ hồi lâu. Trương Minh Vũ mỉm cười.