Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 180: 180





Anh giật mình trợn tròn mắt.

Trông thấy ánh mắt mờ mịt của cô đang ở rất gần!
Con mẹ nó!
Anh vội vàng đứng bật dậy như lò xo!
“Xin lỗi, tôi… tôi không cố ý đâu…”, anh xấu hổ cười nói.

Lâm Kiều Hân vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Cảm xúc ngổn ngang trong đầu khiến suy nghĩ của cô bị trì trệ!
Long Tam đi tới, nghiêm trọng nói: “Xin lỗi cậu, tại tôi lơ là!”
Dứt lời, anh ta cúi gập đầu xuống tỏ ý xin lỗi.

Anh ta đã chờ sẵn ở gần đây, thế nhưng không ngờ trưởng khoa Bạch lại mang súng đi theo.

Trương Minh Vũ vội vàng nở nụ cười an ủi: “Anh tới kịp là tốt rồi, đừng khách sáo nữa.

Nếu anh không tới tôi đã bỏ mạng từ lâu rồi”.

Long Tam nhìn chằm chằm vào anh, lặng im không nói một lời.

Lâm Kiều Hân cũng đứng dậy, nhìn không chớp mắt vào vết thương trên bả vai anh.

Anh ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng lại, lập tức thấy đau điếng người!
“Anh…”
Cô nhìn anh, ánh mắt chất chứa cảm xúc hỗn loạn, lí nhí nói.


Thế nhưng cô chưa kịp nói gì thêm đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vang lên.

Bọn họ quay lại trông thấy đám người viện trưởng đi tới.

Trương Minh Vũ ôm lấy bả vai, cảm kích nói: “Cảm ơn viện trưởng đã tới giúp đỡ.

Nếu không có ông, sợ là chúng tôi không tránh khỏi kết cục bị bôi nhọ”.

Viện trưởng nhìn anh đầy ẩn ý, mỉm cười hiền từ: “Cậu đừng khách sáo.

Đây vốn là trách nhiệm thuộc về bệnh viện chúng tôi.

Chắc chắn tôi sẽ bồi thường thoả đáng cho cô Lâm”.

“Vết thương của cậu…”
Anh cố nhịn đau, giả bộ bình thản cười đáp: “Không sao đâu, tí nữa tôi tới bệnh viện xử lý là được”.

Viện trưởng gật đầu.

“Chuyện đã giải quyết xong xuôi, tôi về trước đây.

Ngày khác có dịp tôi sẽ tới nhà thăm cô Lâm”.

Dứt lời, ông ấy chắp tay chào Lâm Kiều Hân.

Lâm Kiều Hân sửng sốt nhìn ông ấy.


Cô không ngờ viện trưởng lại đối xử khách sáo với mình như vậy.

Đến khi cô lấy lại tinh thần, ông ấy đã dẫn người rời đi.

Trương Minh Vũ quay lại tìm kiếm Long Tam nhưng chẳng thấy đâu.

Trưởng khoa Bạch và cô gái bị mọc mụn kia cũng biến mất dạng.

Viện trưởng không khỏi kinh ngạc.

Trong mắt ông ấy hiện lên vẻ phức tạp.

Sau đó, ông ấy dẫn đám người đi ra.

Đám người vây xem cũng dần tản đi.

Mấy phóng viên còn muốn phỏng vấn tiếp nhưng đã bị bảo vệ chặn lại.

Chân tướng sự việc đã rõ mồm một, Lâm Kiều Hân cũng không lo công ty bị ảnh hưởng.

Cô vẫn đang chìm vào hình ảnh Trương Minh Vũ xả thân chắn đạn cho mình ban nãy.

Chẳng bao lâu sau, xe công an hú còi phi tới, cũng không biết là ai báo công an.

Không hiểu sao cô lại thấy hơi lo lắng.

Thế nhưng công an chưa kịp vào trong thì người đứng đầu đã nhận được một cuộc điện thoại.

Sau đó, bọn họ lại lặng lẽ rời đi.

Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Anh trầm ngâm hồi lâu vẫn chẳng nói được lời nào.

Anh ôm lấy bả vai mình, chợt phát hiện trúng đạn cũng không đau như tưởng tượng….