*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh, Lâm Kiều Hân đã bê lên bốn món ăn.
Hàn Quân Ngưng cũng lau tay rồi đi ra.
Trương Minh Vũ nhếch mép cười: “Chị sáu, không ngờ chị còn có tài nghệ này”.
Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: “Chị sao lại không biết được chứ, chị nói cho em biết, chị là người phụ nữ có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đấy, nếu như em…”
Vốn định nói đùa.
Nhưng sắp nói xong thì nhận ra sự tồn tại của Lâm Kiều Hân.
Vội vàng dừng lại.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên một chút bối rối.
Nói gì vậy?
Trương Minh Vũ trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.
Lâm Kiều Hân không biết nhưng anh thì biết!
Dù sao đám người Tô Mang đã từng nói những lời như vậy.
Hàn Quân Ngưng bĩu môi.
Rất nhanh, hai người phụ nữ ngồi xuống đối diện Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ hưng phấn cầm đũa lên.
Gắp một miếng rau thử hương vị.
Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng hiện lên một tia mong đợi.