Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng hiện lên một tia nghi hoặc, hỏi: “Em có chuyện gì sao?” Trương Minh Vũ cùng vô cùng khó hiểu. Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Chúng… chúng em đi kiểm tra sức khỏe”. Hả? Trương Minh Vũ ngây ra. Hàn Quân Ngưng cũng rất khó hiểu, hỏi: “Kiểm tra sức khỏe? Nó kiểm tra là được rồi, em… kiểm tra để làm gì?” Cô ấy tưởng rằng Lâm Kiều Hân vẫn đang xác định xem Trương Minh Vũ có phải bị trúng độc không. Trương Minh Vũ cũng khó hiểu nhìn theo. Lâm Kiều Hân căng thẳng nắm chặt hai tay, do dự hồi lâu mới nói: “Em… khám thai”. Phụt! Trương Minh Vũ suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi! Nói cái gì? Khám… thai? Hàn Quân Ngưng cũng mắt tròn mắt dẹt khi nghe những lời đó. Hai người lập tức như hóa đá! Lâm Kiều Hân thấy vậy liền đỏ bừng mặt lên! Xấu hổ chết mất! Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ hoàn hồn lại sau cú sốc. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đột nhiên anh cảm thấy tim đập nhanh hơn! Hàn Quân Ngưng mở miệng nhưng lại không thể nói ra lời! Lâm Kiều Hân rời mắt sang một bên. Ngại quá đi! Một lúc lâu sau Hàn Quân Ngưng mới lạnh lùng nói: “Vậy… buổi tối chúng ta luyện vậy”. Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp lại lóe lên một tia chua xót! Bọn họ… Cuối cùng Hàn Quân Ngưng cũng không nói thêm gì nữa. Trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ một cái đầy bất mãn. Trong ánh mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên sự lúng túng. Anh cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra… Lâm Kiều Hân thu lại ánh mắt, nhưng khuôn mặt của cô vẫn đỏ ửng. Bầu không khí lại đông cứng lại. Hàn Quân Ngưng cong môi nói: “Vậy chị đi làm chút chuyện, 6 giờ tối ở đây đợi em, nghe thấy chưa?” Vẫn còn chút chua chát trong lười nói. Trương Minh Vũ cười gượng nói: “Được, nghe thấy rồi”. Rất ngoan ngoãn! Hàn Quân Ngưng lại trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ một cái. Sau đó mới xoay người rời đi. Rất nhanh sau đó trong phòng khách chỉ còn lại mình Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân. Bầu không khí vẫn đầy gượng gạo… Một hồi lâu sau Trương Minh Vũ mới bối rối hỏi: “À… chuyện đó… cô khám làm gì vậy?” Nói xong tim càng đập nhanh hơn! Sao lại đột nhiên đi khám thai… Lâm Kiều Hân nghe vậy mặt càng đỏ hơn, giống như có thể nặn ra máu vậy! Trương Minh Vũ sửng sốt. Này là sao vậy? Một lúc sau Lâm Kiều Hân mới hậm hực nói: “Khám thai gì mà khám thai, chẳng phải là vì… viện cớ giúp anh sao!” “Anh mới khám thai ấy!” Nói xong liền hậm hực nhìn sang một bên. À… Trong mắt Trương Minh Vũ liền hiện ra một tia bất lực. Thì ra… Trương Minh Vũ trở nên xấu hổ. Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc vui mừng khó tả. Cô biết giúp anh sao? Hơn nữa dáng vẻ hiện giờ của Lâm Kiều Hân giống như một cô vợ nhỏ bị chọc giận vậy! Nhìn thế nào cũng thấy rất thuận mắt. Trương Minh Vũ mỉm cười nói: “Ha ha, cảm ơn cô nhé”. An toàn quả thực quan trọng. Nhưng đối với anh mà nói, nhanh chóng tiếp nhận Ngưng Trọng mới cấp bách. Dù sao… kẻ địch quá nhiều. Lâm Kiều Hân đảo mắt, không trả lời. Nhưng trong lòng... cũng có một loại cảm giác rất kỳ quái. Thật khó để diễn tả, nhưng rất mạnh mẽ. Một lúc lâu sau Lâm Kiều Hân mới hỏi: “Vậy hôm nay làm gì?” Trương Minh Vũ suy tư một lát sau đó nói: “Hãy nghiên cứu hai chuỗi nhà hàng đó trước”. Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu. Rất nhanh hai người đã đứng dậy đi ra ngoài cửa. Chiếc Mercedes đen lặng lẽ chờ đợi. Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia kinh ngạc. Sao Long Tam lại tói đây?