Đây chẳng phải đùa à? Ông cụ Lâm không có ý quan tâm, làm như không nghe thấy. Lý Phượng Cầm lộ ra vẻ bản thân gặp may. Cũng may… mình lên xe. Bà cả cũng trở nên sốt sắng. Lâm Diểu nghiến răng, yếu ớt nói: “Anh rể, có thể… để bố mẹ em lên không…” Cô ấy cũng biết như thế rất quá đáng… Nghe thế ánh mắt Lâm Quốc Phong lóe lên tia sáng. Bà cả cũng vui mừng. Trương Minh Vũ gật đầu, lẩm bẩm: “Nể mặt Lâm Diểu, lên đi”. Nói xong, anh thu lại tầm nhìn. Lâm Diểu mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh rể”. Dứt lời, cô ấy vội vàng vẫy tay với Lâm Quốc Phong và bà cả. Hai người nhanh chân bước đến. Mừng rỡ bước lên xe. Trong mắt đám người nhà họ Lâm lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ. Vậy họ… Trong đám người vẫn còn một bóng người cứng đờ như gỗ. Lâm Tuấn Minh! Hắn là anh ruột của Lâm Diểu. Sao… không dẫn mình theo?Lâm Tuấn Minh cũng luống cuống! Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Hai người còn muốn dẫn theo ai nữa không? Không thì đi thôi". Nói xong, anh lạnh lùng bật cười. Vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lâm đều bị sốc! Bà hai sốt sắng hét lên: "Kiều Hân! Cháu dẫn bác hai đi với! Bác hai đã nhìn cháu lớn lên từ nhỏ!" Lâm Quốc Long cũng phụ hoạ nói: "Đúng vậy Kiều Hân, dẫn bọn bác theo với!” Những người khác cũng vội vàng nói: "Đúng vậy! Dẫn bọn tôi đi! Dẫn bọn tôi đi! Khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Lâm Kiều Hân khoanh tay trước ngực, không ngoảnh lại, thì thào nói: “Không ai cả”. Ầm! Trong đầu tất cả mọi người đều nổ tung! Bà hai lại vội vàng nói: "Diểu Diểu, cháu... cháu nói gì đi!" Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Diểu! Vẻ mặt Lâm Diểu vô cùng phức tạp. Thật lâu sau, cô ấy mới cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Anh rể, em cũng không muốn dẫn theo ai cả”. Dù sao... Lâm Kiều Hân cũng không lên tiếng! Cô ấy nói gì cơ? Đây... Người nhà họ Lâm đều lập tức im lặng! Tất cả mọi người đều sửng sốt! Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi". Nói xong anh ngoảnh mặt đi. Lâm Quốc Long vô cùng lo lắng hét toáng lên: "Bố! Cứu con với bố ơi!" Đúng rồi! Ông cụ! Ngay sau đó, tất cả mọi người đều mong đợi nhìn ông cụ Lâm! Trương Minh Vũ nghiền ngẫm cười. Ông cụ Lâm lắc đầu cười khổ nói: “Các người quên rồi à, tôi cũng đang chờ Trương Minh Vũ cứu đây”. "Các người nghĩ... lời nói của tôi có tác dụng sao?" Ờ... Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ. Hình như... nghe có vẻ hợp lý. Ông cụ Lâm tiếp tục nói: "Cầu xin tôi, còn không bằng cầu xin Kiều Hân". Nói xong, trong mắt ông cụ loé lên một tia sáng. Nghe vậy, Trương Minh Vũ cũng thầm khen ngợi. Mặc dù rất tức giận. Nhưng người nhà họ Lâm vẫn không thể bỏ mặc. Cách này của ông cụ Lâm không chỉ khiến người nhà họ Lâm nhớ lâu, mà còn có thể thay Trương Minh Vũ trút giận. Điều quan trọng là... Ông cụ Lâm cũng không bảo thẳng thừng bọn họ hãy cầu xin Trương Minh Vũ. Rất thông minh. Trong mắt Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó, mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Kiều Hân. Bà hai gào khóc nói: “Kiều Hân, cầu xin cháu, dẫn chúng ta đi với!” Trên mặt mọi người cũng tràn đầy vẻ khẩn cầu! Trong mắt Lâm Kiều Hân loé lên vẻ lạnh lẽo.