Lúc nãy mọi người nghĩ gì? Bỗng nhiên, Long Tam thò đầu ra nói: "Cậu Minh Vũ, người của Thần Ẩn sắp tới rồi". Ôi... Vừa dứt lời, cơ thể mọi người đều run lẩy bẩy! Sắp tới rồi! Khoé mắt bà hai co rút kịch liệt, hoàn toàn luống cuống! Phịch! Bỗng nhiên, bà hai quỳ thẳng xuống trước Lâm Kiều Hân, khẩn cầu: "Kiều Hân, không còn thời gian nữa rồi! Van xin cháu! Dẫn chúng ta đi với!" "Bác hai đảm bảo sau này sẽ tuyệt đối nghe lời!" "Van xin cháu!" Đây thật đúng là vô cùng hoảng loạn! Tất cả mọi người đều kinh ngạc! Nhưng... cũng có thể hiểu được! Dù sao bây giờ bọn họ cũng đều quỳ xuống trước Lâm Kiều Hân! Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ bất đắc dĩ. Chuyện này... Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng chỉ có thể lén nhìn Trương Minh Vũ. Thật khó xử! Trương Minh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ gật đầu. Trong lòng Lâm Kiều Hân lập tức dâng lên một cảm giác vui vẻ! Thật tốt! Ngay sau đó, mặt Lâm Kiều Hân không cảm xúc nói: "Đây là cơ hội cuối cùng dành cho các người". “Nếu còn có lần sau, chúng tôi sẽ không quan tâm đến các người nữa đâu!” Vừa dứt lời, mọi người đều mừng như điên! Bà hai kích động nói: “Được, bảo đảm đây sẽ là lần cuối cùng!” Nói xong bà ta lập tức đứng dậy lao về phía xe hàng! Nhưng ngay lúc bà ta đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ hung ác! Chẳng mấy chốc, người nhà họ Lâm đã lên một chiếc xe lớn. Lâm Kiều Hân xuống xe, ngồi vào trong buồng lái xe của Trương Minh Vũ. Ngay sau đó, tài xế đạp ga, chậm rãi lái xe ra ngoài. Phía sau chiếc xe hàng bị rèm che kín mít, nên hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong có người. Sau khi ra ngoài, rất nhiều xe hàng nối đuôi nhau trên đường, xuất phát từ mọi hướng. Chiếc xe mà Trương Minh Vũ đang ngồi cũng nằm trong số đó. Có rất nhiều con đường. Trương Minh Vũ không chọn con đường vòng vo nhất, cũng không chọn con đường nhanh nhất, mà chọn con đường vừa phải. Chẳng mấy chốc, rất nhiều xe hàng đã tách hẳn ra. Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đang ngồi trong buồng lái xe ở bên này. Long Tam và Long Thất ngồi trong buồng lái xe ở bên kia. Trong xe Trương Minh Vũ đều là các vệ sĩ. Trong xe Long Tam là người nhà họ Lâm. Chẳng mấy chốc, xe đã chạy được mười mấy cây số, ra khỏi thành phố. Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm. Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Chúng ta như vậy là... an toàn rồi sao?" Chẳng hiểu sao, cô vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Yên tâm đi, lần này chúng ta đã thả ra rất nhiều mồi nhử, dù bọn chúng có kiểm tra từng cái một thì cũng đã muộn rồi”. Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu. Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn hiện lên vẻ lo lắng mơ hồ. An toàn thật sao? Ngược lại Trương Minh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng dựa lưng, đến Tĩnh Châu… e rằng lại là một trận chiến ác liệt. Haiz. Thở dài. Chẳng mấy chốc, xa đã chạy được ba mươi cây số. Trương Minh Vũ cảm thấy hơi mệt mỏi. Cảm giác lo lắng trong lòng Lâm Kiều Hân cũng giảm đi rất nhiều. Ngay sau đó, chiếc xe tiến vào một con đường núi quanh co. Nơi này là một vùng núi. Mặc dù đường rất dễ đi, nhưng cây cối xung quanh lại cao vút. Thấy vậy, Trương Minh Vũ cau mày. Chẳng biết tại sao, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện một loại dự cảm bất thường. Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy xe của mấy người Long Tam đang lặng lẽ bám theo phía sau cách đó không xa. Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm. Vẫn may có nhiều người. Dù sao trong buồng xe vẫn còn có bốn mươi vệ sĩ nữa. Trương Minh Vũ ngồi thẳng lên. Mặc dù tin chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng.