Thời gian chậm rãi trôi đi. Không lâu sau, chiếc xe tiến vào lưng chừng núi. Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Sao anh không nghỉ ngơi nữa?" Ờ... Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Không có gì đâu, ngủ đủ rồi". Anh cũng không muốn khiến Lâm Kiều Hân lo lắng. Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu. Tiếp tục đi. Nhưng càng đi vào lưng chừng núi, luồng khí tức nguy hiểm đó càng hiện lên rõ hơn! Ngay sau đó, Trương Minh Vũ cau mày. Anh chợt thấy một con đường vô cùng chật hẹp ở phía trước. Hai bên đều là đồi núi, hơn nữa, sườn núi còn rất dốc! Đây... Trương Minh Vũ cau mày. Không hiểu sao, cảm giác hốt hoảng trong lòng càng lúc càng mạnh! Mau chóng liếc nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy có gì bất thường! Tuy nhiên... vẫn vô cùng lo lắng! Rào rào rào... Bỗng nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên! Hả? Trương Minh Vũ chợt hét lên theo bản năng: "Dừng xe!" Kít! Xe dừng lại! Tài xế bị dọa hết hồn! Nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện có một tảng đá đang lăn xuống từ trên sườn núi. Chầm chậm… lăn ra giữa đường… Chuyện này... Trương Minh Vũ cau mày. Tài xế không vui nói: "Ai da, không phải chỉ là đá rơi thôi sao, ầm ĩ cái gì chứ...” Nhưng Trương Minh Vũ vẫn nhíu chặt mày! Bỗng nhiên, âm thanh nặng nề lại vang lên lần nữa! Đây...Đồng tử của Trương Minh Vũ đột nhiên co rút lại! Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ lo lắng! Nhìn kỹ hơn... Lúc này mới phát hiện lại có một tảng đá khác lăn xuống từ sườn núi! Không chỉ một... Mà là rất nhiều! Rất nhiều rất nhiều! Chuyện này... Trương Minh Vũ nhíu mày, cực kỳ cảnh giác! Biểu cảm trên mặt tài xế cũng đông cứng lại, khóe miệng bắt đầu co giật! Rầm rầm rầm... Đột nhiên, âm thanh nặng nề lại dồn dập hơn! Mặt đất đang rung chuyển! Ừng ực! Người tài xế nuốt nước bọt. Trợn tròn mắt! Trương Minh Vũ cũng hết sức nghiêm túc! Mặc dù tảng đá rất lớn nhưng ít nhất nó không đe dọa đến sự an toàn của chiếc xe. Nhưng... Xe không di chuyển được nữa! Trương Minh Vũ nhìn chăm chú vào đỉnh núi, cho đến bây giờ, vẫn không có gì khác thường! Rầm rầm... Lại những âm thanh trầm bổng truyền tới! Trương Minh Vũ hít sâu một hơi. Khuôn mặt nghiêm trọng! Không lâu sau, âm thanh nặng nề cuối cùng cũng im bặt. Nhưng... Con đường đã được trải đầy bởi những tảng đá lớn nhỏ. Rõ ràng xe hàng không thể đi về phía trước được nữa! Chuyện này... Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đanh lại. Cơ thể Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng! Anh quét mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không có gì bất thường! Ồ... Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Ở trong xe chờ tôi, đừng đi lung tung”. Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, gật đầu nói: “Ừ, anh cẩn thận nhé”. Trương Minh Vũ gật đầu.