Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị hai, không đủ cẩn thận ở chỗ nào?"
Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: “Khi vào khách sạn Đình Lập, em không phát hiện điều gì sao?"
Ồ...
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân cũng bối rối không kém.
Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không ạ…”
Anh rất tò mò.
Hạ Hâm Điềm không vui trợn tròn mắt, nói: "Lần này chị nói cho em biết, lần sau phải nhớ kỹ, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải quan sát kiểm tra cẩn thận”.
"Biết chưa hả?"
Ồ...
Trương Minh Vũ ngây ngốc gật đầu.
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Hạ Hâm Điềm chậm rãi nói: "Khi bước vào khách sạn, em không phát hiện ra ở cửa không có tên bảo vệ nào sao?"
Ồ...
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lại nhìn nhau.
Mãi lâu sau, anh khẽ lắc đầu.
Anh thật sự không để ý.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại... hình như không nhìn thấy nhân viên bảo vệ nào...
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Điều này... thì chứng tỏ được gì?"
Hạ Hâm Điềm tiếp tục: "Vậy em có phát hiện ra khi chúng ta vào phòng, có tiếng bước chân ngoài hành lang không?"
Ồ...
Trương Minh Vũ lại sửng sốt.
Nhớ kỹ lại…
Quả thật anh đã nghe thấy tiếng bước chân khi bước vào phòng.
Nhưng...
Trong khách sạn, có tiếng bước chân cũng bình thường mà.
Huống hồ khách sạn này kinh doanh cũng khá tốt.
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.
Hạ Hâm Điềm trừng mắt nói: "Không phải chỉ một người, mà là một nhóm người”.