Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Những người này là ai...?"
Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Không biết sao? Để chị nói cho em biết, những người đó đều là nhân viên bảo vệ”.
Ồ...
Trương Minh Vũ càng mờ mịt hơn.
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Tôi là ai? Đây là đâu?
Hạ Hâm Điềm giải thích: "Người là do Quan Na dẫn lên, nếu em thực sự bắt cô ấy phục vụ Trần Bạc Quang thì nhóm nhân viên bảo vệ sẽ xông vào ngay lập tức”.
Chuyện này...
Nghe vậy, đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Hóa ra là như vậy…
Lâm Kiều Hân cũng chợt bừng tỉnh.
Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Em không có ý hại cô ấy...”
Hạ Hâm Điềm lẩm bẩm: "Em không có ý đó nhưng người ta lại không biết”.
"Sau này làm việc gì nhất định phải chu toàn”.
"Biết chưa?"
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Tuy rằng chuyện không lớn, nhưng anh vẫn được lợi nhiều!
Nếu đây là một trận đấu, những người xung quanh lại phòng bị mình như vậy, chuẩn bị sẵn sàng ra tay thì...
Trương Minh Vũ không dám tưởng tượng.
Lâm Kiều Hân cũng liếc nhìn Hạ Hâm Điềm.
Quả nhiên rất khôn ngoan.
Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: “Cho nên, để cô ấy sắp xếp bữa ăn là để cô ấy có cơ hội bù đắp cho em”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cứ như Tôn Ngộ Không đánh nhau với Bạch Cốt Tinh!
Khi bạn dùng hết sức mình cố gắng tốt cho người đó, nhưng rất có khả năng người đó không hề hay biết.
Ai đúng? Ai sai?
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Minh Vũ mới chậm rãi thu hồi suy nghĩ.
Nghĩ nhiều rồi.
Chẳng mấy chốc, những nhân viên phục vụ đã bày đủ loại món ăn ngon lên bàn.
Trương Minh Vũ cau mày.
Mùi thơm xộc thẳng vào mũi!
Anh đột nhiên phát hiện, đồ ăn lần này còn ngon hơn lần trước.
Cả ba cầm đũa lên ăn.
Sau đó, lại có tiếng bước chân.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Quan Na bước vào với một nụ cười trên mặt.
Khuôn mặt của hai người phục vụ ở cửa cũng nở nụ cười công nghiệp.
Quan Na tươi cười hỏi: "Ông chủ, món ăn của khách sạn chúng tôi thế nào?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Rất ngon, còn ngon hơn mấy món lần trước”.
Quan Na hài lòng nói: "Vậy thì tốt”.
Người phục vụ tiến lên một bước, lễ phép nói: "Ông chủ, chắc anh không biết, lần này quản lý Quan đã đích thân xuống bếp”.
Hả?
Dứt lời, Trương Minh Vũ trừng to hai mắt.
Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Quan Na ngượng ngùng mỉm cười: "Mọi người chê cười rồi, từ từ thưởng thức ạ”.
Nói xong, cô ấy bước ra ngoài cùng hai người phục vụ.
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Xem ra sức hấp dẫn của em cũng không tệ, sau này sẽ có thêm một cô nhân viên tận tụy vì công việc rồi”.
Trương Minh Vũ cau mày.
Anh cười nói: "Em cũng hy vọng như vậy”.
Phải nói rằng, năng lực của Quan Na không tệ.
Khách sạn được quản lý đâu ra đấy.
Ít nhất đến bây giờ, Trương Minh Vũ không tìm thấy bất cứ điều gì đáng để phàn nàn.
Một bữa ăn no.
Trương Minh Vũ đưa Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân đi làm thủ tục đăng ký công ty.
Một buổi chiều bận rộn mới làm xong.
Trương Minh Vũ đưa Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân trở lại đại viện.
Dù sao người nhà họ Lâm cũng ở đó.
Chẳng mấy chốc, cả ba vào đại viện.
Vệ sĩ đang huấn luyện.
Đi được vài bước, Trương Minh Vũ nhìn thấy một nhóm người nhà họ Lâm đang ngồi tụ tập.
Có vẻ rất nhàm chán.
Hạ Hâm Điềm chậm rãi nói: "Nhà họ Lâm cũng có mấy người thích hợp, tại sao em không cân nhắc để họ thành lập công ty?"