Liễu Thanh Duyệt vội vàng lau khóe mắt Nhưng cho dù làm như vậy, đôi mắt ấy vẫn đỏ au. Trương Minh Vũ nhìn thấy lại càng đau lòng. Chị tư... Haizzz. Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể âm thầm thở dài. Các chị, ai cũng không dễ dàng. Cốc, cốc, cốc. Tiếng gõ cửa vang lên. Liễu Thanh Duyệt đứng dậy chậm rãi nói: “Vào đi”. Cửa nhanh chóng mở ra. Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm bước vào. Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ hỏi: “Sao hai người lại đến đây?” Hạ Hâm Điềm khẽ cắn răng, khó khăn nói: “Không biết vì sao, lúc nãy... trong lòng vô duyên vô cớ xuất hiện một cảm giác không lành”. “Chị hơi lo lắng”. Hả? Trương Minh Vũ sững sờ. Sao... chị ấy cảm nhận được vậy? Liễu Thanh Duyệt lại nhìn Hạ Hâm Điềm với ánh mắt sâu thẳm. Loại cảm giác này...cô ấy quá quen thuộc. Hạ Hâm Điềm lo lắng hỏi: “Em tư à, rốt cuộc em trai thế nào rồi?” Ờ... Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: “Không sao, trong đùi vẫn còn một thứ, em giúp nó lấy ra rồi”. Lâm Kiều Hân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm Nhưng... Không biết vì sao, cô luôn có cảm giác Liễu Thanh Duyệt... không nói thật. Hạ Hâm Điềm khẽ nhăn mày. Cuối cùng... cũng chẳng thể nói thêm điều gì. Khóe miệng của Trương Minh Vũ nở nụ cười. Liễu Thanh Duyệt chầm chậm nói: “Được rồi, để em trai nghỉ ngơi chút đi, sau một tiếng đồng hồ có thể hoạt động lại”. Hả? Nhanh vậy sao? Trương Minh Vũ cũng bất ngờ. Hạ Hâm Điềm gật đầu. Lâm Kiều Hân chần chừ một lát, lúc này mới nói: “Em… Em ở lại dây chăm sóc anh ấy”. Ờ… Trương Minh Vũ ngẩn người. Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm bốn mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Hai người nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Trong ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ. Cửa phòng đóng lại Lâm Kiều Hân chầm chậm đưa mắt nhìn Trương Minh Vũ. Trong đôi mắt tràn đầy phức tạp. Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Sao vậy? Không vui à?” Lâm Kiều Hân chậm rãi lắc đầu: “Anh… thật sự không sao chứ?” Nói xong, cô nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ bằng ánh mắt nóng bỏng. Ờ… Trương Minh Vũ đứng hình một lát, lúc này mới cười nói: “Yên tâm, có chị tư ở đây, anh muốn chết cũng khó”. Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng. Qua hồi lâu, mới gật đầu nói: “Anh… có chuyện gì nhất định phải nói với em”. Trương Minh Vũ nghiêm túc mỉm cười trả lời: “Được, anh nhất định sẽ nói với em”. Trong lòng anh cũng ấm áp vô cùng. Không biết từ lúc nào, sự quan tâm của Lâm Kiều Hân dường như trở thành chuyện hàng ngày. Lúc này Lâm Kiều Hân mới thả lỏng không ít, quay người đi ra khỏi phòng. Hả? Trương Minh Vũ ngơ ngác. Sao lại đi mất rồi? Không lâu sau, Lâm Kiều Hân bưng một ly nước nóng tới. Miệng Trương Minh Vũ cười toe toét, nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy ly nước. Lâm Kiều Hân dặn dò: “Cẩn thận, hơi nóng đấy”. Trương Minh Vũ mỉm cười gật đầu. Lâm Kiều Hân âm thầm ngồi xuống bên cạnh giường, im lặng nhìn vết thương. Trương Minh Vũ uống một ngụm nước rồi đặt xuống bên, ngồi thẳng dậy. Ơ? Bỗng nhiên, Trương Minh Vũ kinh ngạc phát hiện trên đùi chỉ có một vết thương to như ngón cái. Sao… làm được vậy? Trong mắt Trương Minh Vũ hiện ra vẻ kinh ngạc. Chẳng trách Liễu Thanh Duyệt nói một lúc nữa là có thể đi lại được. Lâm Kiều Hân nghẹn ngào hỏi: “Đau hả?” Trương Minh Vũ cười nói: “Ôi, đừng lo, anh không sao cả, bây giờ không đau chút nào”. “Em nghĩ xem, nếu anh mà thật sự có chuyện gì thì chị tư sẽ rời đi sao…” Cái này… Lâm Kiều Hân sững sờ. Lời này cũng có lý, nhưng…