Trương Minh Vũ cười nói: “Được rồi, được rồi, yên tâm đi, anh phúc lớn mạng lớn, với lại em quan tâm anh như vậy, làm sao anh nỡ chết chứ?” Nói xong anh còn nở nụ cười xấu xa. Ờ… Lâm Kiều Hân đỏ mặt, giận dữ nói: “Ai…ai thèm quan tâm anh chứ, em chẳng qua chỉ là… chỉ là…” Nói mãi cũng không nói ra được gì. Trương Minh Vũ lắc đầu cười, nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng. Lâm Kiều Hân mếu máo, lại lần nữa nhìn vết thương. Anh nói nhưng vậy, trong lòng cô thoải mái được phần nào. Hai người bắt đầu tán gẫu. Thời gian chầm chậm trôi qua. Chẳng lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ồ? Trương Minh Vũ sững sờ. Cửa mở ra, Liễu Thanh Duyệt dẫn theo Hạ Hâm Điềm bước vào. Liễu Thanh Duyệt nói: “Tới giờ rồi, em nên vận động”. “Nếu không thì sẽ không tốt cho đùi”. Ờ… Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ. Qua một giờ rồi sao? Nhanh quá… Trương Minh Vũ cười nói: “Vâng ạ”. Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, cười nói: “Đúng lúc chị sáu của em vừa gọi điện thoại cho chị”. Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Chị sáu gọi làm gì vậy?” Hạ Hâm Điềm mỉm cười xấu xa nói: “Tặng cho em chút đồ, em tự xem là biết”. Hả? Trương Minh Vũ ngơ người. Liễu Thanh Duyệt hối thúc: “Được rồi, đi nhanh lên, em không được nằm nữa”. Trương Minh Vũ gật đầu. Lâm Kiều Hân làm tư thế muốn đỡ anh. Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: “Không cần giúp nó, để nó tự mình đi, bây giờ nó cần phải mau chóng vận động”. Ờ... Lúc này Lâm Kiều Hân mới thu tay lại. Cô hơi lo lắng. Trương Minh Vũ thử cử động đùi, anh ngạc nhiên phát hiện mình có thể cử động như thường. Chuyện từ lúc nào vậy? Trương Minh Vũ ngạc nhiên, nhanh chóng di chuyển vài bước trên mặt đất. Quả nhiên không có bất kì ảnh hưởng nào. Trương Minh Vũ vui mừng. Liễu Thanh Duyệt mỉm cười: “Chị không lừa em đúng không?” Trương Minh Vũ gật đầu mạnh. Những lo âu trong mắt Lâm Kiều Hân cũng triệt để tan biến. Thật sự không sao rồi. Hạ Hâm Điềm tức giận nói: “Được rồi, đi nhanh lên, nhìn xem chị sáu của em đem đến thứ gì cho em”. Trương Minh Vũ gật đầu. Rất mong đợi! Chẳng mấy chốc, mọi người đi đến đại sảnh. Trương Minh Vũ từ xa đã nhìn thấy một món đồ lớn được đặt trong đại sảnh Có một lớp vải che phủ, nhìn không rõ là gì. Chỉ là hình dáng này… Trương Minh Vũ cau mày, đột nhiên có cảm giác quen thuộc. Hạ Hâm Điềm cười nói: “Mở ra xem đi”. Trương Minh Vũ gật đầu, bước qua đó. Trong mắt Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ nghi ngờ. Sẽ là gì chứ? Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đã đến phía trước. Càng lúc càng thấy quen… Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh cầm lấy một góc của tấm vải. Dùng sức vén lên! Thời khắc chứng kiến kỳ tích… Nhưng sau đó Trương Minh Vũ chết lặng luôn. Thứ được tặng thế mà lại là…hình nộm? Chuyện này... Mắt Trương Minh Vũ mờ mịt trong giây lát. Khó tránh lại quen thuộc như vậy! Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm nhìn nhau bật cười. Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị hai, chị sáu tặng cái này cho em làm gì?” Hạ Hâm Điềm tươi cười nói: “Đương nhiên là để em nhanh chóng luyện công”. “Trì hoãn lâu lắm rồi”. Ờ…