Liễu Thanh Duyệt khen ngợi: “Khá lắm em trai, biết phòng bị rồi nhỉ?”
Trương Minh Vũ cười nói: “Cũng không phải, em chỉ cảm thấy người này không đơn giản…”
Liễu Thanh Duyệt gật đầu: “Đương nhiên rồi, làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống, Âu Dương Triết cũng không ngốc”.
Nghe thế mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ ngờ vực.
Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ đành lắc đầu.
Không nghĩ ra được.
Liễu Thanh Duyệt bắt chéo hai chân hỏi: “Giờ em có dự định gì? Định giải quyết thế nào?”
À thì...
Trương Minh Vũ do dự một chốc, sau đó nói: “Trước tiên xử lý tòa nhà này một lần, dọn ra một tầng, chúng ta vào đó”.
Liễu Thanh Duyệt gật đầu.
Trương Minh Vũ cũng rơi vào trầm tư.
Liễu Thanh Duyệt lại nhắc nhở: “À phải rồi, trước tiên nếu cạnh tranh với nhà họ Lục thì hơi quá sức, em phải nhân lúc này phát triển những cái khác thật tốt”.
Trương Minh Vũ gật đầu.
Dù sao hiện giờ cái anh thiếu nhất… là thời gian.
Trong lòng Trương Minh Vũ đã có tính toán.
Cứ họp trước đã!
Trương Minh Vũ đứng dậy nói: “Chị tư, chúng ta đi tìm người liệt kê ra toàn bộ ông chủ của các công ty rồi sau đó đi tìm họ đàm phán”.
Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Được, đúng lúc chị có người quen ở Tĩnh Châu, là kiểu người như chị giúp em đăng ký công ty ấy”.