Gã đàn ông đó đi lại với vẻ mặt nghiêm nghị. Càng lúc càng nhanh. Tay gã ta chậm rãi đưa lên ngực, lấy ra một bộ đàm. Mắt nhìn chằm chằm vào cái cây to mà Trương Minh Vũ đang nấp. Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng! Không được để gã ta lên tiếng! Gã đàn ông đó nhanh chóng đưa bộ đàm lên miệng. Gã ta đã đi hơn mười mét! Tuy nhiên lúc này, Long Tam đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ gần đó! Trái tim gã ta giật thót! Bỗng nhiên trước mắt lóe lên một tia sáng... Trên cổ gã ta cảm thấy ớn lạnh, cơ thể mềm ngoặt ngã xuống đất. Long Tam đỡ lấy thi thể gã nhẹ nhàng đặt xuống đất, suốt quá trình gã ta không kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào. Thấy vậy, Trương Minh Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên. Được rồi! Long Tam nói nhỏ: “Đi thôi!” Trương Minh Vũ gật đầu. Sau đó, cả hai chạy về chỗ của Long Tam. Long Tam từ từ đứng dậy. Đột nhiên, có một tia sáng chiếu vào mi mắt của Trương Minh Vũ! Đây là... Trái tim Trương Minh Vũ đột nhiên co thắt lại!Không hay rồi! Trương Minh Vũ hét lên: "Mau trốn đi!" Nói xong, anh vội vàng núp ra sau gốc cây! Liễu Thanh Duyệt và Long Tam cũng lần lượt ẩn nấp! Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự nghiêm trọng! Ánh sáng vừa rồi... là được phản chiếu từ ống nhòm sao? Nghĩ tới đây, cơ thể Trương Minh Vũ khẽ run lên! Suýt chút nữa... Vẻ mặt Long Tam nghiêm túc. Trong lòng Trương Minh Vũ không khỏi lo lắng. Có tay súng bắn tỉa! Chứng tỏ... họ đã bị phát hiện! Đột nhiên, Liễu Thanh Duyệt tiến lên một bước, nói: "Được rồi, chúng ta có thể đi rồi". Hả? Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ bỗng trợn to hai mắt! Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Liễu Thanh Duyệt đã bước ra ngoài... Chuyện này... Trương Minh Vũ ngạc nhiên. Long Tam cau mày, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười. Anh ta nhanh chóng bước theo. Trương Minh Vũ thẫn thờ bước ra ngoài. Đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, ở nơi ánh sáng chiếu vào không có gì bất thường. Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một ý nghĩ. Chẳng lẽ... có người âm thầm bảo vệ chị tư? Trương Minh Vũ khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười. Thảo nào... Trương Minh Vũ thả lỏng hơn, bước lên phía trước để đi theo. Không lâu sau, ba người lại lần nữa đi về phía trước với quãng đường gần một cây số. Vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt nghiêm túc nói: "Ở chỗ này phải cẩn thận hơn". Trương Minh Vũ cau mày. Nhìn xung quanh, vẫn không có gì bất thường. Nhưng trong lòng Trương Minh Vũ lại tự nhắc nhở, anh hoàn toàn tin tưởng những lời của Liễu Thanh Duyệt! Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên, một bức tường bê tông chậm rãi hiện ra. Đây là... Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt! Long Tam cau mày. Trương Minh Vũ bước lên phía trước, lợi dụng sự che chắn của cái cây to rồi chậm rãi tới gần. Không lâu sau, bức tường xuất hiện trong tầm mắt. Bức tường rất cao, cao hơn bốn mét. Ngoài ra còn có một tấm lưới sắt cao một mét được lắp đặt trên tường. Cái này... Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật. Đúng là không con chim nào có thể bay vào trong... Liếc nhìn xung quanh.